Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 9: chương 4.3

Will cười nhăn nhở. “Thật sao?” Anh đưa tay xuống thắt lưng, với lấy một món vũ khí treo trên đó. Anh chọn vật giống một cành cây dài mảnh, được làm từ vật liệu màu trắng bạc. Anh dí mũi nó lên cửa và vẽ. Những đường đen như mực và mảnh mai uốn lượn từ đầu thanh trụ. Từng nét vẽ xuất hiện kèm theo tiếng xèo xèo trên mặt gỗ.

“Anh đang vẽ à?” Tessa hỏi. “Em không hiểu sao nó có thể…”

Một âm thanh nghe như tiếng kính vỡ vang lên. Nắm đấm cửa dù chẳng ai động tới bỗng xoay càng lúc càng nhanh, và cánh cửa bật mở kèm theo chút khói bốc lên từ bản lề.

“Giờ em hiểu rồi đấy,” Will nói và nhét cái vật kỳ lạ về chỗ cũ, sau đó ra hiệu cho Tessa đi theo mình. “Đi nào.”

Cô lưỡng lự nhìn lại căn phòng đã giam giữ cô suốt hai tháng qua. “Sách của em…”

“Anh sẽ lấy thêm cho em.” Anh đẩy cô đi vào hành lang phía trước và đóng cửa lại. Sau đó anh nắm lấy cổ tay cô và lôi cô chạy dọc hành lang và ngoặt ở khúc quanh. Cô thấy cái cầu thang cô đã cùng Miranda lên xuống không biết bao nhiêu lần. Will đi hai bậc một và lôi cô vất vả chạy theo.

Khi tới đầu cầu thang, cô nghe thấy tiếng hét. Giọng bà Dark thật không lẫn vào đâu được.

“Họ thấy em biến mất rồi,” Will nói. Họ tới tầng đầu tiên và Tessa đi chậm lại – và bị Will lôi xềnh xệch đi. Anh có vẻ không định dừng bước.

“Chúng ta không đi qua cửa trước sao?” cô hỏi.

“Không thể. Tòa nhà bị bao vây rồi. Có một hàng xe ngựa đậu đằng trước. Có vẻ anh tới vào một thời điểm thú vị tới không ngờ.” Anh lại nhìn xuống cầu thang và Tessa nhìn theo. “Em biết Chị Em Hắc Ám dự định làm gì vào tối nay không?”

“Không.”

“Nhưng em đang chờ Ông Chủ, đúng không?” Giờ họ đã vào tầng hầm, nơi những bức tường trát vữa nhường chỗ cho tường đá ẩm ướt. không có ngọn đèn của Miranda, nơi này khá tối tăm. Hơi nóng ùa tới tựa như sóng triều. “Thiên thần ơi, nơi này giống tầng chín của địa ngục quá…”

“Tầng chín của địa ngục rất lạnh,” Tessa buột miệng.

Will nhìn. “Gì cơ?”

“Trong Hỏa ngục,” cô bảo. “Địa ngục lạnh. Nó được băng tuyết bao phủ.”

Anh nhìn cô thêm một lúc lâu nữa, khóe miệng khẽ giật rồi anh giơ tay ra. “Đưa anh đèn phù thủy.” Thấy vẻ bối rối của cô, anh sốt ruột kêu lên một tiếng. “Viên đá. Đưa anh viên đá.”

Khoảnh khắc tay anh chạm vào viên đá, nó lại bừng sáng trong. Lần đầu tiên cô thấy trên mu bàn tay anh có một họa tiết được vẽ bằng mực đen. “Gray này, về vấn đề nhiệt độ của địa ngục,” anh nói “để anh cho em một lời khuyên. Một anh chàng điển trai cố cứu em ra khỏi số phận đáng sợ không bao giờ sai. Kể cả nếu anh ta có bảo bầu trời màu tía và do nhím tạo ra cũng vậy.”

Anh ấy điên thật rồi, Tessa nghĩ nhưng không nói ra. Cô quá hoảng khi thấy anh đi ra cánh cửa lớn dẫn vào phòng của Chị Em Hắc Ám. “Đừng!” cô nắm tay anh kéo lại. “Không được đi đường đó. Vào đó rồi chúng ta không có lối ra đâu. Đó là đường cụt.”

“Em lại sửa lưng anh nữa.” Will quay lại và đi về cái hành lang tối tăm luôn làm Tessa sợ. Cô nuốt khan một cái và đi theo.

Hành lang dần hẹp lại theo bước chân họ. Hơi nóng càng lúc càng cao khiến tóc Tessa quăn lại rồi bết vào cổ và thái dương. Không khí hầm hập đến khó thở. Họ lẳng lặng bước một lúc lâu, tới khi Tessa không chịu nổi nữa. Cô phải hỏi dù biết câu trả lời là không.

“Anh Herodale,” cô nói. “Anh trai em nhờ anh tới tìm em à?”

