Y Lộ Phong Hoa

Chương 124: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phục Linh đi theo Chu Văn Bằng vào một căn phòng vô cùng đơn giản, ngoài một cái giường, một cái bàn, hai băng ghế ra thì không còn đồ dùng gì khác, đằng sau rèm che bằng vải bông là một phu nhân hơn bốn mươi tuổi, Chu Văn Bằng nhanh chóng bước đên bên giường, đưa tay đỡ Chu phu nhân, hỏi: "Nương, ngài sao rồi?"

"Không sao, chỉ hơi khó thở thôi!" Chu phu nhân lắc đầu nói.

"Nương, nhất định là ngài bực mình Tiết gia, ngài đừng để trong lòng! Cửa này chúng ta không trèo là được." Chu Văn Bằng an ủi mẫu thân.

"Ai, vốn muốn tìm cho con một mối hôn sự như thế thì sau này nhà chúng ta có thể sống tốt hơn một chút, con cố gắng học hành thêm mấy năm, sau này có công danh rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn, ai biết được...ai...." Nói đến đây, Chu phu nhân thở dài một hơi!

"Nương, cầu người không bằng cầu mình, chúng ta vẫn nên tự nghĩ cách thì hơn!" Chu Văn Bằng nói.

"Nói thì nói thế, nhưng con chỉ là một thư sinh, ngoài đọc sách ra còn có thể làm gì? Một nhà già trẻ chúng ta cần ăn cơm!" Chu phu nhân lo lắng nói.

"Nương, con đường đường là nam nhi cao bảy thước, khổ thế nào cũng chịu được, ngài yên tâm đi, ngày mai con sẽ ra ngoài tìm việc làm! Con không đi học nữa, học hành cực khổ mười mấy năm nhưng vẫn không thể mời đại phu bốc thuốc cho ngài, học tiếp thì có tác dụng gì đâu?" Chu Văn Bằng hơi căm giận, chán nản, nhìn mẫu thân sắc mặt tái nhợt tim hắn đau như bị dao đâm!

"Không được! Con đã cực khổ học hành mười mấy năm, lại còn trúng cử nhân, tiền đồ tốt đang đợi con, con tuyệt đối đừng để ta bị liên lụy, con nhất định phải học cho giỏi, tương lai ghi danh bảng vàng làm rạng rỡ tổ tông!" Nghe thấy con trai nói không đi học, Chu phu nhân bắt đầu sốt ruột.

"Nương, con đường đường là nam nhi cao bảy thước, thấy mẫu thân mình bị bệnh mà tiền chẳng có một đồng, sao con có thể chịu được?" Nói xong, Chu Văn Bằng vốn kiên cường cũng rơi nước mắt.

Đứng một bên nhìn thấy tình cảnh như thế Phục Linh cũng không khỏi cảm động, hai mẹ con mẹ hiền con hiếu này quả thật rất đáng thương, huống chi Chu Văn Bằng này làm người ta cảm thấy là người đọc sách thanh cao. Vì vậy, Phục Linh bước đến nói: "Đúng vậy, Chu công tử, lệnh đường nói đúng, công tử đã cực khổ học hành mười mấy năm, cũng đã trúng cử nhân, không bao lâu sau là có thể trở nên nổi bật, bây giờ công tử từ bỏ chẳng phải là dở dang sao?"

Nghe nói như thế, Chu phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp, bèn nhíu mày hỏi: "Văn Bằng, vị cô nương này là..."

Nghe thấy câu hỏi của mẫu thân, Chu Văn Bằng nhanh chóng lau nước mắt, trả lời: "Nương, con quên nói cho người biết, đây là nha hoàn Phục Linh của Tiết gia nhị tiểu thư, chính là vị tiểu thư bắt mạch cho nương, nàng ta phụng mệnh nhị tiểu thư nhà nàng ta tới đưa thuốc cho ngài!"

Lúc này, Phục Linh bước đến phúc thân, nói: "Phục Linh thỉnh an Chu nãi nãi! Không nói dối ngài, nhị tiểu thư nhà ta nổi danh là thần y, ngài ấy vừa bắt mạch cho ngài, nói sức khỏe ngài suy yếu nên đã kê phương thuốc để ta đưa mấy thang thuốc qua cho ngài, còn bảo ta tặng một số đồ ăn