Y Thống Giang Sơn

Chương 94: Qua sông (thượng)

Chương 40: Qua sông (thượng)

Mấy người Hồ Tiểu Thiên vội vàng chạy ra khỏi Hoàn Thải Các, vừa mới ra khỏi cửa không bao lâu lại nghe thấy phía sau có tiếng nói vang lên: “Hồ huynh đệ, xin dừng bước!”

Ba người Hồ Tiểu Thiên đồng loạt quay lại thì nhìn thấy Hương Cầm đang chạy tới. Mộ Dung Phi Yên cho rằng ả ta cảm thấy hối hận mà tới đây thay đổi ý định. Cô cảnh giác, nắm chặt chuôi kiếm, tư thế sẵn sang nghênh đón địch nhân.

Hồ Tiểu Thiên trời sinh đã khẩu phật tâm xà, hắn cười tủm tỉm nói: “Cầm tỷ tìm ta còn có chuyện gì nữa?”

Hương Cầm cười khanh khách nói: “Bởi vì ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta đương nhiên sẽ tới đưa cho ngươi ít đồ vật a. Lần này đi Thanh Vân đường xá xa xôi, ta vừa kiểm tra qua hành lý của các ngươi, trong đó chẳng có lấy nửa đồng tiền nốt. Ta nhìn thấy ba người các ngươi cũng là dạng không có của ăn của để. Nếu như đến Thanh Vân nhậm chức, cũng không thể cứ thế ăn xin mà đi dọc đường được. Chỗ này ta có năm mươi lượng bạc, ngươi cầm lấy làm lộ phí đi đường.” Ả cầm một cái bọc nhỏ trong tay đưa về phía này.

Hồ Tiểu Thiên thật là không theo kịp suy nghĩ nữa rồi. Vừa rồi còn bắt mình phải viết một tờ giấy nợ ngàn lượng, bây giờ lại hùng hổ tới đưa tiền trợ giúp. Thật đúng là thích làm việc thiện a. Chẳng lẽ vị tỷ tỷ mập này thật sự coi trọng mình chăng?

Mộ Dung Phi Yên nhìn Hồ Tiểu Thiên, nếu đổi lại là cô thì nhất định sẽ từ chối. Cửu phẩm cũng là quan a, cũng phải có được thể diện và khí độ của quan, làm sao có thể nhận tiền bố thí của một ả đàn bà được?

Hiển nhiên là trên người Hồ Tiểu Thiên sẽ không có cái khí tiết mà Mộ Dung Phi Yên mong chờ. Hắn rõ ràng là đang cười đùa tí tửng thản nhiên nhận lấy. Hồ Tiểu Thiên có triết lí nhân sinh của bản thân hắn, bất kể là thời đại nào, không có ai là không cần tiền. Một đồng tiền không làm chết anh hùng nhưng không có tiền thì nửa bước cũng khó đi. Không phải là cái gì liên quan đến vấn đề nguyên tắc đại nghĩa, huống chi hắn đã kí giấy nợ ngàn lượng, thiếu nợ thêm năm mươi lượng nữa thì có ngại gì? Có câu nói là “rận nhiều thì không ngứa mà nợ nhiều thì không lo”, đừng có nói là ngươi mang tới năm mươi lượng, cho dù có là một ngàn lượng thì ta cũng dám nhận.

Đương nhiên là Hồ Tiểu Thiên cũng không tin động cơ của Hương Cầm sẽ chỉ đơn giản như vậy, hắn cười nói: “Cầm tỷ, tỷ có muốn ta lại quay lại viết thêm một tờ giấy nợ nữa không?”

Hương Cầm lắc đầu nói: “Không cần, ta tin ngươi.” Lúc nói lời này, ánh mắt của ả không có chút thành khẩn nào, biểu hiện trên mặt ả như muốn nói tin được ngươi mới là lạ.

Hồ Tiểu Thiên nhận gói bạc, gật đầu đồng ý. Nhìn thấy Hương Cầm đi vào trong Hoàn Thải Các, lúc này hắn mới cùng hai người Mộ Dung Phi Yên tiếp tục rời đi.

Bằng vào việc Hồ Tiểu Thiên lại nhận ân huệ của người ta lần nữa, Mộ Dung Phi Yên lại tranh cãi một trận kịch liệt với hắn. Nhưng có một sự thật mà cô không thể không công nhận, đó là nếu như không có năm mươi lượng bạc này thì mấy người họ chỉ có thể ngửa tay ăn mày. Đã có năm mươi lượng bạc này, ít nhất bọn họ cũng có thể ăn uống no nê, tìm một khách sạn sạch sẽ thoải mái dễ chịu mà ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức để tiếp tục lên đường.

Từ Tiếp Châu đến huyện Thanh Vân tốn mất bốn ngày thời gian, trên đường đi vượt núi băng sông vô cùng vất vả. Tuy khổ một chút nhưng cũng không gặp phải chuyện gì nguy hiểm cả. Đã có năm mươi lượng bạc của Hương Cầm đưa tới giúp đỡ lộ phí đi đường, đương nhiên bọn họ không cần phải buồn phiền vì nơi ăn chốn ở.

