Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 8: Phát bệnh

Tuy rằng có chút kỳ quái khi hoàng đế đích thân dẫn đường cho nàng, nhưng đối phương đã có tấm lòng như thế, Cố Tuệ đành cung kính không bằng tuân mệnh. Vì thế sửa sang lại váy áo, vui sướng theo hoàng đế đến nhà xí —— có khi nào WC của các quý nhân này còn làm bằng gạch vàng không?

Nhưng thấy sắc mặt đám người Phúc Lộc lo lắng sốt ruột, Cố Tuệ ngược lại trở nên thấp thỏm, chẳng lẽ nàng đã quá mức tùy ý? Dù sao dẫn đường vốn là chức trách của cung nga thái giám, chưa từng ai dám xem hoàng đế như sai vặt đâu!

Bất quá! Nàng cũng đâu tiếc cái mạng này, cần gì lo lắng chi nhiều? Thế là Cố Tuệ ném vấn đề này sang một bên.

Bạch Thanh Thanh đứng ở cuối đội ngũ, gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng có chút cảm động: Đây chính là vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân trong lòng nàng, cô vợ mới bị mẹ chồng ác độc làm khó dễ, người trượng phu không tiếc cãi lời mẫu thân cũng phải cứu người yêu ra khỏi đống lửa —— giống y như tiểu thuyết đã viết.

Cố Tuệ chân không chạm đất đi theo phía sau thiên tử, ngây thơ mờ mịt đến một nơi kim bích huy hoàng, chợt cảm thấy nơi này có chút quen mắt?

Cho đến khi các cung nhân lần lượt nghỉ chân, ai về chỗ nấy, Cố Tuệ mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, nơi này chính là Dưỡng Tâm Điện mà hoàng đế sử dụng hằng ngày, chẳng lẽ nơi đó của Cảnh Thái Hậu ngay cả một cái hầm cầu cũng không có sao, cho nên phải vòng một đường xa đến vậy?

Thẩm Trường Trạch lệnh nàng nằm xuống giường, hỏi vô cùng thâm ý: "Thân mình còn khó chịu không?"

Ngươi thử nghẹn hai canh giờ xem? Không khó chịu mới là lạ. Cố Tuệ gật đầu, "Có một chút."

Cứ tưởng này là cho phép nàng đi xả nước, nào ngờ sắc mặt hoàng đế khẽ biến, phân phó Phúc Lộc: "Truyền ý chỉ của trẫm, gọi Thôi Thái y tới xem mạch."

Cố Tuệ: ...... Quy củ hoàng cung có quá rườm rà rồi không, trước khi đi tiểu còn phải nghiệm thân?

Nhưng nghẹn lâu như vậy nàng cũng không còn khó chịu lắm, Cố Tuệ chỉ đành nhập gia tùy tục, duỗi chân vào, cuộn tròn ở trên giường.

Thẩm Trường Trạch thấy vậy, mặt mày càng thêm một mảnh lo âu.

Lúc Thôi Thái y đến, biết người bệnh là Cố Quý Phi, ngược lại cảm thấy khá sửng sốt, chuyện nàng lăn lộn năm lần bảy lượt thắt cổ trước đây đã làm hắn rất sợ hãi rồi, chẳng lẽ bây giờ là giả hoá thật?

Cho đến khi xem mạch cho Cố Tuệ cách tấm sa mành, hắn mới yên tâm nói: "Bệ hạ chớ lo, thể chất của nương nương khoẻ mạnh, cũng không có gì dị thường."

Phúc Lộc lanh mồm lanh miệng, "Nhưng, sắc mặt nương nương thật sự không tốt lắm, còn nói là đau bụng khó nhịn, đây là vì sao?"

Nếu còn truy vấn nữa, không chừng sẽ làm nhục tôn danh Thái Y Viện, Cố Tuệ chỉ phải rầm rì nói: "Bệ hạ, xin cho thần thiếp đi thay quần áo trước."

Thẩm Trường Trạch ngẩn ra, lúc này mới biết là hiểu lầm, "Đi đi."

Tiểu Trúc lúc dẫn chủ tử nhà mình tập tễnh đi đến tịnh phòng, dọc theo đường đi còn liên miên nói cho nàng, là do đám người Phúc công công lo lắng nàng bị Thái Hậu hạ độc, cho nên mới sốt ruột mang về cứu trị.

Cố Tuệ: ...... Có loại chuyện tốt này sao? Nàng còn ước gì bị Thái Hậu xử tử đấy!

