Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 26: Chạy mau

Chương 26: Chạy mau

(nguoinaodo.wordpress.com)

(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)

.

Mỗi ngày cùng ca ca học bài, ăn chè hoa lê ca ca nấu xong, Tây Vi và Vệ Thành lại có hơn một canh giờ để chơi cùng các bạn nhỏ trong thôn mình. Sau hơn nửa năm hàn gắn, cuối cùng Vệ Thành đã chân chính kết giao được vài đồng bọn tốt trong thôn, chính là cái loại chơi thân với hắn không vì mưu cầu chuộc lợi đồ ăn vặt, nịnh bợ lấy lòng xum xoe linh tinh, mà chỉ đơn thuần thích ra ngoài chơi cùng hắn. Trừ bỏ tiểu Cột nhà Vương tam gia gia ra, còn có Triệu Lâm nhà Triệu lão bát, Giải Minh Lý nhà Giải Học Đông, và Trình Nam nhà Trình Nghĩa.

Mặt khác vài hài tử này còn biết ngày nào cả bọn Tây Vi cũng phải theo ca ca học bài, tuy rằng thực hâm mộ người ta nhưng bọn nhỏ cũng biết rất rõ người lớn nhà mình không quá thân cận với người Tây gia, cho nên không có cách nào mở mồm xin học như tiểu Cột nhà Vương tam gia gia được, chỉ đành thỉnh thoảng khóc lóc giận dỗi với cha nương mình thôi. Bọn nó mỗi ngày đều sẽ định trước thời gian, ước chừng gần tới thời điểm, sẽ cùng nhau tụ lại chơi đùa.

Hiện tại thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, ban ngày nhiệt độ có khi còn giảm xuống tới âm độ c, khiến mặt sông bị đông cứng thành một tấm băng dày, làm lũ hài tử nho nhỏ rất hay rủ nhau tới đó cùng trượt băng. Bọn nó thực chất vẫn chưa biết gì, cho nên chỉ toàn miết giày tới mức mặt đế trở nên rách nát, đến khi về nhà lại bị người lớn xách chổi lông gà đánh cho một trận, cuối cùng vẫn là Tây Viễn nhìn không thuận mắt, nhờ Tây Minh Văn làm cho Tây Vi Vệ Thành mỗi đứa một đôi giày trượt băng. Nói là giày trượt băng, nhưng kỳ thật chỉ là đóng thêm một tấm gỗ cứng vào dưới mặt đế mà thôi, sau đó dùng dây thừng buộc lại cố định, như vậy là có thể trượt trên mặt băng.

Hai tiểu tử nhà y cũng không hề ích kỉ, những khi chỉ có hảo hữu bên cạnh, mới cởi giày ra cho bọn nó mượn chơi chung.

Mặt khác, Tây Viễn còn làm vài con quay cho bọn nhỏ chơi nữa, để những lúc nhàm chán không muốn trượt băng thì bọn nhỏ có thể đi kiếm một vùng đất trống, dùng dây thừng ném quay chơi.

Bởi rất thân với nhau cho nên vài tiểu tử này đã nghiễm nhiên trở thành một nhóm nho nhỏ, trong thôn có vài hài tử khác muốn gia nhập cũng không hề dễ dàng. Tuy rằng đôi khi chơi thân cũng sẽ tiểu nháo tiểu loạn này nọ, nhưng dù sao bọn trẻ vẫn chỉ là mấy tiểu củ cải đầu đỏ thôi, hôm nay sinh khí liền không chơi với nhau nữa, ngày mai quên rồi là lại thân như bình thường, giận dỗi cũng chẳng được bao lâu, cho nên Tây Viễn thực yên tâm để mấy đứa chơi với Tây Vi và Vệ Thành. Lại bởi Vệ Thành là tiểu tử biết đùa nhất trong nhóm mà nghiễm nhiên trở thành nhân vật trung tâm của bọn nó, khiến tất cả bọn nhỏ thực nghe lời hắn, trong đó bao gồm cả Tây Vi.

.