Đi qua một ngọn núi cuối cùng, thành trì huyện Thanh Vân đã hiện lên trong tầm mắt bọn hắn. Vết thương trên mặt Lương Đại Tráng đã khỏi gần hết. Những ngày này, gã rất biết điều, biết bản thân mình đuối lý. Gã đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho Hồ Tiểu Thiên, lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần sẽ nhận một trận đòn tới tấp như mưa của Hồ Tiểu Thiên. Thế nhưng trận đòn đó đã không xảy ra, Hồ Tiểu Thiên cũng không buồn truy cứu chuyện này nữa, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậỵ. Càng là như thế thì trong lòng Lương Đại Tráng lại càng cảm thấy gấp gáp, gã có cảm giác trên đầu mình đang treo một cây chùy sắt lớn, không biết lúc nào nó sẽ rơi xuống nữa. Cảm giác này so với việc bị đánh còn khó chịu hơn gấp nhiều lần. Lương Đại Tráng không còn chịu đựng được nữa, gã cẩn thận từng li từng tí đi tới bên người Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên ngồi tại chỗ đang kiểm tra mạch đập của bản thân, thông qua mấy ngày quan sát hắn chắc chắn Thất Thất đúng là đã đưa thuốc giải Thất Nhật Đoạn Hồn Tán cho mình, lượng chất độc trong cơ thể hắn có lẽ đã hoàn toàn bị quét sạch không còn. Vả lại, từ sau khi trúng độc đến giờ đã hơn bảy ngày, bản thân mình cũng không có xuất hiện tình trạng lạ. Vận khí của hắn cũng coi như không tệ, cuối cùng đã vượt qua được một kiếp này.

Lương Đại Tráng ân cần mang túi nước đến đưa cho Hồ Tiểu Thiên: “Thiếu gia, người uống nước đi!”

Hồ Tiểu Thiên vung tay áo, hắn nheo mắt lại nhìn qua con sông lớn trước mặt. Mộ Dung Phi Yên đã đi dọc theo bờ sông xuôi về phía hạ du, cô đang đi về phía trước tìm kiếm xem có đội thuyền nào có thể qua sông được không.

Lương Đại Tráng hơi bất an, gã ho khan một tiếng rồi nói: “Thiếu gia, là nô tài có lỗi với ngài.”

Rút cuộc thì ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên cũng nhìn lướt qua gã, hắn không thèm đếm xỉa đến gã, nói: “Đang yên đang lành, tại sao đột nhiên lại nói mấy lời này?”

Lương Đại Tráng nói: “Ngày ấy ở núi Bồng Âm, gặp phải đàn sói, nô tài quá hoảng loạn rồi. Thiếu gia, nô tài sai rồi, nô tài không nên bỏ chạy một mình.”

Hồ Tiểu Thiên nói: “Ngươi ở lại thì có lợi ích gì chứ? Kết quả cuối cùng chẳng qua là có thêm một cái xác cho sói… ăn thịt mà thôi.”

Lương Đại Tráng bị hắn nói xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt: “Thiếu gia, ngài không trách nô tài sao?”

“Ngươi còn có thể sống sót đến bây giờ liền chứng minh tính mạng của ngươi cũng đủ ương ngạnh đấy. Ông trời chắc cũng không chuẩn bị đầy đủ để thu nhận ngươi. Vì sao ta phải trách ngươi chứ?”

“Ách… Cái này…”

Hồ Tiểu Thiên nói: “Ta chỉ cảm thấy kì lạ một chỗ, lúc đó làm thế nào mà ngươi thoát ra khỏi đàn sói được?”

Lương Đại Tráng ngại ngùng nói: “Lúc đó, nhìn thấy đàn sói đi tới, nô tài đã sợ tới mức hồn phi phách tán. Lập tức ném hai cái bao trong tay ra ngoài, sau đó hai tay ôm đầu lăn xuống dưới núi. Lúc ấy trong đầu nô tài nghĩ dù có ngã chết vẫn còn hơn là bị đàn sói ăn thịt. Ông trời đúng là có mắt, nô tài cứ thế lăn xuống dưới, trên đường đã ngất đi, đến lúc tỉnh dậy liền phát hiện bản thân mình đang ở chân núi. Cách chỗ nô tài không xa có một bọc đồ, nhặt cái bọc lên, nô tài lại đi tìm cái bọc còn lại, nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy. Vốn định quay lại cứu thiếu gia, nhưng lại nghe thấy từ trên đỉnh núi truyền tới một tiếng gào khóc thảm thiết. Ta…” Nói đến đây bỗng Lương Đại Tráng quỳ bịch xuống đất, vung hai tay lên liên tục vả vào miệng mình, gã khóc không ra tiếng, nói tiếp: “Thiếu gia, ngài cứ trách phạt nô tài đi, coi như là ngài có đánh chết nô tài thì nô tài cũng không dám phản đối nửa lời.”