Hiện giờ thái hậu đã chạm vào cái đinh mềm của hoàng đế, ngày sau có muốn tìm nàng gây sự cũng khó khăn. Cố Tuệ một bên xả nước một bên thở ngắn than dài, chẳng lẽ thật là mệnh trời đã định, cho dù thế nào nàng cũng phải trải qua 5 năm lo lắng hãi hùng sao?

Lại nói hoàng đế cũng không giống người trọng tình trọng nghĩa đến vậy, huống chi nàng và Thẩm Trường Trạch vốn chẳng có chút tình cảm nào, vậy vì sao Thẩm Trường Trạch còn vì nàng mà gây hấn với Thái Hậu?

Nếu không phải nhất kiến chung tình, chỉ có thể giải thích rằng hoàng đế đã có ý định đối nghịch với Thái Hậu, giải cứu nàng bất quá chỉ là thuận tiện mà thôi.

Cố Tuệ vô lực đỡ trán, vốn dĩ trông cậy vào hai mẹ con này có thể đồng lòng trị chết mình, nào có ngờ giữa hai đại đầu sỏ cũng có ngăn cách, mà nàng bị kẹp ở giữa lại cầu được một con đường sống —— nàng nên chọn phe nào đây? Có lẽ Cảnh Thái Hậu tuổi già tin phật, thủ đoạn những năm gần đây cũng nhu hòa hơn rất nhiều, huống chi nàng và Thái Hậu cũng chẳng có gì liên quan, muốn chết trên tay lão nhân gia thật sự không dễ dàng.

Vẫn là nên tập trung vào hoàng đế thì hơn.

Ra khỏi tịnh phòng, Cố Tuệ cảm thấy toàn thân thoải mái, cả người nhẹ nhàng, mà Thẩm Trường Trạch cũng khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng như xưa —— tính tình người này thật quá tệ, chẳng hề có chút thương hương tiếc ngọc gì cả, có thể thấy cái vẻ mặt biến sắc vừa rồi bất quá chỉ là biểu hiện giả dối thôi.

Ý thức được một hồi náo loạn khi nãy, Thẩm Trường Trạch cũng lười nói nhiều lời vô nghĩa với nàng, cho nên hắn ngồi vào đài án, bắt đầu làm việc cường độ cao.

Cố Tuệ thật cẩn thận cáo lui, kinh Phật Cảnh Thái Hậu bắt nàng chép, nàng còn chưa làm xong đâu, cũng không dám chậm trễ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ mà chết thì không nói làm gì, chỉ sợ bị nửa chết nửa sống.

Thẩm Trường Trạch không ngẩng đầu lên, nhưng ngay khoảnh khắc nàng mở mành đi ra ngoài bỗng nhiên nói: "Những kinh văn đó trẫm đã cho người đưa qua Minh Nguyệt Cung, ngươi chép xong thì giao cho Phúc Lộc, còn bên Thái Hậu trẫm sẽ giải thích."

Bề ngoài trông như không đối nghịch ý tứ của Cảnh Thái Hậu, nhưng thực tế lại ngăn chặn không cho nàng và Thái Hậu tiếp xúc trực tiếp —— cái này có thể xem như bảo hộ nàng không?

Cố Tuệ chớp chớp mắt, thực sự không thể lý giải được hành động hiếm lạ này của hoàng đế, cái này rất không phù hợp với kịch bản nha!

Còn đang chửi thầm trong đầu, giọng nói trầm lạnh của Thẩm Trường Trạch đã vang lên lần thứ hai, "Còn có việc?"

Cố Tuệ vội vàng rụt cổ, nhanh chóng lắc đầu, sau đó bay nhanh như chớp đi xa.

Thẩm Trường Trạch nhìn bóng dáng mạnh mẽ của tiểu cô nương, khóe môi khó có được cong lên một chút, cái gọi là ngoài mạnh trong yếu, không chừng chính là đang nói người này nhỉ? Còn tưởng nàng có bao nhiêu lớn mật, không nhờ cũng chỉ có như vậy.

Hiện giờ nhìn lại, nàng làm ra đủ loại hành vi khác người, có lẽ chỉ vì muốn hấp dẫn mình chú ý chăng?

Tuy rằng đây là ý tưởng tầm thường, nhưng cố tình lại là điều thiếu sót nhất trong cung điện này. Thẩm Trường Trạch rũ lông mi, tâm tình khó có được mà khoan khoái lên.

