Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 40: Hạnh phúc

Chương 40: Hạnh phúc

(nguoinaodo.wordpress.com)

(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)

.

Hôm nay Tôn Diệp nhờ Tây Minh Văn chuyển lời cho Tây Viễn, bảo y tới Tụ Đức lâu một chuyến, đem sổ sách suốt nửa năm nay kết toán lại một lần. Hôm sau Tây Viễn dậy từ sớm, theo cha cùng hai tên quỷ nhỏ lên đường đi Ngạn Tuy thành.

Thời điểm xuất phát mặt trời mới chỉ lên được một đoạn, đất trời còn chưa bừng sáng khiến không khí mát mẻ vô cùng, Tây Viễn thấy vậy liền đắp chăn nằm ngủ ngay sau xe. Bởi dạo gần đây, Tây Vi và Vệ Thành thường hay theo cha đi Tụ Đức lâu, nên nãi nãi đã trải sẵn một chiếc chăn nhỏ ngay trên xe, để phòng bọn nhỏ ngồi lâu sẽ bị đau mông.

Chiếc chăn nhỏ này được làm từ vải bông có hoa nhỏ màu xanh lam, mặt trái được nãi nãi dùng vải dư trong nhà chắp vá vào, nên nhìn qua có chút bất đồng màu sắc. Bất quá, để chắp vá thành một chiếc chăn đẹp như vậy phải tốn rất nhiều công phu, Tây Viễn cảm thấy dùng nó để làm đệm xe thì có chút đáng tiếc, nhưng nãi nãi lại nói là chiếc chăn này lúc trước là của Tây Vi, mặt trong lúc trước thường hay bị dính nước tiểu nên đã sớm giặt tới rách nát cả rồi, cho nên không thể lấy ra làm chăn đắp hoặc đệm giường linh tinh được nữa, cứ để làm đệm mông thì sẽ tốt hơn.

Tây Viễn cứ thế ngủ ngon trên chiếc chăn nhỏ đó, trên người khoác bừa một kiện áo đơn của Tây Minh Văn, lắc lư theo xe lừa tới Tụ Đức lâu. Tây Vi và Vệ Thành thấy vậy liền ngồi im bên cạnh, không huyên náo như mọi khi nữa mà chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn ca ca một lúc, rồi lại quay qua nhìn hoa màu hai bên đường.

Hiện tại ruộng đồng đã trở nên tươi tốt hơn mùa đông khá nhiều rồi, nên ngồi từ trên xe không thể nhìn ra xa được nữa. Ngẫu nhiên đi qua một ruộng lúa mạch, có thể thấy rõ hạt lúa đã nặng trĩu cả rồi, gió mát sáng sớm thổi qua khiến sóng lúa từng đợt đung đưa, xanh biếc cả một mảnh trời.

Bởi vì ca ca đang ngủ, nên hai tiểu tử kia hôm nay không có líu ríu như mọi ngày, mà thay vào đó nếu muốn nói chuyện thì sẽ đổi thành thì thầm với nhau. Tây Minh Văn đang ngồi phía trước ngẫu nhiên nâng roi vụt mạnh một tiếng, con Đậu Hà Lan sẽ càng đi nhanh hơn, chiếc chuông trên cổ cũng liên tục 'đinh đinh' vang theo, rung động cả đất trời.

Thời điểm cha con họ tới nơi, Tụ Đức lâu cũng chỉ vừa mới mở cửa, Trương Tài đang đứng trong quầy ngó đầu ra xem. Trên cơ bản thì cứ vào tầm này mọi hôm Tây Minh Văn sẽ vừa lúc tới đây giao hàng. Trương Tài chỉ cần đứng chờ sẵn ngoài cửa, nếu thấy y tới thì chạy ra giúp bê đồ vào là được rồi. Hiện giờ các tiểu nhị khác trong điếm đều thực hâm mộ hắn: công việc bán đồ giúp Tây gia không chỉ nhẹ nhàng, mà còn do tự hắn định đoạt, ông chủ thì dễ tính, thỉnh thoảng lại hay thưởng cho hắn một bao lì xì. Dựa vào độ thông minh của Trương Tài, sao lại không muốn làm công việc này dài lâu.