Hồ Tiểu Thiên vỗ bả vai đầy thịt của gã nói: “Ta còn không trách ngươi thì đánh chết ngươi làm gì? Ngươi có thể trốn đi không bị làm sao, lại còn tìm về cho ta quan ấn với công văn. Đây chính là công lớn a, ta ban thưởng cho ngươi còn không kịp, tại sao phải trách ngươi chứ?”

Lương Đại Tráng bán tín bán nghi. Từ sau khi thoát khỏi núi Bồng Âm tới giờ, gã cảm giác được bản thân mình đã phạm phải một sai lầm lớn, cả ngày lo lắng sợ hãi không yên. Sở dĩ gã thẳng đường tiến vào Tiếp Châu là vì trong lòng còn có một tia hi vọng, mong rằng Hồ Tiểu Thiên có thể thoát hiểm. Nếu như Hồ Tiểu Thiên chết rồi, gã cũng thật sự không dám quay trở lại kinh thành. Từ đó về sau mai danh ẩn tích, lưu lạc thiên hạ, chỉ hi vọng Hồ Bất Vi không tìm được gã. Nếu không thì Hồ Bất Vi nhất định sẽ đưa gã đi chôn cùng với Hồ Tiểu Thiên. Cho nên khi Hồ Tiểu Thiên thoát được một kiếp này cũng tương đương với Lương Đại Tráng tránh được một đại nạn. Gã tuy rằng bất an, nhưng sâu trong suy nghĩ của gã thì vẫn luôn mừng rỡ không ngừng.

Lương Đại Tráng rung rưng nước mắt nói: “Thiếu gia, Lương Đại Tráng tôi thề với trời, từ nay về sau nô tài nguyện vì thiếu gia lên núi đao xuống biển lửa cũng không hề nhíu mày. Lấy tính mạng cả đời nô tài ra đảm bảo cho thiếu gia được bình an vô sự.”

Hồ Tiểu Thiên biết mặc dù tên này nói thì hay lắm, nhưng cũng chỉ là lời nói ngoài miệng phát ra mà thôi. Hơn nữa, mấy lần gặp nguy hiểm trước đó, gã cũng bỏ mặc mình mà đi. Lúc gặp phải sự việc thật sự, gia hỏa này vẫn còn có thể chạy trốn. Thế nhưng Hồ Tiểu Thiên lại không coi trọng những chuyện này, không có ai là không sợ chết cả, kể cả chính hắn cũng như vậy. Lương Đại Tráng chẳng qua chỉ là một gia đinh mà thôi, cũng không thể yêu cầu gã giống như Đảng viên hứa hẹn một không sợ khổ hai không sợ chết được. Không phải ai cũng có thể trở thành anh hùng được đâu.

Hồ Tiểu Thiên vỗ vỗ bả vai gã nói: “Đứng lên đi, đại lão gia a, khóc sướt mướt như đám đàn bà ý. Về sau ở bên cạnh ta làm việc, bản thiếu gia sẽ không để cho ngươi chịu thiệt thòi đâu.”

Lương Đại Tráng rưng rưng gật đầu, gã chỉ cảm thấy lòng dạ thiếu gia dường như cực kỳ bao la.

Mộ Dung Phi Yên tìm cả buổi cũng không thấy cây cầu nào. Không thể tưởng tượng được, huyện Thanh Vân đã ở trong tầm mắt, thế mà còn gặp phải phiền toái như vậy. Cô đang do dự thì lại nhìn thấy một ông lão đánh cá đầu tóc bạc trắng đang ngồi ngâm nga, từ từ đi ngược từ dưới hạ du lên. Mộ Dung Phi Yên mừng rỡ ra mặt, cô vẫy vẫy tay về phía ông lão đánh cá, la lớn: “Lão nhân gia, người có thể chở chúng ta qua sông được không?”

Hồ Tiểu Thiên cùng Lương Đại Tráng nghe thấy tiếng Mộ Dung Phi Yên, cả hai cùng đứng dậy chạy tới.

Lão giả kia râu tóc bạc trắng, sắc mặt nhưng lại hồng nhuận dị thường. Lão có cái khí chất tiên phong đạo cốt, tóc bạc gương mặt hồng hào. Ông lão chèo thuyền đi vào gần rồi cất giọng nói: “Mấy vị khách quan muốn đi đâu?”

Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Lão nhân gia, chúng ta đều muốn đi tới huyện thành Thanh Vân. Mắt thấy đã tới đây rồi nhưng lại không thể nghĩ tới bị con sông lớn này chắn ngang chặn đường. Tìm cả buổi rồi cũng không thấy cây cầu nào qua sông.”

Lão giả nói: “Cầu thì đúng là đã từng có một cây cầu đấy, đi ngược lên trên khoảng năm dặm có một cây cầu Thanh Vân.”

Nghe thấy phía thượng nguồn năm dặm có một cây cầu, Hồ Tiểu Thiên vội vàng cảm ơn. Dù sao thì năm dặm đường cũng không xa lắm, hắn cảm thấy bước đi trên cầu để qua sông vẫn ổn hơn là đi thuyền qua sông. Huống chi con thuyền lá của ông lão này quá nhỏ, chưa chắc đã có thể chịu được cân nặng của ba người bọn hắn.