*

Vào lúc đó, trong Trường Tín Cung, ba vị phi tần đang ngồi ăn cùng nhau đồng thời xì xào bàn tán về Cố Tuệ. Tuy rằng cùng thuộc một phi vị, nhưng tân sủng Cố Tuệ nàng chưa bao giờ đặt bọn họ vào trong mắt, theo lý mà nói, một nhân vật một bước lên trời như vậy, rất dễ dàng trở thành uy hiếp, mới đầu bọn họ cũng có ý định đề phòng, nhưng sau khi thấy thái độ hoàng đế, trái tim cũng dần dần thả lỏng.

"Tiến cung đã một tháng, hoàng đế chưa từng triệu kiến nàng ta, khó trách nàng ta chỉ có thể dùng chiêu thắt cổ này." Đức phi mang tâm tình có chút vui sướng khi người gặp họa nói.

Tuy rằng mọi người đều hiểu rõ "thị tẩm" là thế nào, nhưng nội tình là nội tình, mặt mũi là mặt mũi, Cố Tuệ ngay cả mặt mũi cũng không có, người khác nào thèm nhìn tới nàng?

Thân là phi vị, cung quyền cũng không chia cho nàng, có thể thấy nàng ta trắng tay.

Hiền phi giả vờ giả vịt nói: "Tỷ tỷ nói sớm quá rồi, không phải sau đó bệ hạ cũng từng đến Minh Nguyệt Cung sao? Còn lục tục triệu kiến nàng ta vài lần, so với chúng ta còn nhiều hơn đây."

Đức phi mỉm cười khinh thường nói: "Đó là sợ mang tiếng thôi, ngươi nghĩ bệ hạ thích nàng ta thật à!"

Dù sao Cố thị cũng là dựa vào công lao trong nhà mới được tiến cung, hoàng đế không thể vắng vẻ lâu dài. Nhưng phải công nhận, Cố thị cũng có chút thủ đoạn, tặng hoa thôi cũng có thể xảy ra việc ngoài ý muốn, ngược lại làm cho chính mình trở thành công thần —— nàng ta thực hoài nghi con xích liên xà kia là do Cố thị tự mình bỏ vào, nếu không làm sao may mắn rớt ra ngoài ngay lúc đó được?

Đương nhiên, hoàng đế không phải đồ ngốc, không chừng sau lưng đã nổi lên lòng nghi ngờ, đã giương cung nhưng không bắn thôi. Huống chi Cố thị làm người nông cạn, không biết ẩn nhẫn, mới vừa đắc chí đã càn rỡ, còn dám đi tìm Cảnh Chiêu Nghi gây sự, Cảnh Chiêu Nghi không ăn tươi nuốt sống nàng mới là lạ đấy!

Đức phi vui sướng phe phẩy quạt lông, "Nàng ta cũng không nghĩ tới, Cảnh Chiêu Nghi chính là đầu quả tim của Thái Hậu và Hoàng Thượng, nàng ta có thể trêu chọc vào sao? Không chừng, đang rảnh rỗi còn bị Thái Hậu làm khó dễ!"

Biện pháp tra tấn người trong cung nhiều lắm, chép kinh, thêu thùa, nhặt Phật mễ, không có cái nào giống nhau đủ để Cố thị chịu phạt, về lâu về dài, mắt bị tật đã là nhẹ —— lúc này mới thật sự gọi là sống không bằng chết.

Hiền phi thật sự không nhịn được, cũng xướng theo, "Nghe nói Cảnh Chiêu Nghi cho người đến Ngự Tiền tố cáo, bệ hạ đã lập tức bãi giá đến Ninh Thọ Cung, còn không phải là tức giận sao?"

Hai đại tôn Phật tiền hậu giáp kích như vậy, Cố Tuệ cho dù là người sắt cũng không chịu được, đương nhiên, tất cả chuyện này đều do nàng tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão.

Thục phi đang lật xem sổ sách nghe được nghị luận, lúc này ngay ngắn nói: "Ở đây nói ra nói vào, không bằng sống yên ổn làm chuyện của mình đi, bệ hạ không xuất đầu giúp Cảnh thị, cũng sẽ làm như vậy với các ngươi thôi, các ngươi còn nghị luận sau lưng làm gì?"

Đức phi và Hiền phi liếc nhau, lần lượt bĩu môi, bỗng nhiên quên mất trong cung còn có một người giả vờ đứng đắn, lại nói lúc Cố thị tiến cung, vị này mới là người sốt ruột nhất đấy —— vốn dĩ chỉ kém một bước là có thể trở thành Quý Phi, lại bị Cố Tuệ đoạt trước, tuy rằng ở phi vị ngang nhau, nhưng tên tuổi của chúng phi đứng đầu dù sao cũng khác nhau.