Hôm nay, mấy đứa nhỏ đang chơi ném quay ở một vùng đất trống cạnh nhà Trình Nam, đứa thì cầm dây thừng liên tục quất mạnh để quay không dừng lại, đứa thì đầu đầy mồ hôi lớn miệng la hét ở xung quanh. Lúc này, bỗng dưng từ sau đống củi xuất hiện một người 'không mời mà tới', không phải ai khác chính là phụ thân của Vệ Thành, Vệ lão nhị. Vệ lão nhị đã theo dõi Vệ Thành vài ngày, gã liền phát hiện ra trưa nào Vệ Thành cũng ra ngoài chơi với lũ nhỏ trong thôn. Gã vốn tính toán chờ thời điểm Vệ Thành một mình sẽ gọi hắn ra nói chuyện riêng, hỏi qua chút sự tình trong nhà Tây Minh Văn, xem có lợi dụng được Vệ Thành làm việc cho mình không, hoặc là cưỡng bức cũng được, dụ dỗ cũng tốt, chỉ cần hắn chịu phối hợp với gã là ổn rồi. Chính là, Vệ lão nhị vẫn luôn không chờ được tới thời điểm này, nguyên nhân là bởi lần nào Vệ Thành ra ngoài cũng phải đi cùng Tây Vi hoặc Tiểu Cột nhà người ta, mặt khác là bởi, có vài hài tử không kịp chờ bọn Vệ Thành học xong, đã chạy tới cửa nhà Tây gia chờ trước, tới lúc đủ người cả rồi mới cùng nhau đi chơi.

Vệ lão nhị thật sự sốt ruột không chờ nổi nữa, cho nên hôm nay mới quyết ra mặt nói chuyện với Vệ Thành bằng được, dù hắn đang chơi với khá đông hài từ ở đây.

"Vệ Thành, ngươi qua đây một chút." Vệ lão nhị lớn tiếng gọi Vệ Thành. Gã cũng không lo Vệ Thành không nghe lời, bởi trước kia Vệ Thành sợ nhất là bị gã đánh, gã gọi một tiếng Vệ Thành nào dám phản kháng gì, bằng không sẽ bị gã đánh tới thiếu sống thiếu chết.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi dư âm ngày xưa, cũng có lẽ là bởi Vệ lão nhị xuất hiện quá đột ngột, khiến Vệ Thành sau khi bị gã gọi, lập tức đứng lặng tại chỗ, dựa theo thói quen chậm chạp tiến về phía gã hai bước rồi dừng lại, sắc mặt có chút trắng bệch, trong mắt còn lóe ra tia khiếp sợ. Từ khi được ca ca cứu về Tây gia, sinh hoạt của hắn ngay lập tức như ở địa ngục chuyển sang thiên đường, mỗi ngày đều là vui vui vẻ vẻ trôi qua, những ký ức về sinh hoạt khổ cực lúc trước lập tức biến mất. Thời điểm ra ngoài chơi bời đùa nghịch với bạn bè trong thôn, hắn cũng tận lực tránh xa mấy người Vệ gia, hắn cho rằng chỉ cần chính mình không xuất hiện trước mặt bọn họ, thì bọn họ cũng dĩ nhiên khuất khỏi tầm mắt hắn! Ai ngờ hôm nay, Vệ lão nhị lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Lúc này bản thân Vệ Thành mới chợt phát hiện, chỉ cần người Vệ gia muốn, thì hắn chẳng khác gì một con gà nhỏ bị nắm trong tay.

"Thành tử ca, chạy mau! Về nhà tìm ca ca! Nhanh lên!" Tây Vi thấy Vệ Thành chỉ dám đứng lặng một chỗ, không dám ho he gì liền vội thúc dục hắn mau về nhà. Tây Viễn ca ca lúc trước đã dặn dò hai người bọn nó rất kỹ càng, là bình thường đi chỗ chơi cũng được, nhưng nếu chẳng may đụng phải Vệ lão nhị hay lão bà của gã, thì nhớ bảo Vệ Thành không được nói gì, lập tức chạy ngay về nhà tìm ca ca.

"Thành tử, mau, nhanh lên!" Tiểu Cột thấy Tây Vi la vậy, cũng vội vàng thúc dục Vệ Thành.