Vài người cùng đi vào trong điếm, lúc này Tôn Diệp còn chưa qua đây, Tây Viễn thấy vậy liền tìm một góc an vị ở đó chờ. Nhìn cha, Tây Vi, Vệ Thành và Trương Tài cùng nhau dọn đồ lên quầy, y cũng muốn đi qua hỗ trợ, nhưng lại bị bọn họ ép ngồi im một chỗ, bảo y cứ ở đó là tốt rồi, không cần qua đây giúp đỡ bọn họ.

Tây Viễn cảm thấy thực hổ thẹn, bởi bản thân y lớn hơn Tây Vi và Vệ Thành tới mấy tuổi, nhưng hai tiểu tử kia lại cực kỳ thạo việc, động tác không chỉ linh hoạt, mà còn làm được ra ngô ra khoai, phi thường tích cực giúp đỡ người lớn.

Một lát sau, Tụ Đức lâu chính thức đến giờ mở cửa, một ngày buôn bán lại chính thức bắt đầu. Tôn Diệp lúc này đang nhàn nhã bước vào tiệm ăn. Hắn mới mở thêm một chi nhánh Tụ Đức lâu mới ở Tân Giang thành, Kỳ chưởng quầy cũng đã được chính thức chuyển qua đó tọa trấn, bất quá Tôn Diệp vẫn phải thường xuyên qua lại hai nơi để giúp bọn họ chiếu ứng chút việc, bởi dù sao nơi đó cũng là phủ thành, dân số khá đông nên quan hệ cũng phức tạp hơn những nơi khác, chỉ sợ sơ xuất một chút thôi là cũng làm hỏng mọi chuyện, cho nên hắn đành phải tốn công hơn một tí.

Tôn Diệp bước vào điếm xong, cũng không vội vàng qua tính sổ sách với Tây Viễn, mà trước tiên ghé sang trêu chọc hai hài tử kia một hồi, bắt chúng nó đọc bảng cửu chương mà Tây Viễn vừa dạy cho xong, lại trêu đùa bọn chúng một lúc lâu nữa, thẳng đến khi Tây Viễn sắp sửa mất hết kiên nhẫn tới mức muốn trợn trắng mắt rồi, mới gọi y vào kiểm kê sổ sách nửa năm qua. Bởi đây là lần đầu tiên Tôn Diệp nghe tới bản cửu chương kiểu này nên cảm thấy khá mới mẻ, thường xuyên bắt bọn nhóc phải đọc đi đọc lại cho hắn nghe.

Kiểm kê sổ sách cả nửa năm trời tốn rất nhiều thời gian, thế nên, chờ đến khi Tây Viễn trở ra thì đã là giữa trưa rồi. Lúc này, Tây Minh Văn đã ngồi đợi sẵn trong quầy nhà mình, bên cạnh là Tây Vi và Vệ Thành đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh phụ bán đồ ăn, gần quầy còn có vài người đã mua xong đồ nhưng lại chưa rời đi, không chỉ đứng đó ngắm nghía hai hài tử buôn bán thức ăn, mà còn thỉnh thoảng mở miệng trêu chọc chúng nó vài câu nữa.

Vừa thấy Tây Viễn ra, hai hài tử kia không tiếp tục bán hàng nữa mà chạy đến bên người ca ca mình, bảo ca ca mau đưa bọn nó đi ngao du. Tây Minh Văn mỗi lần lên thành đều vội đến rồi vội đi, chỉ có Tây Viễn mới hay dẫn bọn nó đi chơi một chút.

Tây Viễn chậm rãi dẫn bọn nhỏ đi dạo chợ, Tây Minh Văn thấy vậy liền để nhờ xe lừa lại Tụ Đức lâu rồi cùng đi theo, hắn lo lắng một mình Tây Viễn sẽ không trông nổi hai tiểu tử kia, vì dù sao y vẫn còn nhỏ mà.