Cô chỉ sợ anh nói ra một lời điên khùng gì đó nhưng hóa ra, anh chỉ nhìn cô với vẻ tò mò. “Chưa từng nghe đến anh trai em,” anh nói và cô thấy lòng nhói lên nỗi thất vọng. Cô biết Nate không thể nhờ chàng trai này tới tìm cô, bởi nếu không, anh đã biết tên cô rồi. Tuy vậy, cô vẫn thấy đau lòng. ”Và cách đây mười phút, anh chưa từng nghe thấy tên em, Gray ạ. Anh lần theo dấu vết liên quan tới cái chết của một cô gái cách đây hai tháng. Cô ta bị giết và bỏ lại trong con hẻm tới chết vì mất quá nhiều máu. Cô ta chạy trốn khỏi… cái gì đó.” Hành lang chia làm ba và sau khi dừng một lúc, Will đi sang trái. “Bên cạnh xác cô ta là một con dao dính máu của cô ta. Trên đó có biểu tượng hình hai con rắn cắn đuôi nhau.”

Tessa giật mình. Bị bỏ lại trong con hẻm tới chết vì mất quá nhiều máu. Bên cạnh xác cô ta là một con dao. Chắc chắn đó là xác Emma. “Nó giống hệt biểu tượng trên cỗ xe ngựa của Chị Em Hắc Ám. À anh gọi bà Dark và bà Black như vậy …”

“Em không phải người duy nhất gọi họ thế; các cư dân Thế Giới Ngầm cũng gọi vậy,” Will nói. “Anh phát hiện ra điều đó khi điều tra biểu tượng đó. Anh trao giải để lấy thông tin. Và thế là anh nghe được tên Chị Em Hắc Ám.”

“Thế Giới Ngầm?” Tessa bối rối nhắc lại. “Đó là một địa danh ở Luân Đôn à?”

“Đừng để tâm,” Will nói. “Anh đang khoe khoang khả năng điều tra, và anh không muốn bị ngắt lời. Anh nói đến đâu rồi nhỉ?”

“Con dao…” Tessa ngừng nói khi nghe một giọng nói thanh thanh, ngọt ngào và không lẫn vào đâu được vang trong hành lang.

“Gray.” Giọng bà Dark. Nó như uốn éo vang giữa các bức tường như một cuộn khói. “Gray ơiiiii. Cô ở đâu?”

Tessa chết lặng. “Ôi Chúa ơi, họ đuổi đến nơi rồi…”

Will lại nắm cổ tay cô và họ cùng chạy. Ngọn đèn phù thủy tỏa những bóng đen kỳ dị lên những bức tường đá trong khi họ lao đi trong hành lang ngoằn ngoèo. Sàn hơi dốc xuống, những phiến đá dưới chân dần ẩm trơn hơn khi không khí bao quanh họ càng lúc càng nóng. Họ có cảm giác như đang chạy xuống địa ngục khi giọng Chị Em Hắc Ám vang vọng giữa các bức tường.

“Cô Graaaay. Cô biết chúng tôi sẽ không để cô chạy thoát đâu. Chúng tôi sẽ không để cô trốn! Cưng à, chúng tôi sẽ tìm ra cô. Cô biết mà.”

Will và Tessa rẽ ở khúc quanh và dừng lại – cuối hành lang là một cánh cửa sắt cao cao. Will thả tay Tessa và tông người vào đó. Chúng bật mở và anh chuệnh choạng bước vào. Tessa vào theo rồi quay người đóng cửa lại. Sức nặng của cô khiến cô suýt không đóng nổi, và cô phải dùng

lưng để đẩy chúng đóng chặt lại.

Ánh sáng duy nhất trong căn phòng phát ra từ viên đá phát sáng của Will. Giờ nó giống như một hòn than hồng ngằn giữa những ngón tay anh. Chúng chiếu sáng anh trong bóng tối, tựa như một ngọn đèn sân khấu, còn anh vòng qua cô để cài then cửa lại. Then cửa nặng, gỉ sét và khi đứng gần anh thế này, Tessa cảm nhận được cơ thể anh gồng lên khi anh kéo nó rơi đúng vào vị trí.

“Gray?” Anh dựa vào cô, lưng cô tì lên cửa. Cô nghe rõ nhịp tim rộn ràng của anh – hay của cô nhỉ? Ánh sáng trắng kỳ dị từ viên đá hắt bóng lên gò má anh, chiếu rõ những giọt mồ hôi trên xương quai xanh. Cô thấy phía trên cổ áo hé mở ra của anh cũng có những họa tiết giống ở tay. Chúng đều dày nét, mang màu đen như thể được vẽ bằng mực.

“Chúng ta đang ở đâu?” cô thì thào. “Chúng ta an toàn chưa?”

Anh không nói không rằng mà lùi ra và giơ tay phải lên. Cùng với đó, ánh sáng thêm rực rỡ chiếu tỏa khắp căn phòng.