Nhắc tới ca ca, Vệ Thành lập tức nhớ tới những lời Tây Viễn dặn dò lúc trước, tới liếc cũng không thèm liếc Vệ lão nhị một cái, xoay người chạy ra khỏi viện nhà Trình Nam, một đường thẳng về Tây gia.

"A, Vệ Thành, ngươi giỏi lắm, mau đứng lại đó cho ta, để xem ngươi chạy đâu cho thoát." Vệ lão nhị có thế nào cũng không ngờ tới chuyện Vệ Thành lại có phản ứng như thế. Ngây ra một lúc liền nhấc chân muốn đuổi theo hắn, ai ngờ gã chưa dịch chuyển được hai bước đã bị Tây Vi chắn ở trước mặt, tiểu Cột và vài đứa nhỏ khác thấy vậy cũng cũng 'rầm' một cái xông ra. Tây Vi lập tức thông minh, không đợi Vệ lão nhị làm ra phản ứng gì đã "Oa" một tiếng bật khóc. Bởi Tây Vi biết, trong thâm tâm nó rất sợ Vệ Thành sẽ bị gã đuổi theo. Mặt khác ca ca lúc trước cũng đã dặn dò nó kỹ càng rồi, y nói nếu Vệ lão nhị tự dưng tìm tới thì chắc chắn là muốn gây phiền toái cho Vệ Thành, cho nên nhiệm vụ của Vệ Thành là phải chạy cho thật nhanh, nhiệm vụ của nó là phải lớn tiếng khóc giữ chân gã tại chỗ, có nước mắt nước mũi hay không cũng được. Cho nên Tây Vi liền đem những lời này của ca ca ghi tạc trong lòng!

Tây Vi vừa khóc, tiểu Cột và vài tiểu tử còn lại lập tức học theo, liều mạng 'oa oa' khóc lớn. Bọn nó chỉ là thuần túy tới xem náo nhiệt không lo lớn chuyện, cho dù có là hạ sấm hạ sét cũng không lo mưa giông.

Vệ lão nhị thấy bọn Tây Vi khóc thành như vậy lập tức luống cuống. Nếu là Vệ Thành khóc trước mặt gã thì còn không lo, bởi vì dù sao hắn cũng là nhi tử của gã, khóc nháo thế nào cũng không thành vấn đề. Nhưng còn Tây Vi thì khác, nó là con cháu Tây gia, nếu người trong thôn gặp phải chuyện này nhất định sẽ cho là gã khi dễ hài tử nhà khác, cho dù có lý cũng coi thành vô lý hết.

Đó cũng là nguyên nhân khiến Vệ lão nhị không dám trả thù chuyện năm trước Tây Viễn cầm búa đuổi đánh gã, mặt khác, là do thái độ làm người trước giờ của gã bị người trong thôn ghét bỏ, không quản ai đúng ai sai, đều cho là gã tự mình chuốc lấy mọi chuyện hết. Cho nên mới nói 'Là con người ý, một khi đã để lại ấn tượng xấu cho người ta, thì về sau có muốn sửa lại kiểu gì cũng không dễ dàng.'

Chiêu này của Tây Vi dùng thực hiệu quả, nó mới cao cổ hét được vài tiếng đã lập tức hấp dẫn rất nhiều thôn dân vội vàng chạy lại đây. Có vài người chỉ dám đứng trong viện nhà mình nghển cổ ra xem, lại có vài người trực tiếp chạy tới coi rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến bọn nhỏ thi nhau khóc.

"Sao thế này?" Hai vợ chồng Trình Nghĩa đang ngồi sắp xếp lương thực trong kho, thì bỗng nghe thấy tiếng khóc giống hệt hài tử Trình Nam nhà mình. Trình Nghĩa vội vàng buông hết mọi việc trong tay xuống, chạy ra ngoài xem thử có chuyện gì, tức phụ của hắn thấy vậy cũng vội đuổi theo sau. Bọn họ biết mấy đứa nhỏ Trình Nam hôm nay chơi ở phụ cận gần đây, mới lúc nãy còn nghe thấy bọn nhỏ vui vẻ cười đùa, mà sao chỉ trong chớp mắt đã khóc ầm lên rồi? Lại không phải chỉ có duy nhất một đứa khóc?!