Ngay chỗ ngoặt đầu chợ có một cửa tiệm khá lớn, chuyên bán một số vũ khí mà triều đình cho phép sử dụng, còn mấy thứ như nỏ, giáp trụ, đại đao, trường mâu thì người dân không được phép dùng.

Vệ Thành vừa thấy tiệm vũ khí kia liền đứng im tại chỗ, vô luận Tây Viễn có nói thế nào cũng nhất định không chịu đi, một bên níu chân một bên ôm chặt cánh tay ca ca không ngừng năn nỉ, muốn y mua cho hắn một bộ cung tên. Bởi Vệ Thành có rất ít thời điểm bốc đồng kiểu này, nên Tây Viễn không muốn để hắn cảm thấy thất vọng, nhanh chóng dẫn Vệ Thành vào tiệm để tiểu nhị tư vấn thử xem sao. Tây Viễn lúc trước đã từng đọc qua 'đại yến luật', nên tương đối hiểu rõ quy định của triều đình, tỷ như cung tên được phép bán cho người dân phải thuộc loại bình thường, tầm bắn không được quá xa và sát thương không được quá mạnh.

Tiểu nhị trong tiệm có vẻ cũng hiểu biết rõ về những lưu ý này, vì nếu nhà họ đã dám kinh doanh vũ khí, thì phỏng chừng cũng đã nắm chắc những quy định này từ lâu rồi, hơn nữa Vệ Thành cũng chỉ là một hài tử thôi, thứ hắn dùng chắc chắn sẽ không tạo ra lực sát thương gì, nên Tây Viễn không lo sẽ làm trái với quy định của triều đình. Dưới sự đảm bảo của tiểu nhị, Tây Viễn liền đặt mua hai chiếc cung nhỏ cùng sáu mũi tên. Y không dám mua nhiều mũi tên vì sợ hai tiểu tử nghịch ngợm kia bắn loạn sẽ làm người khác bị thương, chỉ có vài cái sẽ khiến bọn nó cảm thấy quý trọng, giữ gìn cẩn thận hơn.

Giao tiền đặt cọc rồi ước định ngày lấy hàng xong, vài người bọn họ lại đi dạo chợ tiếp. Hiện giờ vừa đúng chính ngọ, chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, Tây Viễn dẫn hai tiểu tử và cha vào một quán mì bên đường gọi bốn bát mì thịt bò. Trong mì không chỉ có hương thịt bò, mà còn phóng thêm chút tiêu xanh, tuyệt đối không cay mà lúc bỏ vào miệng lại khá vừa vặn.

Tây Vi và Vệ Thành, nhất là Vệ Thành thực hưng phấn, hắn còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần từ lúc biết mình sắp có cung tên tới giờ, cả người cứ run lên vì phấn khởi, ngay tới món mì thịt bò ăn vào miệng cũng chẳng thấy mùi vị gì cả. Toàn bộ lực chú ý của hắn hiện giờ chỉ có cung tên mà thôi, không ngừng thảo luận với ca ca và Tây Vi xem phải giữ gìn làm sao cho cẩn thận, dùng thế nào để được lâu dài, rèn luyện kiểu gì để ngày một bắn chuẩn xác hơn,...

Tây Vi dường như đã bị Vệ Thành ảnh hưởng nên cảm xúc cũng dần dần tăng vọt, hai đứa không còn dè dặt như lúc ở Tụ Đức lâu, mà nói chuyện bắt đầu lớn tiếng hơn, động tĩnh gây ra không nhỏ khiến Tây Viễn phải bịt lỗ tai lại, một lần nữa yêu cầu bọn nhỏ phải mau tập trung ăn mì đi, sau đó thích nói gì thì nói. Có điều là hai hài tử kia còn đang mải kích động, nên có ăn vào mồm cũng chẳng thấy mùi vị gì.

Cũng may hiện giờ đang là giữa trưa, mọi người ngại ngồi lâu ngoài trời sẽ bị nóng, nên quán mì cũng không quá đông, chỉ có tầm ba bốn người thôi. Mấy người kia thấy hài tử lớn tiếng như vậy cũng không tỏ ra khó chịu gì cả, khiến Tây Viễn cảm kích vô cùng, y không muốn nhìn cảnh người khác xem thường đệ đệ mình.

