Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 10: Hồ Bảo giáng thế (10)

Edit: ThienDa

Bạch Tiểu Thần hứng phấn vung bàn tay nhỏ: "Tiểu Mễ, chúng ta về thu dọn đồ đạc."

Bạch Hổ được gọi là Tiểu Mễ đang nằm sấp ra phơi nắng ở trước cửa, nghe vậy, mới uể oải ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

" Ta là Bạch Hổ, ngươi có thể hay không đừng xem ta giống tiểu miêu mà đối đãi không?"

Bạch Tiểu Thần lập tức không vui, tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ xụ xuống: " Tiểu Mễ, ngươi thân là tiểu miêu, lại cự tuyệt thân phận, đây là ngươi không đúng, chẳng nhẽ hiện tại kêu "meo meo" ngươi cũng sẽ không?"

Nếu Tiểu Mễ là người, hiện có thể thấy khuôn mặt nó co rút.

Tốt xấu gì nó cũng là hậu duệ Bạch Hổ, khi trưởng thành có thể chấn uy tứ phương, nhưng tiểu tổ tông này lại xem nó như tiểu miêu, còn cho nó ăn cá khô.

Nó rất muốn ăn thịt, nhưng mà phải làm sao?

"Tiểu Mễ, kêu một tiếng "meo" ta nghe, kêu là có thịt ăn." Bạch Tiểu Thần không biết từ chỗ nào lấy ra một miếng thịt nướng, lắc lư trước mặt Bạch Hổ.

Mùi thơm kia xông vào mũi Bạch Hổ làm nước miếng của nó suýt chút nữa thì rơi xuống, nó nuốt xuống một ngụm, mắt sáng lên.

Sau đó, không tránh được dụ hoặc của mỹ thực, nó rất không có tiết tháo (*) kêu một tiếng "meo".

(*) tiết tháo: khí tiết vững vàng, không chịu khuất phục

"Thế này mới ngoan," Bạch Tiểu Thần ném thịt nướng cho Tiểu Bạch Hổ, vỗ vỗ đầu nó, " Đi theo bản Bảo Bảo, tuyệt đối có thịt ăn."

Tiểu Bạch Hổ liều mạng gật đầu, chỉ cần có thịt ăn, tiết tháo thì tính là cái gì?

Bạch Nhan mỉm cười nhìn một người một thú chơi đùa, tay chống ót nằm trên giường, hồng y trải ra như thảm, kinh diễm tuyệt luân.

Hình ảnh ấm áp này, cả đời nàng cũng sẽ không để ai tới phá hư!

Nếu có người dám đoạt nhi tử của nàng, kể cả nàng phải khuynh tẫn thiên hạ, cũng nhất định không tha cho hắn!

Một tia âm lãnh hiện lên trong mắt, Bạch Nhan xuống giường, ba ngàn tóc đen rũ xuống thẳng đứng như thác nước, vừa mới tỉnh ngủ, thần thái còn mang theo chút lười biếng.

"Đi, cùng mẫu thân tới tạm biệt nhóm sư công."

---------------------------

Đình viện ở giữa một hòn đảo, trong nội viện một cảnh sắc hoa đào, những cánh hoa đào phấn nộn rơi xuống, khắp nơi giống như hoa vũ.

Nơi này là thế ngoại đào nguyên, rời xa thế tục huyên náo, an tĩnh tường hòa.

Đương nhiên, đó là trước khi, có một tiếng nổ mạnh lôi đình...

Nghe tiếng nổ, khuôn mặt Bạch Nhan liền trầm xuống, Bạch Tiểu Thần một bên chú ý sắc mặt nàng, trong lòng cảm thán lại có người gặp xui xẻo...

Hắn nhanh chóng đi theo, bắt lấy cánh tay Bạch Nhan, đôi mắt ngây ngô lộ ra ánh nhìn vui sướng khi người gặp họa.

Trong rừng cây, ngoại trừ trên đất khắp nơi toàn là hoa đào, còn có dược liệu mà những năm gần đây Bạch Nhan gieo trồng, những dược liệu này đều là tâm huyết của nàng, nhưng bây giờ đã thành một đống phế tích, trái tim nàng đau đến rỉ máu.

Đột nhiên, Bạch Nhan giương mắt nhìn về phía mấy lão đầu đang lúng túng không biết phải làm sao.

"Là ai luyện đan thất bại, nổ dược liệu của ta?"

Bên cạnh, Bạch Tiểu Thần còn kèm theo một câu: "Ba vị sư công, thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, hiện tại các ngươi tốt nhất nên thành thật khai báo."

"Đồ nhi, việc này ta cùng lão nhị không liên quan," Đại sư phụ Trịnh Khởi bày ra bộ mặt nghiêm túc, chính nghĩa lẫm nhiên, vô cùng đau đớn, "ta và Nhị sư phụ cũng nghe tiếng nổ mới chạy đến, ai biết tên hỗn đản lão tam này quá phận! Đầu tiên là trộm đan phương, còn tự ý thử luyện đan. Bây giờ còn làm nổ dược liệu của ngươi, ta nghĩ là ngươi nhất định không bỏ qua cho hắn!"

Nhị sư phụ Nhậm Dực cũng ở một bên phối hợp nói: "Không sai, đồ nhi bảo bối, chúng ta là đến bắt tang, bây giờ lão tam giao cho ngươi xử trí, muốn đánh muốn chửi chúng ta cũng không quản!"

"Ngươi... các ngươi..." Khuôn mặt già của Tam sư phụ Khâu Thư Dung chợt đỏ lên, hiển nhiên là bị hai gia hỏa này chọc tức không nhẹ, "Sau này đừng nói ta quen biết các ngươi!"