Hai người hồ nghi vội vàng chạy ra, vừa tới nơi lập tức liền thấy Vệ lão nhị đang chỉ tay đứng đó, vài tên tiểu tử củ cải đầu đỏ thì ngoác miệng khóc ầm lên đứng quây gã ta thành một vòng. Trình Nghĩa vừa thấy tình cảnh này liền nổi giận đùng đùng, hài tử nhà hắn chơi gần nhà vậy còn bị người ta bắt nạt thành như này, không hiểu đến lúc chạy tới chỗ khác xa hơn chơi còn bị đối xử ra sao! Cho nên đến khi mở miệng chất vấn, khẩu khí cũng không hề tốt.

"Cha! Ông ta không biết từ đâu tự dưng chạy tới đây, dẫm gãy củi nhà chúng ta!" Trình Nam một bên khóc, một bên trả lời.

Vừa rồi Vệ Thành chạy đi, Vệ lão nhi bị vài hài tử vây xung quanh, không làm gì được liền tức giận đạp gãy vài cây củi trên đất. Trình Nam thấy vậy vừa lúc lấy ra làm lý do, cáo trạng với cha nó.

"Vệ lão nhị, ngươi rốt cuộc bị gì vậy? Đống củi nhà ta có gây chuyện với ngươi sao?" Trình Nghĩa vốn là một người tính tình nóng nảy, hắn vừa nghe nhi tử nhà mình kể xong trong lòng lập tức bùng hỏa lên, quay sang chất vấn Vệ lão nhị đang đứng ở một góc.

"..." Con mẹ nó! Vệ lão nhị gã thật là oan nha. Gã chỉ muốn tới đây bàn chút chuyện với nhi tử nhà mình, ai ngờ tên tiểu tử đó lủi còn nhanh hơn chuột như vậy?! Sau đó gã lại bị cả lũ nhóc con vô duyên vô cớ kiếm chuyện gây sự là cái mẹ nào?! Rốt cuộc gã đã làm gì nên tội với chúng nó, mà chúng nó dám vu oan giá họa cho gã như vậy! Còn cả thằng nhóc Tây gia kia nữa, con mẹ nó, vừa thấy gã đã lập tức oang oang khóc ầm cả lên, gã đã động chạm gì tới nó à?! Vệ lão nhị vừa nghĩ vừa hận trong lòng

"Đâu có chuyện gì đâu, đâu có chuyện gì đâu, Trình Nghĩa ngươi đừng có nóng giận, ta chỉ là đi ngang qua, thấy bọn nhỏ chơi vui vẻ liền đùa một chút thôi mà, đùa một chút thôi mà, hắc hắc, hắc hắc." Không còn đường lui, gã chỉ đành trưng ra khuôn mặt tươi cười, biện giải mọi chuyện thành như vậy với Trình Nghĩa. Trình Nghĩa vốn cũng không phải loại dễ chọc trong thôn.

"Không có việc gì nên ngươi mới 'cố tình' qua đây đùa bọn nhỏ à? Có phải dạo này quá rảnh rồi không!" Tuy khẩu khí Trình Nghĩa vẫn cứ không tốt, bất quá cũng đã thu liễm bớt lại, hắn cân nhắc chuyện này hẳn là có liên quan tới Vệ Thành. Bởi không phải vừa rồi Vệ Thành còn ở đây chơi sao, hiện giờ đảo mắt một cái sao đã không thấy nữa rồi, chắc chắn là có dính dáng tới Vệ lão nhị nên nó mới trốn nhanh như thế. Tuy hắn không sợ gì tên Vệ lão nhị này, nhưng cũng không muốn tự dưng vô cớ lại đi kết thù kết oán với gã.

"Phải đó, lão nhị à, nếu rảnh quá không có việc gì làm thì cũng không nên đi gây sự với người ta! Nhà ta dạo này đang bận tới tối mắt tối mũi này, ngươi cứ nhàn nhã như vậy, không sợ bọn ta sẽ đỏ mắt sao. Nếu có việc cần người thì ngươi có muốn làm không?" Một thôn dân đang đứng gần đó lập tức pha trò cho mọi người.