Một bát có khá nhiều mì, bản thân Tây Viên không thể ăn hết một chén lớn như vậy, liền đổ sang bát Tây Minh Văn một ít. Tây Minh Văn đối với thói quen thường xuyên chiều theo đệ đệ của Tây Viễn cũng đành bó tay, bất quá, lần này cũng bởi Vệ Thành thích cung tên vô cùng, Tây Vi lại hay bắt chước theo, nên hắn đành để kệ ba huynh đệ thích làm gì thì làm. Tuy thực đau lòng tiền, bất quá hôm nay, sau khi Tây Viễn tính toán sổ sáng cùng Tôn Diệp xong, đã lặng lẽ đưa cho hắn năm mươi lượng bạc, nói là tiền hoa hồng suốt nửa năm nay. Lúc ấy hắn bị dọa đến phát hoảng, mới nửa năm trời, cái gì cũng không phải lo mà lại dễ dàng kiếm được số tiền lớn như vậy sao, hắn cầm số tiền này trên tay mà có cảm giác như bị phỏng, trong lòng đặc biệt bất an, nào có chuyện từ trên trời rơi xuống như vậy!

Vẫn là Tây Viễn một bên đi cùng, một bên giải thích cho hắn hiểu ra. Đây là số hoa hồng bọn họ nhận được từ việc buôn bán vịt nướng, song bì nãi cùng lẩu dê của Tụ Đức lâu, nếu không phải bọn họ cung cấp bí phương cho Tôn Diệp thì hắn căn bản sẽ không kiếm được số tiền này, nên kỳ thật đây không phải là tiền Tôn Diệp cho nhà họ, mà là họ cung cấp bí phương để Tôn Diệp kiếm tiền thay, huống hồ 50 lượng bạc này đâu là gì so với số tiền Tôn Diệp kiếm được.

Nghe Tây Viễn nói như vậy, Tây Minh Văn rốt cuộc mới an tâm hơn. Người thành thật chính là như thế, người khác chiếm tiện nghi của mình thì không sao cả, nhưng chỉ cần chiếm tiện nghi của người ta một chút thì cũng sẽ khiến nội của hắn tâm băn khoăn.

Nguyên lai còn có thể kiếm tiền như vậy! Chuyện năm trước Tiểu Viễn không cần năm trăm lượng bạc kia, lão gia tử vừa về tới nhà đã kể cho tất cả mọi người, lúc đó bọn họ còn nghĩ Tiểu Viễn thực hồ đồ, bị Tôn Diệp lừa dối, hiện giờ xem lại cuối cùng vẫn là Tiểu Viễn thông minh nhất. Về sau dù cho trong nhà có mất mùa cũng không phải lo bị đói nữa rồi.

Bất quá dọc theo đường về, Tây Minh Văn cứ luôn lo sợ bạc dấu trong ngực sẽ bị người ta cướp mất, nếu số tiền này cũng bị trộm đi, thì... Hắn thực không dám nghĩ tiếp nữa, cho nên cứ rảnh tay một tí là lại sờ sờ chỗ bạc đang giấu trong ngực, sờ sờ chỗ bạc trong đang giấu ngực, khiến Tây Viễn thực không còn gì để nói, vốn người ta đã không thèm chú ý rồi, bây giờ cha y cứ như vậy thì có khác gì nói cho mọi người biết chỗ mình giấu tiền không. Đúng là 'lạy ông tôi ở bụi này'.

Cho nên Tây Viễn không định dẫn bọn nhỏ đi dạo nữa, mà chờ bọn nó ăn xong sẽ trực tiếp về nhà luôn. Dù sao về nhà cũng mát mẻ hơn là ở đây, lại còn khiến cha y đỡ phải lo lắng nhiều.

