Y Lộ Phong Hoa

Chương 128: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân giận dữ: "Cho vay nặng lãi? Lại còn ép người ta bán con cái trả nợ? Sao Quân nhi có thể làm được chuyện như vậy chứ? Lại còn tra được chứng cứ xác thực, thế này đúng là muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do!"

Thấy lão phu nhân giận dữ, Thẩm Ngôn lén nhìn Diêu thị một cái, rồi nói: "Lão phu nhân, nhị gia đã nhận mấy chuyện này rồi!"

Nghe vậy, Thẩm lão phu nhân lập tức đứng lên, vội vàng nói: "Ngươi nói cái gì? Chuyện chúng ta không làm sao phải nhận? Cùng lắm thì để hoàng thượng phái người điều tra, chúng ta vốn trong sạch, chẳng lẽ bọn ngôn quan tố cáo cái gì chúng ta cũng nhận sao? Làm gì có chuyện như vậy?"

"Xin lão phu nhân bớt giận! Nhị gia tự có lý do của riêng mình, nhị gia để Thẩm Ngôn trở về hồi bẩm lão phu nhân, hoàng thượng nể tình nhị gia vẫn hữu dụng, có thể mang binh đánh giặc nên cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, xin lão phu nhân yên tâm, sau khi gặp hoàng thượng nhị gia sẽ về ngay!" Thẩm Ngôn cúi đầu nói.

Nghe vậy, tuy trong đầu Thẩm lão phu nhân có cả hàng ngàn câu hỏi nhưng cũng biết nếu Thẩm Quân chưa về thì sẽ không hỏi được cái gì, dặn Thẩm Ngôn: "Ngươi mau đến chỗ nhị gia giúp đỡ, có chuyện gì thì nhanh chóng quay lại bẩm báo!"

"Vâng, Thẩm Ngôn xin cáo lui!" Sau đó, Thẩm Ngôn lui ra ngoài.

Thẩm Ngôn đi rồi, Thẩm lão phu nhân vô cùng lo lắng, Thẩm Trấn và Vô Ưu chỉ đành khuyên vài câu, còn Diêu thị ngồi ngẩn ngơ ở đó! Mấy người cứ ngồi một chỗ mãi đến lúc hoàng hôn, người bên ngoài nói một câu: "Nhị gia về rồi!" Mọi người nhanh chóng đứng lên, một bóng dáng màu đen bước vào!

Thấy con trai bình an trở về, Thẩm lão phu nhân bước đến vươn tay vịn lên tay Thẩm Quân, quan sát trên dưới mấy lần, nói: "Quân nhi, con vẫn ổn chứ? Đã gặp được hoàng thượng chưa? Hoàng thượng xử trí con thế nào?"

Vô Ưu và Thẩm Trấn đứng bên cạnh, mắt nhìn Thẩm Quân chằm chằm, thấy sắc mặt hắn hơi tiều tụy nhưng vẫn bình thường, nghĩ chắc cũng không có chuyện gì lớn, hắn có thể bình an trở về đã là tốt rồi! Vừa rồi suy nghĩ của Vô Ưu đã luẩn quẩn mấy trăm ngàn lần, nàng phát hiện sự lo lắng của nàng đã vượt ra khỏi giới hạn của một người bạn bình thường!

Nghe thấy lời mẫu thân, Thẩm Quân ngẩng đầu nhìn Thẩm Trấn và Vô Ưu một cái rồi đỡ Thẩm lão phu nhân ngồi xuống, trả lời: " Mẫu thân yên tâm, hài nhi đã gặp hoàng thượng, chỉ bị răn dạy chút thôi!"

(Trans by LeeMon

)

Thẩm lão phu nhân ngồi trên giường la hán không yên lòng, nói: "Chỉ răn dạy đơn giản vậy thôi sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Quân nghiêm túc, cười nói: "Còn cả cách chức lưu dụng!"

"Cái gì? Cách chức? Nói vậy chức quan Uy Võ Đại tướng quân không còn nữa sao?" Thẩm lão phu nhân ngạc nhiên hỏi.

Thấy dáng vẻ lo lắng của mẫu thân, Thẩm Quân chỉ đành nói qua loa: "Mẫu thân, không phải vẫn còn hai chữ lưu dụng nữa sao? Mấy năm nay biên quan luôn có chiến tranh, hoàng thượng cần dùng đến con, chắc không lâu nữa sẽ phục chức!"

"Ta biết con nói thể là để ta yên tâm thôi, làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Đúng rồi, ta nghe nói lần này ngôn quan tố cáo con là vì con cho vay nặng lãi? Lại còn ép người ta bán con cái trả nợ, nhà chúng ta làm gì có chuyện như vậy? Con chưa giải thích với thánh thượng sao?" Thẩm lão phu nhân nhíu mày hỏi.

Nghe nói như thế, Thẩm Quân ngẩng đầu nhìn Diêu thị mặt như tro bụi một cái, sau đó mới kiên nhẫn trả lời: "Nương, dòng họ Thẩm gia chúng ta còn có mấy trăm nhân khẩu, chưa chắc đã không có chuyện như vậy, bây giờ có người muốn lôi con xuống, chúng ta cũng khó mà đề phòng cho được, dù con đã nhận hết nhưng hoàng thượng hiều nhà chúng ta, biết khả năng không phải chúng ta làm, là do các hạ nhân cậy quyền cáo mượn oai hùm mà thôi, lại nói lần này hoàng thượng cũng không xử lý nghiêm, chỉ cách chức lưu dụng con ở nhà suy nghĩ lỗi lầm, thật ra mấy năm nay con rất ít ở nhà, con cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, như vậy cũng tốt, sau này con có nhiều thời gian ở với mẫu thân ngài hơn!"

"Bà già ta không cần con ở cùng, nhưng con nói cũng đúng, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, thế này ta cũng bớt lo lắng! Như vậy cũng tốt, con ở nhà nhớ chăm sóc vợ con, mau cho ta thêm mấy cháu trai cháu gái ta càng vui!" Thẩm lão phu nhân gật đầu nói.

Nghe vậy, mặt Vô Ưu đỏ lên, nhất định là Song Hỉ đã giải thích mọi chuyện với lão phu nhân, lão phu nhân đã biết chuyện nàng vẫn chưa mang thai rồi nhỉ? Lúc này, Thẩm Quân nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hình như còn có cả ánh nóng bỏng, Vô Ưu nhanh chóng rũ mắt xuống, nàng thấy hình như tim mình đang đập loạn!

"Mẫu thân nói rất đúng, con và Vô Ưu sẽ cố gắng gấp bội!" Thẩm Quân nói.

"Vậy là tốt rồi!"