Xuyên Việt Chi Phong Lưu Bỉ Vương

Chương 4: Tiểu ma đầu rời nhà

"Nương xinh đẹp! người thật muốn cho ta rời đi người sao?" Vũ Văn Hiên túm tay áo Liễu phi giả bộ đáng thương.

"Tiểu tử, đừng bày ra bộ dáng đó cùng lão nương, lão nương không dễ bị ngươi gạt đâu! Ngoan ngoãn lên xe ngựa cùng sư phụ học tập võ công, bằng không lão nương đá chết ngươi." Liễu phi kéo cổ áo nàng đưa tới bên cạnh Thiên Cơ tử. Liễu phi là mẹ nàng, đã nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, nếu không biết nàng giả bộ thì đã không phải là mẹ nàng rồi!

"Oa a, nương không thương ta, nương không thương ta. Ta biết ta không phải do nương sinh, nương là mẹ kế a!" Vũ Văn Hiên ngồi dưới đất vờ khóc lóc om sòm.

"Sư phụ, sư đệ thật đáng thương! Nhỏ như vậy đã rời đi mẫu thân." Lăng nặc nhỏ giọng đối sư phụ nói, xem sư đệ khóc thảm như vậy, trong lòng cũng thấy không vui.

"Về sau cách xa tiểu tử này một chút, này xú tiểu tử còn nhỏ mà đã ranh ma kỳ quái, chờ ngươi nhận ra đã chậm." Thiên Cơ tử ngồi ở trong xe ngựa chỉ vào Vũ Văn Hiên còn đang khóc lóc om sòm, cảnh cáo Lăng Nặc.

"Sư huynh, đứa nhỏ này về sau liền kính nhờ ngươi. Tiểu tử không học tốt cũng đừng trở về. Dám trở về xem lão nương có đánh gãy chân của ngươi không!" Liễu phi mang Vũ Văn Hiên ném vào trong xe ngựa.

"A, mẹ kế a, thật sự là mẹ kế a! sư phụ chúng ta đi nhanh đi!" Vũ Văn Hiên trên mặt lập tức bình thường, túm quần áo sư phụ thúc giục đi.

Lăng Nặc nhìn muốn trợn mắt há hốc mồm. Này trở mặt cũng là quá nhanh đi.

"Sư tỷ, phiền toái tỷ cho ta mượn bả vai dựa vào một chút. Ta nghĩ khóc" Vũ Văn Hiên nói xong phải nhờ vào quá khứ,

"Ba" Thiên Cơ tử tát cho nàng một cái,"Cách xa sư tỷ ngươi một chút. Đừng cho là ta không biết, tiểu tử ngươi về điểm tâm địa gian xảo này."

"Nga," Vũ Văn Hiên bị tát một cái mới chịu ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn. Nàng giống như cái hài tử bị cha mẹ vứt bỏ phải biết có bao nhiêu đáng thương. Hừ, ngươi cái lão già chết tiệt, nếu không phải mẹ xinh đẹp của ta nói phải nghe lời ngươi, ta mới không thèm chấp ngươi đâu. Thật muốn nhanh lên lớn lên ra khỏi ma trảo của ngươi. Tốt xấu ta cũng là thanh niên thế kỷ hai mươi mốt đầy hứa hẹn a, bị Diêm vương vô lương tâm ném vào triều đại này, đã là chịu thiệt lắm rồi, còn muốn bị lão già ngươi đánh, ai,,,, này còn có thiên lý sao? Vũ Văn Hiên ở trong lòng nói thầm. Thiên Cơ tử liếc mắt nhìn hắn, đừng cho là ta không biết tiểu tử ngươi nghĩ cái gì, trong lòng cứ mắng ta đi! Chờ xem tiểu tử, vì cho mẫu thân ngươi có cái công đạo ta cần phải hảo hảo mà giáo ngươi tiểu tử này.

Xe ngựa chạy nhanh như chớp, bọn họ rời kinh thành cũng là càng ngày càng xa,"Sư đệ, ngươi có đói bụng không a? Ngươi đều đã ngủ một ngày." Lăng Nặc gọi Vũ Văn Hiên dậy.

"Ngô,,,, cảm giác vừa tỉnh lại trời đã tối rồi thật tốt!" Vũ Văn Hiên xoa xoa mắt, xốc mành xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài.

"Sư đệ, ngươi có đói bụng không a?"

"Có chút đói bụng, sư tỷ có cái gì ăn không?" Vũ Văn Hiên nhìn bốn phía xe ngựa cũng không thấy có đồ ăn.

"Chỉ có chút thịt bò khô cùng với bánh bao, sư đệ ngươi chịu khó ăn đi!" Lăng nặc bẻ khối bánh bao cấp Vũ Văn Hiên.

"Nga, cám ơn sư tỷ." Vũ Văn Hiên tiếp nhận bánh bao cắn một khối, lại cắn một khối thịt bò, xuýt nữa bị nghẹn.

"Ăn từ từ, uống chút nước đi! Đừng vội." Lăng Nặc nhìn nàng lang thôn hổ yết sợ nàng nghẹn.

"Sư phụ, mời người ăn!" Lăng nặc cầm lấy thịt bò khô cùng bánh bao cấp sư phụ ăn.

"Nặc nhi ngoan, sư phụ không đói bụng. Ngươi cùng Hiên nhi ăn trước đi!"

"Nga, sư đệ, từ từ ăn." Lăng Nặc đem thịt bò xé thành từng khối nhỏ cấp Vũ Văn Hiên ăn.