"Làm chứ, có việc gì ngươi nhớ nói với ta, ta sẽ lập tức qua đó phụ ngay." Vệ lão nhị thấy có người hạ bậc thang cho mình, liền vội vàng bước xuống.

Tây Vi nhìn gã lẩn đi, liền nhanh chóng xoay người chạy thẳng về nhà, nó phải về coi thử Thành tử ca ca có sao không. Tiểu Cột và vài hài tử khác thấy vậy liền vội chạy theo.

"Ai, tiểu Nam, tiểu Nam, ngươi còn định đi chỗ nào nữa? Trở về cho ta." Nương Trình Nam ở phía sau gọi lớn.

"Ta tới nhà tiểu Vi chơi, một lát nữa sẽ về." Trình Nam vừa chạy vừa lớn tiếng đáp.

"Ai nha, đứa nhỏ này, mau trở về cho ta." Nương Trình Nam tiếp tục lớn tiếng quát.

"Để nó đi đi, chơi một lúc rồi lại về." Trình Nghĩa mở miệng khuyên bảo tức phụ nhà mình. Hắn vẫn luôn thích để Trình Nam chơi thân với hài tử Tây gia, đồng thời cũng hâm mộ tiểu Cột nhà lão Vương hàng xóm, nếu có thể thì hắn cũng muốn.......... hài tử nhà mình được như tiểu Cột, ngày ngày có thể sang Tây gia học chữ với Tây Viễn. Nếu được như vậy, thì hắn chắc chắn sẽ giúp đỡ Tây Minh Văn, cho Vệ lão nhị một bài học.

.

Nhóm Tây Vi vừa chạy được nửa đường đã đụng phải nãi nãi đang vội vã đi tới tìm bọn nó. Lúc Vệ Thành trở về đã đem hết thảy sự tình kể lại cho người trong nhà, gia gia nghe xong lập tức lo lắng muốn đi tìm Tây Vi, nhưng lại bị nãi nãi cản lại. Bà biết tính tình lão nhân gia bướng bỉnh, sợ ông sẽ gây chuyện với người ta, tới lúc bị đánh thì sao thắng nổi, liền ngăn cản không cho gia gia rời khỏi nhà, tự bà đi tìm Tây Vi.

"Nãi nãi!" Tây Vi vừa thấy nãi nãi lập tức nhào tới.

"Tiểu tôn tử của ta a, ngươi có bị gã làm gì không, sao lại khóc nước mắt nước mũi tèm nhem cả mặt thế này? Vệ lão nhị dám đánh ngươi sao?" Nãi nãi thấy khuôn mặt Tây Vi luộm thuộm chẳng khác gì diễn viên hí kịch, liền lo lắng mở miệng hỏi.

"Không có đâu nãi, gã còn chưa đánh ta, ta đã khóc trước rồi." Tây Vi vội trả lời bà. Hiện tại ngẫm lại bộ dạng khóc lóc vừa rồi của mình, nó thật có chút xấu hổ.

"Tất cả chúng ta đều khóc theo tiểu Vi." Tiểu Cột đang đứng bên cạnh cũng vội nói chen vào.

"Đúng vậy." Vài hài tử khác liền gật đầu phụ họa theo.

"Mau đi thôi, có gì về nhà lại nói tiếp." Nãi nãi dẫn Tây Vi và bọn nhỏ cùng nhau về nhà.

Trong nhà lúc này, Vệ Thành đang rúc vào ngực ca ca nằm yên trên kháng, Tây Viễn vì muốn trấn an hắn đã nướng trước một chậu khoai lang, để ngay gần đầu giường.

Y còn nhớ lúc đó đang nằm im trên kháng đọc sách, thì bỗng thấy Vệ Thành chạy 'rầm rầm' từ ngoài viện vào, chưa kịp mở miệng chào hỏi ai đã trực tiếp bổ nhào lên người ca ca, ôm cứng lại một chỗ.

"Thành tử à, có chuyện gì vậy?" Gia gia, nãi nãi và nương thấy Vệ Thành hôm nay có chút khác thường, liền nhanh chóng chạy qua hỏi rõ tình hình.