Kỳ thật lần này chia hoa hồng, nhà Tây Viễn nhận được tổng cộng 120 lượng bạc, đấy là do Tôn Diệp không thể thu mua được nhiều vịt ngỗng, nếu không sẽ còn kiếm được nhiều hơn.

Hiện tại ở ba chi nhánh Tụ Đức lâu, chỉ cần tới chậm một chút là sẽ không còn vịt nướng để mua, điều này cũng khiến danh tiếng của món ăn này tăng lên khá nhiều, cái này gọi là 'thứ gì không chiếm được chính là quý giá'.

Tây Viễn rút ra 70 lượng bạc trong số đó trả nợ cho Tôn Diệp. Tuy ngoài miệng lúc nào Tôn Diệp cũng nói không cần vội, nhưng Tây Viễn lại không muốn cứ khất lần khất lượt người ta. Y đã tính toán qua số tiền cần thiết để xây nhà mới, nên chỉ rút ra 50 lượng, còn lại đều đem trả nợ cho Tôn Diệp hết.

Ăn mì xong mọi người liền quay lại Tụ Đức lâu lấy xe lừa, Tây Minh Văn ngồi ở phía trước đánh xe, còn Tây Viễn, Tây Vi cùng Vệ Thành thì ngồi ở đằng sau.

Xe lừa chạy ở trên đường, tuy có chút nắng nóng nhưng cũng thể so được với cái nóng ở hiện đại. Hiện tại đang là giữa trưa nên trên đường cũng chẳng mấy ai qua lại, Tây Minh Văn thấy vậy liền tận lực đánh xe lừa đi nhanh hơn một chút, vừa để hài tử không phải phơi nắng, lại có thể mau chóng mang tiền về nhà.

Từ Ngạn Tuy thành về Vạn Đức trấn đa số đều là quan đạo cả, nên đường đi tương đối bằng phẳng và rộng rãi, ngồi trên xe cũng chẳng xóc nảy là bao, nhưng từ Vạn Đức trấn về thôn Liên Hoa lại toàn là đường đất, không chỉ chật hẹp mà còn khá gồ ghề. Bất quá hàng năm, tráng đinh trong các thôn đều phải phục vụ lao dịch theo luật triều đình, bên quan phủ sẽ trực tiếp phân phối hạng mục công việc cho bọn họ, những thôn nào sẽ phụ trách sửa đường từ thôn đến trấn, những thôn nào sẽ phụ trách sửa đường từ trấn đến thành, nên đoạn đường đất về thôn Liên Hoa này cũng không đến nỗi khó đi.

Bởi vì bị nhiễm cảm xúc của Vệ Thành và Tây Vi, hơn nữa hôm nay lại thu về một ít tiền, nên tâm tình Tây Viễn cũng khá tốt. Y nằm ở sau xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm thông qua khe hở của những cây bạch dương, bỗng lại nhớ tới một ca khúc thiếu nhi mà giáo viên tiểu học trước đây đã từng, ca khúc có tên 'Ta có một con lừa nhỏ': Ta có một con lừa nhỏ, cho đến giờ cũng chưa từng cưỡi. Rồi một ngày tâm huyết dâng trào, liền cưỡi thẳng ra đường. Trong tay cầm roi da nhỏ, trong lòng rất đắc ý. Không hiểu vì sao lại ngã rầm một cái, toàn thân đầy bùn.

Tây Vi và Vệ Thành nghe ca ca xướng xong liền cảm thấy dễ nghe vô cùng, ca từ lại khá buồn cười, khiến chúng phải mở miệng nịnh nọt ca ca dạy cho mình. Hai tiểu tử này học thực nhanh, cơ bản Tây Viễn chỉ mới hát có vài lần bọn nó đã thuộc rồi, hơn nữa tiếng ca còn trong veo, cao vút, âm lượng lại vô cùng to. Tây Viễn sợ bọn nhỏ cứ rống to như vậy sẽ kéo hỏng yết hầu, bất quá thấy hai đứa hát một lúc vẫn chẳng sao cả, phỏng chừng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Tây Minh Văn ngồi trước vừa nghe vừa cười, hắn từ trước tới giờ đâu có dám nghĩ nhà mình sẽ có ngày vui vẻ như vậy! Không phải bình thường, Tiểu Viễn vẫn hay nói là muốn bọn họ được sống hạnh phúc sao? Hắn cứ luôn nghĩ rằng có ăn có mặc là hạnh phúc lắm rồi! Chính là hôm nay, lúc nghe bọn nhỏ ngồi phía sau cùng nhau hát, hắn mới rõ cái hạnh phúc mà Tiểu Viễn muốn có là gì!