May mà hoàng đế không bức nàng ta trả lại phượng ấn, vẫn hứa cho nàng ta quản lý việc vặt trong cung, nếu không, cũng không tin nàng ta còn có thể cười được.

Hai người còn đang vùi đầu nói thầm, chỉ là tự giác giảm nhỏ âm lượng, dù sao hai người vẫn có chút kiêng kị Chu Thục Phi.

Đột nhiên, một cung tì khuôn mặt non nớt vội vàng tiến vào, hoảng loạn nói: "Không tốt rồi, hai vị nương nương, bệ hạ mang Quý Phi nương nương đi."

Đức phi không vui nói: "Nói rõ ràng chút đi, rốt cuộc là sao?"

Tiểu cung nữ lúc này mới một năm một mười kể lại những gì mình nhìn thấy nghe thấy, nhưng nàng ta cũng không hiểu quá rõ, chỉ nghe nói hoàng đế hình như bất mãn chuyện Cảnh Thái Hậu trừng phạt Cố Quý Phi, mạnh mẽ mang người rời khỏi Ninh Thọ Cung, còn thỉnh thái y tới khám —— chuyện này không phải là nói Thái Hậu tra tấn con dâu sao?

Hai phi tần hoàn toàn trợn mắt há mồm, nào nói hoàng đế phải vì biểu muội mà xuất đầu? Sao lại quay ngược bảo vệ hung thủ, Cố thị kia đến tột cùng đã rót cho hoàng đế món canh mê hồn gì mà lại có hiệu quả như vậy?

Chu Thục Phi lúc này nhẹ nhàng che miệng, "Mới nói các ngươi cao hứng quá sớm, phúc khí của người ta còn ở phía sau đấy!"

*

Thật ra Cố Tuệ không quan tâm cái gì phúc khí hay không phúc khí, nàng chỉ cảm thấy hoàng đế che chở nàng càng như một loại tra tấn hơn. Vốn dĩ chép kinh ở Ninh Thọ Cung còn có thể trộm lười biếng, hiện giờ mỗi ngày Phúc Lộc đều đúng giờ tới thu bài phạt, nàng ngược lại một khắc cũng không thể qua loa được.

Chỗ tốt duy nhất là chữ viết của nàng ngày càng chỉnh tề ngay ngắn, nhưng, đối với người sắp chết mà nói, văn hay chữ đẹp thì có tác dụng gì?

Bởi vì nàng bận bịu chép kinh, không rảnh đi gây sự với người khác—— Cảnh Chiêu Nghi ăn hai mươi roi cũng học được thông minh, suốt ngày ngây ngốc trong nhà giả bệnh, sợ Cố Tuệ lại tìm nàng ta gây sự, hành động của hoàng đế làm nàng ta sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, cũng cảm thấy hồ ly tinh Cố Tuệ này thủ đoạn phi phàm, chỉ có thể dốc lòng tu luyện lấy ý đồ tái chiến.

Cuộc sống của Cố Tuệ vốn đã không có kíƈɦ ŧɦíƈɦ nay càng đơn điệu nhạt nhẽo hơn, duy chỉ có Bạch Thanh Thanh thường thường lui tới, nói cho nàng nghe mấy tin đồn tám nhảm thú vị ở Ngự Tiền.

Lại nói công việc của nàng ấy cũng không vất vả, bưng trà rót nước đều có tiểu thái giám đi làm, đến nỗi hầu hạ hoàng đế thay quần áo, tắm gội rửa mặt, hoàng đế cũng thích tự mình làm hơn, không để người khác nhúng tay.

Cố Tuệ lúc này mới bừng tỉnh phát giác, hình như hoàng đế có một chút thói ở sạch rất nhỏ, hoặc là nói "Ghét nữ nhân"? Dù sao trừ bỏ Bạch Thanh Thanh có thể chất đặc thù này, Dưỡng Tâm Điện cơ hồ không thấy một cái cung nữ, mà phi tần còn lại trong cung, hình như cũng không dám đến quấy rầy, Cố Tuệ đã ở trong cung hơn tháng, cũng không giao tiếp quá nhiều với các đồng nghiệp —— chỉ ngoại trừ Cảnh Chiêu Nghi vô tâm vô phế thần kinh thô.

Bởi vì căn bệnh kia sao?

Cố Tuệ thử hỏi: "Ngươi hầu hạ ở Ngự Tiền đã nhiều ngày, có từng thấy bệ hạ có gì khác thường không?"

Bạch Thanh Thanh lắc đầu, "Trừ bỏ say mê chính sự, không gì đặc biệt."