"Cám ơn sư tỷ, ngươi cũng ăn a, đừng khách khí! Mẹ xinh đẹp khẳng định đã chuẩn bị không ít." Vũ Văn Hiên cũng biết mẹ xinh đẹp sẽ không bạc đãi chính mình.

Lặn lội đường xa rốt cục đến Hắc Lâm sơn,"Rốt cục về nhà, vẫn là cảm giác về nhà tốt. Phòng lâu như vậy không có người ở chắc cũng là có bụi nhiều đi." Thiên Cơ tử đứng ở cửa nhìn đến căn phòng đã lâu không ở.

"Tốt lắm, đồ nhi, chúng ta tạm thời ngủ qua một buổi tối, ngày mai bắt đầu dọn dẹp lại."

"Sư phụ, ngươi là nói hôm nay chúng ta cùng với ngươi, ngủ cùng nhau sao?" Vũ Văn Hiên không nghĩ sẽ cùng hắn một ở chung cái phòng.

"Có thể nói như vậy."

"Ta đây không muốn nằm cùng với ngươi trên một chiếc giường, ngươi chiếm diện tích quá lớn." Vũ Văn Hiên nói.

"Ta còn không cần cùng ngươi một chiếc giường đâu, ngươi hẳn là còn đái dầm đi."

"Ngươi,,,, ta mới không có đái dầm." Vũ Văn Hiên không thừa nhận chính mình thực sự có đái dầm.

"Tiểu quỷ, ngươi không thừa nhận cũng không được, ngươi đái dầm chuyện này là ai cũng biết rồi." Thiên Cơ tử tiếp tục đả kích nàng.

"Ngươi lão già này,,,," Vũ Văn Hiên tức đến muốn chết. Không phải là trên đường tới Hắc Lâm sơn có đêm ở tại quán trọ, lúc cơm chiều uống nước hơi nhiều, lại quá mệt mỏi nên ngủ quá say, không nghĩ qua là liền,,, đái dầm. Nàng vẫn là thực thông minh đem chăn đổi lại đây. Không nghĩ tới vẫn là bị lão già này thấy. Thật là thất sách a. Một đời anh hùng của ta liền bị hủy ở chuyện đái dầm này.

"Được rồi. Không nói việc này, miễn cho ngươi tức chết. Nặc nhi a, đêm nay ngươi ngủ cùng sư đệ. Ngươi xem chừng sư đệ cho tốt a, đừng để cho nàng đái dầm, ha ha ha ha" Thiên Cơ tử nói xong bắt đầu tìm đệm chăn để ngủ.

"Sư đệ, ngươi đừng buồn. Sư tỷ không cười ngươi." Lăng Nặc dùng sức nhịn cười, vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Hiên an ủi nàng.

"Vẫn là sư tỷ rất tốt với ta." Vũ Văn Hiên nhân cơ hội ôm lấy sư tỷ, đầu còn để trên người Lăng Nặc cọ cọ.

"Sư đệ a, ngươi buông ra trước. Ta trải giường chiếu cho ngươi, sau đó làm chút gì đó cho ngươi ăn."

"Nga, hảo, cám ơn Lăng sư tỷ." Vũ Văn Hiên chiếm được tiện nghi cười tủm tỉm buông nàng ra.

Thu thập đơn giản một chút, thầy trò ba người liền có thể tạm thời qua được một buổi tối. Rửa mặt xong Thiên Cơ tử liền đuổi bọn nàng đi ngủ.

Vũ Văn Hiên nằm xuống liền giống như bạch tuộc ôm lấy Lăng Nặc, Lăng Nặc chỉ nghĩ là nàng sợ bóng tối, nên cũng ôm Vũ Văn Hiên đi ngủ.

Ngày hôm sau mặt trời còn chưa lên Thiên Cơ tử đã đem bọn họ kêu dậy,"Rửa mặt nhanh một chút, sư phụ hôm nay dạy các ngươi võ công."

"A,,, sớm như vậy a, trời còn chưa sáng mà!" Vũ Văn Hiên xoa mắt nhìn ngoài cửa sổ.

"Không được nhàn hạ, về sau mỗi ngày đều phải dậy sớm luyện võ công, còn phải học y thuật." Thiên Cơ tử nắm lấy Vũ Văn Hiên còn nằm bên người Lăng Nặc.

"A, thả ta xuống, thả ta xuống dưới." Vũ Văn Hiên bị nắm dậy tay chân múa loạn.

"Nga, thả ngươi xuống dưới a. Hảo." Thiên Cơ tử buông tay Vũ Văn Hiên liền ngã trên mặt đất.

"A, ngươi muốn ta ngã chết a," Vũ Văn Hiên đứng lên chỉ vào Thiên Cơ tử tức giận nói.

"Tiểu tử ngươi không dễ dàng chết như vậy. Nặc nhi mau rời giường mặc quần áo rồi luyện công. Còn có giúp ngươi sư đệ mặc quần áo đi."

"Ân, sư phụ."

Lăng Nặc chỉ có chín tuổi, nhưng cũng là lớn hơn Vũ Văn Hiên, từ lúc Vũ Văn Hiên rời đi hoàng cung thì nàng cũng có trách nhiệm sẽ chiếu cố "hắn".

Đáng thương tiểu Lăng Nặc, mỗi ngày bị Vũ Văn Hiên tìm biện pháp chiếm tiện nghi của nàng. Này sư tỷ thật đúng là thiệt thòi mà không biết a.

Vũ Văn Hiên mỗi ngày bị Thiên Cơ tử vỗ đầu, nhéo lỗ tai, ngày qua ngày cũng dần dần trưởng thành.