Trên đoạn đường dài, ba huynh đệ một bên xướng 'Ta có một con lừa nhỏ', một bên ha ha bật cười, ngẫu nhiên Đậu Hà Lan cũng 'ân ân a a' mà góp giọng vài tiếng, khiến Tây Vi và Vệ Thành cười tới nghiêng ngả. Tiếng ca, tiếng cười cùng tiếng lừa hí vang vọng khắp cả vùng quê phương bắc, phụ tử bốn người trở về trong niềm hân hoan.

.

P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^

.

40. Dị giới chi nông gia ký sự - Lãng Lãng Minh Nhật: 126 chương

Phương Trí Viễn x Lưu Trang

Xuyên việt, nam nam thế giới, chủng điền, chủ công, sinh tử, 1×1, HE.

Lại một bộ chủng điền nữa ^^ Phần đề cử của mình là bản chỉnh sửa dựa trên phần review của '' nhé!

'Anh công uống rượu say qua đời, xuyên đến một thế giới nam nam. Chưa kịp cảm thán bản thân mình vốn là trai thẳng, giờ lại buộc phải bẻ cong thì đã gặp phải cảnh nhà trái khoáy. Công xuyên vào người một đứa trẻ mới lên mười, có "mẹ" vừa mới bị cha và tình nhân của hắn chọc cho tức chết. Cha lại chuẩn bị rước nhân tình, con riêng và con chung của họ về nhà. Nguyên bản đứa bé 'lúc trước' vốn rất hiếu thuận... nhưng từ lúc bị anh công xuyên vào lại trở nên vô cùng khó bảo và ranh mãnh. Anh dã dùng mọi cách để trở thành con thừa tự của cậu mình, và đoạn tuyệt quan hệ với người cha thối nát kia.

Thụ cũng có số khổ không kém. Ông và "bà nội" thụ bị bố mẹ và thằng em trai chèn ép. Ông mất ở chiến trường, "bà nội" một mình nuôi cha thụ lớn lên, nào ngờ lấy nhầm con vợ đẹp người nhưng xấu nết. Chẳng những hại chết chồng mà còn bỏ con, phá thai, trộm tiền chạy theo người khác. May mà "bà nội" thụ là người cứng cỏi, vẫn tiếp tục chống đỡ và nuôi thụ khôn lớn .

Truyện nhẹ nhàng, đoạn đầu vừa trạch đấu vừa mỹ thực coi rất thích (khuyến khích vừa ăn vừa coi kẻo đói). Đoạn sau có phần dài dòng hơn, miêu tả quá trình anh công và em thụ trở thành người một qua (nhưng bên trong lại thêm thắt khá nhiều tình tiết nên có phần hơi loãng nhưng bù lại đoạn cuối và phiên ngoại cực thỏa mãn). Tình cảm công thụ phát triển từ từ, lớn lên bên nhau nên cả hai rất biết thông cảm cho nhau, không phát sinh người thứ ba. Tác giả xây dựng tình tiết và nhân vật rất ổn, đọc truyện có thể cảm nhận được không khí của một cổ đại rất chuộng lễ nghĩa đạo đức.'

Có lẽ tại mình đọc bộ này ngay sau bộ 'Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân' và sau khi kết thúc lại chuyện ngay qua bộ 'Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam', nên có cảm giác nó bị hai bộ kia lấn át hết sự đặc biệt. Nhưng nếu để mang ra so với vô số bộ đam mỹ đang xuất hiện nhan nhản như hiện giờ, thì nó thực sự rất đáng đọc nhé ^^

.