Đại khái ở trong mắt nàng, hoàng đế bất quá chỉ là một người tính tình kỳ lạ cuồng công việc mà thôi —— Quý Phi nương nương lưu luyến si mê một người như vậy, cũng thật thần kỳ.

Cố Tuệ trầm ngâm không nói, nàng sớm đoán được không hỏi ra được gì, Bạch Thanh Thanh mang cổ mùi thơm lạ lùng kia, nghe nói có tác dụng trấn an tâm trí tự nhiên, người khác không rõ ràng, nhưng lại là một liều thuốc tốt đối với hoàng đế. Bạch Thanh Thanh đương nhiên không thể thấy bộ dạng phát bệnh của hắn.

Huống hồ, nếu bệnh tình của hoàng đế nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến sinh hoạt làm việc hằng ngày, cũng không thể giấu giếm nhiều năm.

Bạch Thanh Thanh thở dài: "Vốn tưởng rằng đến khi đủ tuổi sẽ được xuất cung, nhưng hiện giờ chỉ sợ là khó, cũng may ba ngày sau cung nữ theo lệ được thăm người thân, có thể gặp mặt cha mẹ, cũng không uổng công mấy năm nay vất vả."

Cố Tuệ nghe đến đó, tự nhiên cởi một chuỗi vòng vàng từ trên cổ tay cho nàng, "Bổn cung kết bạn cùng ngươi chưa lâu, nhưng nhất kiến như cố*, ngày ấy làm khó ngươi chịu giúp bổn cung nói chuyện, này chỉ là vòng tay tạ lễ, đưa cho cha mẹ ngươi mua chút đồng ruộng, đỡ phải tuổi già không có áo cơm."

* Thấy như đã quen, rất hợp ý

Bạch Thanh Thanh ngàn ân vạn tạ tiếp nhận, nàng tự cho không phải là người thanh cao, leo lên Cố Tuệ, mới đầu cũng có chút ý tứ cá chép nhảy Long Môn*, muốn tìm một chỗ dựa cường đại, nhưng càng về sau lại càng tỉnh táo —— cho dù gia cảnh khác nhau như trời với đất, nhưng cả hai đều có người trong lòng, chẳng qua, người trong lòng nàng cách xa ngàn dặm, mà ý trung nhân của Cố nương nương lại gần ngay trước mắt.

* thăng quan tiến chức

Cho nên nàng nhịn không được muốn giúp nàng thành toàn.

Cố Tuệ rất muốn cảm tạ lòng hảo tâm của cô nương này, đáng tiếc ngay từ đầu nàng ấy đã hiểu sai —— nàng thật sự không có loại ý tứ này với hoàng đế, nhiều lắm thì có một chút thưởng thức vẻ đẹp nam nhân của hắn, và cũng chỉ có thế mà thôi.

Bỗng nhiên nhớ tới quyển sách Phúc Lộc đưa qua, Cố Tuệ bấm tay tính toán, ba ngày sau không phải là giữa tháng sao? Nếu sách ghi lại không sai, ngày này sẽ là lúc hoàng đế phát bệnh nghiêm trọng nhất.

Vậy sao hắn có thể để Bạch Thanh Thanh rời đi?

Cố Tuệ nhíu mày nói: "Ngươi muốn gặp cha mẹ, bệ hạ có nói gì không?"

"Không có." Bạch Thanh Thanh từ đầu đến cuối chẳng hay biết gì, cũng không biết thể chất này đủ để trở thành thuốc thần —— đương nhiên ở trong truyện gốc, cuối cùng lại thành bùa đòi mạng Thẩm Trường Trạch, làm hắn an giấc ngàn thu vĩnh cửu, cũng giúp nhị đệ hắn, nam chủ Thẩm Thường Xuyên chính thức bước lên ngôi vị hoàng đế.

Cố Tuệ trầm ngâm không nói, xem ra tính tình Thẩm Trường Trạch vẫn rất quật cường, đến thời điểm này vẫn không muốn tiết lộ bí mật, sợ bị lộ điểm yếu quan trọng nhất. Chỉ là, thói quen từ trước thì thôi, hiện giờ bị hương dược trên người Bạch Thanh Thanh cảm hóa một thời gian, cũng giống như người hít ma túy chợt ngừng thuốc, cảm giác này sao có thể dễ chịu?

Chỉ sợ đến lúc phát tác sẽ càng lợi hại hơn.

Cố Tuệ nhướng chân mày, nàng có nên đưa dê vào miệng cọp ngay lúc này hay không?