"Đừng vội, có gì cứ chậm rãi nói với ca ca." Tây Viễn buông sách xuống, đem Vệ Thành ôm chặt vào trong ngực. Vệ Thành vừa thấy ca ca liền không còn sợ hãi nữa. Một đoạn đường từ nhà Trình Nam về tới Tây gia vốn không hề xa, từ đầu mùa xuân tới giờ, ca ca bắt hắn và Tây Vi cùng nhau dậy sớm luyện tập; chạy bộ, đấm bao cát, luyện quyền, Tây Vi có đôi khi còn trộm làm biếng, nhưng hắn thì ngày nào cũng tập không hề gián đoạn bao giờ; cho nên, tuy nhìn qua trông Vệ Thành có chút nhỏ gầy, nhưng thực chất thể lực lại rất tốt, chạy có vài bước như vậy đâu có là gì so với luyện tập hàng ngày, chỉ là hắn sợ bị Vệ lão nhị đuổi kịp mà thôi, cho nên mới sốt ruột, chờ tới lúc nhìn thấy ca ca rồi mới cảm thấy an tâm.

Người trong nhà vừa hỏi, Vệ Thành liền đem hết sự tình một lần nữa kể ra, không đợi hắn nói xong gia gia đã lập tức sinh khí, xoay người muốn ra khỏi phòng.

"Tử lão đầu kia, ngươi đi đâu đó?" Nãi nãi vội vàng quát một tiếng.

"Mẹ cái tên Vệ lão nhị kia, gã tưởng muốn chọc vào chúng ta mà dễ sao, ta hôm nay nhất định phải đánh chết gã, xem gã về sau có còn dám khinh thường nhà chúng ta nữa không!" Gia gia lửa nóng đầy người, lùng xục khắp phòng đi tìm cái cuốc, lão gia tử thế mà quên, cái cuốc hôm trước sau khi thu hoạch xong đã bị ông cất gọn vào kho.

"Ngươi ngồi yên đó cho ta, đừng có chưa giải quyết được việc gì đã gây thêm phiền phức." Nãi nãi đứng dậy, thẳng mặt quát gia gia câu nữa.

"Gia, gia, không sao cả, người đừng nóng vội, chắc Vệ lão nhị chỉ muốn tiếp cận hỏi chút chuyện của Thành tử thôi, mấy chuyện khác gã không dám làm đâu." Tây Viễn trước tiên mở miệng an ủi gia gia đã.

"Mau nghe lời Tiểu Viễn đi, ngồi im đó cho ta." Nãi nãi kéo gia gia ngồi xuống một góc kháng.

"Đúng đó cha, có chuyện gì từ từ rồi thương lượng." Nương đang đứng một bên cũng vội vàng khuyên nhủ, mới rồi lão gia tử định đi liều mạng với Vệ lão nhị, nàng là con dâu không tiện chen miệng vào, hiện tại thấy ông yên ổn rồi mới dám trấn an.

"Ai, tiểu Vi còn chưa về nữa. Nếu không phải tại ngươi cứ xồn xồn lên như vậy, thì mọi chuyện đã thương lượng xong từ lâu rồi." Nãi nãi lại mở miệng mắng gia gia. Gia gia vừa nghe bà nói vậy liền nhớ ra vừa rồi chỉ có mình Vệ Thành trở lại, Tây Vi thế mà vẫn còn ở kia.

"Vẫn để ta đi là tốt nhất. Để ngươi đi khác gì kiếm cớ để gã biến chuyện to ra, việc nhỏ cũng biến thành lớn, ta mới không tin gã dám ra tay đánh một lão bà tử như ta đâu." Nãi nãi ngăn lại gia gia xong, liền xoay thân vội vã đi ra ngoài.

"Ca ca, tiểu Vi sẽ không sao chứ?" Vệ Thành thấy ca ca vẫn thản nhiên nướng khoai tây cho mình, liền lo lắng hỏi.

"Không sao cả, mọi chuyện đã có nãi nãi lo rồi, tiểu Vi chốc nữa sẽ về thôi." Tây Viễn mở miệng an ủi Vệ Thành.

.

"Thành tử ca, Thành tử ca." Một lát sau, từ ngoài viện truyền tới thanh âm Tây Vi, tiểu tử kia mới khóc một hồi, nên giọng nói có chút khô khốc.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau