Từ lầu cao, Liên bần thần nhìn xuống khoảng không trống trải. Mới tháng trước, mỗi lần cúi mặt xuống ban công, màu xanh của lá chen lẫn những chùm bông đỏ hồng tươi thắm sẽ hiện ra trong tầm mắt, như đám mây bồng bềnh, dẫu nắng cháy hay mưa dầm, nó đều mang tới một cảm giác bình yên sung túc. Bây giờ, ngoài mặt đất trống không, chỉ còn thân cây bị đốn ngang nham nhở. Trên lớp vỏ thâm đen đã bắt đầu bong tróc, dưới bầu trời u ám của những cơn mưa cuối mùa, sự khô héo càng dễ khiến người ta liên tưởng tới một cái chết rất đỗi gần kề.
Ngồi nói chuyện với Cúc, Liên không quay lại nhìn. Cô sợ Cúc thấy khuôn mặt héo úa cùng đôi mắt sưng húp rồi thêm chuyện lôi thôi.
Nghĩ Liên giận mình nên Cúc cũng yên phận đứng sau lưng cô suốt buổi.
- Chị ba, chị định không nhìn mặt anh Bửu suốt đời thiệt hả?
Chuyện Cúc luôn đứng về phía Bửu, Liên chẳng lạ gì. Có những chuyện, cô lại không thể nói hết cho Cúc nghe. Nên cô không trả lời.
Không muốn mất thời gian, Cúc vô thẳng vấn đề.
- Em biết. Anh Bửu có làm vài chuyện không đúng... Nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì em dám chắc, tất cả chỉ vì, anh Bửu quá thương chị. Và dù ảnh có phạm lỗi gì thì vẫn đáng được tha thứ!
Liên thở dài.
- Đừng để ý tới chuyện của chị với anh Bửu nữa, Cúc à. Coi như, chị với ảnh... không còn nợ nần gì nhau nữa. Em cũng vậy. Từ rày về sau, đừng gặp ảnh nữa.
- Chị nghĩ mình có thể dứt nợ với anh Bửu hay sao? Không đâu. Chị đừng vô tình như vậy. Thứ mình nợ anh Bửu không phải bao nhiêu đó thôi đâu! Chị đâu có biết, sau khi chị cha mất, nhà mình suýt sạt nghiệp vì nợ. Nếu anh Bửu không dang tay cứu giúp thì bây giờ không biết em với má đang lưu lạc ở đâu!
Liên giật mình. Cô vắt khăn qua cổ che kín hai má rồi quay lại.
- Nợ gì? Làm gì mà tới nỗi... Trời! Em lại ăn xài phung phí nữa sao?
- Không phải. Hồi cha còn sống, cha muốn ra ứng cử chức Hội đồng nên chạy không ít. Đất nhà mình không tốt, mấy năm mùa màng thất bát. Năm nào, cũng khất nợ người ta. Chừng cha mất, ai cũng làm khó dễ. Má với em chạy khắp nơi. Em không hiểu chuyện, lỡ mượn mấy người cho vay nặng lãi, làm số tiền đội lên gấp ba. Má không cho em nói, sợ chị lo. Rồi bị nhà chồng coi rẻ. Nhưng càng gồng gánh thì nợ càng chồng chất. Anh Bửu đã giúp mình. Cũng vì số tiền lớn đó mà ảnh với mấy chị ảnh lục đục không ít.
Liên bực. Cô đứng bật dậy.
- Chị mới là chị của em. Mới là con của cha má. Lẽ ra, em phải nói với chị để chị tính? Em đã biết chị khó xử mà cái gì cũng chạy đi nhờ vả người ta!
- Không phải em không muốn nói. Phần vì má không cho. Phần vì em biết, có nói cũng không được gì! Chị nói thử, chị sẽ tính như thế nào? Đừng nói tiền của nhà chồng, chỉ riêng tiền của chồng chị, chị giữ được bao nhiêu. Mà có giữ, thì liệu, chị dám lấy gần chục vạn đem về nhà trả nợ hay không? Chị có dám để nhà mình mất hết, để má với em sống vất vưởng hay không?
Phũ phàng thay, lời Cúc nói là sự thật! Làm sao cô dám? Cái gì cô cũng không dám! Sao cô cứ phải vướng vào các món nợ, tình tiền, ân nghĩa thế này! Cuộc sống của cô đang êm đềm trong nhung lụa, sung sướng thực nhưng khổ tâm cũng không ít. Lúc nào cũng thành cửa giữa, bị đẩy vào thế đã rồi.
- Trước khi mấy người làm, mấy người không nói. Bây giờ thì nói làm gì? Anh Bửu kêu em tới phải không?
- Không. Là chị tư của ảnh. Chị Hạnh đó. Còn anh Bửu thì sống không bằng chết. Mà có thể, ảnh sẽ chết. Chết trong tay chồng chị. Em muốn chị tha thứ cho anh Bửu, không phải muốn chị đối đãi với ảnh như ngày xưa. Em biết đó là điều không thể. Em chỉ muốn chị cản chồng chị lại. Hãy để cho anh Bửu được yên.
- Anh Đạt đã làm gì?
- Chắc chị không biết. Mấy hôm nay, chồng chị sai người tới nhà ảnh đập phá. Cũng may, anh Bửu đang ở nhà chị Hạnh, không thì... Chị ba, em không nhắc thì chị cũng biết, anh Bửu ở Mỹ Tho hơi thất thế nhưng nhà ảnh ở Cai Lậy cũng khét tiếng một vùng. Anh Bửu lại là con trai duy nhứt. Nếu anh Bửu gặp chuyện, liệu người ta có để yên không? Nhà chồng chị cũng là nhà gia thế nên không biết sợ, còn nhà mình ở Gò Công thì sao? Má với em thì sao?
Liên mệt mỏi quay lại ghế ngồi sụp xuống. Vậy ra, phát súng ở Tân Ninh không phải là hành động nhất thời bộc phát, nó là mối hận thù đã hằn sâu trong tim Đạt.
Tất cả là tại cô!
Liên bưng mặt khóc rưng rức. Cô không muốn ai gặp chuyện, càng không muốn một ai đó vì cô mà gặp chuyện. Dù đó là Đông, Đạt hay Bửu. Nhưng cô càng làm, lại càng sai!
..............................................
Sự tranh cãi giữa hai anh em càng lúc càng gay gắt. Thành đã khuyên nhưng Đạt chẳng chịu nghe. Cả hai đều cương quyết với suy nghĩ của mình.
Đạt đập mạnh tay xuống mặt bàn để kết thúc câu chuyện.
- Rốt cuộc có giúp em không?
Thành đứng bật dậy, đáp lại dứt khoát.
- Không!
Ba năm làm dâu, chưa bao giờ Liên thấy Đạt hỗn với anh trai. Thành cũng vậy, hiếm khi anh từ chối yêu cầu từ thằng em duy nhất.
Sau phát súng bắn hụt, Đạt chưa từ bỏ ý định giết Bửu. Anh đã tìm kiếm như không thấy Bửu xuất hiện. Nhưng Đạt sẵn sàng chờ. Nhà Bửu ở Mỹ Tho, ở Cai Lậy, Đạt đều cho người dòm ngó. Vì Bửu còn nhà ở mấy chỗ khác do xưởng dệt nhà Bửu mở ở nhiều nơi. Thậm chí, căn nhà ở Tân Ninh cùng cái am nhỏ gần đó, Đạt cũng không muốn bỏ sót nên Đạt mới nhờ Thành.
Nhưng Thành đã thẳng thừng từ chối. Có lẽ, Thành hiểu phần nào mối tình đơn phương tuyệt vọng của Bửu. Cũng như, anh thương cho sự khổ sở của Liên. Hay đơn giản, giết người không phải là chuyện đơn giản.
- Anh khuyên em. Vì người Liên đâu phải vợ anh. Cho dù trước đây, chị Huệ có thực sự bỏ theo Đông hay bất cứ thằng nào đi nữa thì anh với chỉ cũng chưa phải vợ chồng. Nên dù có nói gì, thì anh cũng không thể hiểu được nỗi đau và nhục của thằng chồng có vợ bị người ta... Cho nên, anh không đủ tư cách khuyên em đâu. Anh không giúp thì em làm một mình.
- Đạt! Đừng làm gì quá đáng. Kẻo hối không kịp.
Đạt không thèm nhìn lại. Trước khi ra khỏi phòng, Đạt nói thêm.
- Không phải anh cũng từng muốn giết Đông khi chị Huệ thừa nhận hắn là chồng của chỉ đó sao?
Liên đang bất động nơi cánh cửa. Dù đã nghe một lần từ miệng Cúc, nhưng khi những lời này phát ra từ chính miệng Đạt, cùng với đôi mắt đỏ ngầu vì tơ máu, Liên thấy kinh hãi hơn nhiều.
Liên níu tay Đạt.
- Anh Đạt. Đừng. Đừng làm vậy.
Đoán chắc, Liên đã nghe cuộc nói chuyện vừa rồi. Nhưng Đạt không quan tâm. Đạt nạt.
- Về phòng. Mau!
Không cho thời gian Liên chần chừ, Đạt lập tức kéo tay cô.
- Anh Đạt. Em xin anh. Xin anh đừng giết người. Đừng giết anh Bửu. Anh Bửu đã biết mình sai, ảnh sẽ không làm phiền em nữa. Anh Bửu cũng từng cứu em, anh đừng làm hại ảnh.
Đạt nắm chặt vai Liên. Gân xanh trên trán anh nổi ngoằn ngoèo, nhìn cực kỳ hung hãn.
- Bửu. Bửu. Bửu. Cô kêu tên hắn mới bùi, mới ngọt làm sao? Coi ra, cô cũng đa tình quá. Hết Đông rồi tới Bửu. Nói thử tui nghe, tim cô còn chứa tên thằng nào nữa không, hả?
Tiếng Liên yếu ớt.
- Tim em chỉ có anh thôi...
Đạt ngẩng đầu cười lớn rồi đẩy mạnh làm lưng Liên đập lên cánh cửa.
- Ha ha ha... - Ngọn đèn bị hất tung, từng mảnh thủy tinh tung tóe dưới chân bàn – tim cô chỉ có tui? Mắc cười quá đa! Cô hết lo cho thằng này, lại sợ cho thằng nọ. Cái gì cô cũng muốn. Đàn bà như cô gọi là gì cô biết không?
Trái tim Liên quặn thắt, cô không đủ can đảm trả lời anh. Nhưng khi Đạt quay đi, Liên lại níu tay anh.
- Em xin anh. Giết một người không dễ vậy đâu, sẽ có bao nhiêu là hệ lụy, thù oán sẽ chất chồng, lúc đương giận dữ thì không thấy gì nhưng khi bình tĩnh lại thì sẽ hối hận và day dứt không yên. Mạng người chớ không phải là kiến cỏ, không phải là đồ vật, lỡ mất đi sẽ không bao giờ tìm lại được, người trót nhúng tay vào tội ác cũng đeo đẳng oan nghiệt suốt đời, nếu phải sống mà đắm chìm trong ray rứt khôn nguôi thì cuộc sống còn gì là ý nghĩa. Em không muốn anh phạm tội tày trời, không muốn anh vì em thành kẻ sát nhơn.
- Ha. Nói nghe sao mà tốt dữ. Cô vì tui hay chính mình? Nói đi. Chỉ có mấy ngày gần gũi, cô đã thay đổi rồi sao? À. Tui quên. Trái tim cô vốn rộng rãi tới vậy kia mà. Cô yêu thằng Đông vẫn có thể thương tui, thì hà cớ gì không quyến luyến thằng Bửu được. Hai người quen biết trước khi cô gặp tui rất lâu. Vậy nên hai người mới "đã từng". Nói cho tui biết đi Liên. Cô với hắn "đã từng", "đã từng" cái gì? "Đã từng" nắm tay nhau, "đã từng" hôn nhau, "đã từng" yêu nhau hay "đã từng" ăn nằm với nhau? Hay... "đã từng" tất cả?
Tiếng Đạt càng lúc càng lớn, thân hình rắn chắc áp sát làm Liên phải lùi dần, cho tới khi người cô đập vô cạnh bàn, cô mới không lùi thêm được nữa. Không chỉ thể xác, mà cả linh hồn, đều bị anh đẩy vào ngõ cụt. Cô ôm đầu ngồi xuống. Đôi mắt ầng ậc nước nhìn lên. Đau khổ tới tột cùng. Bao nhiêu lời muốn nói ra đều nghẹn lại. Vả chăng, cố gắng phân trần lúc này, chẳng khác sợi tơ quấn vào bó nhợ, rối rắm thêm thôi.
Tình yêu đầu đời, Đông là người tới trước. Cái thứ quí giá ngàn vàng, chính Bửu đã cướp đi. Dù là quá khứ hay hiện tại, Liên đều không đủ sức để phủi hai người ấy ra khỏi đời mình bởi chữ nghĩa, chữ ân. Nhưng cay đắng hơn hết, những điều đó đã khiến Liên trở thành kẻ luôn mang trong mình sự phản bội đầy dơ bẩn.
Sự im lặng mà Liên đang chọn, đối với Đạt không phải là sự nhường nhịn. Cô không đáp vì cô đã đuối lý. Vì những điều anh nói không sai.
Đạt ngồi xuống, tay anh nâng mạnh khuôn mặt đang đẫm ướt vì lệ. Có quá nhiều thứ đang đè nặng, làm tim anh rách vụn. Nên nỗi đau thương cùng thân hình gầy ốm xanh xao kia không làm anh chùng lại. Anh muốn biết tất cả những điều còn che giấu trong góc nhỏ trái tim cô.
Khi đã yêu thì quá khứ không quan trọng. Nhưng nếu quá khứ còn vất vít tới hiện tại thì... lại là một điều rất khác. Và khi, sự vấn vít ấy khiến người hiện tại thấy mình bị dối lừa, thì quá khứ ấy, hiển nhiên không còn thuộc về quá khứ một cách giản đơn.
- Đêm lạy xuất giá, cô đi tìm Đông... để làm gì?
Cả khuôn mặt bị anh kìm chặt, cô chỉ có thể rũ mi né tránh ánh mắt bừng bừng tóe lửa.
- Em... em chỉ... chỉ muốn nói lời từ tạ... rồi, xin lỗi ảnh...
Đạt cười mũi. Thì ra bây lâu nay, cô chưa thật lòng với anh. Thì ra vợ anh không đơn thuần như anh nghĩ.
- Đi xin lỗi? Hừ! Sớm không đi, muộn không đi, lại chọn đêm hôm khuya khoắt, thanh vắng không người. Hai người thường gặp nhau vào giờ đó để tâm sự lắm à? Tui tưởng cha vợ là người nề nếp lắm...
Liên xua tay.
- Không có! Đám cưới của em với anh rất gấp... Cha không cho em đi khỏi nhà... Em... không thể gặp... nên mới... thực ra, đêm đó em không gặp được anh Đông...
Hàng mày Đạt chau lại rồi nhanh chóng giãn ra, chẳng mấy chốc thì căng cứng. Đôi mắt trừng lớn. Từng lời chậm rãi thốt ra, gằn mạnh xuống.
- Kẻ cưỡng bức cô... là ai? – Rồi anh hít một hơi thật mạnh - Có phải thằng Bửu hay không? – Thật lâu, không có tiếng trả lời. Đạt hỏi lại. Từng tiếng rít qua kẽ răng - Là nó... đúng không?
Tiếng rít của anh đem tới cơn dông giữa bầu trời vần vũ, mà Liên hiện thời tựa chiếc lá quá đỗi mong manh, chỉ chực chờ bị thổi bay đi. Cô không dám cử động. Cô sợ. Sợ chỉ một hơi thở, một cái chớp mắt, cũng trở thành nguyên nhân cho một cơn lốc xoáy điên cuồng.
Cố gắng cắn chặt môi, giữ mình không té xuống, nhưng trước mắt Liên, mọi thứ đều nhập nhòe. Chưa bao giờ, anh mắt của anh lại gieo rắc sự kinh hoàng và nguy hiểm tới vậy. Khuôn hàm cô gần như tê dại bởi bàn tay cứng chắc như gọng kìm bóp chặt.
Cái quá khứ ngủ vùi, nay bị chính anh đào mồ cho nó sống dậy. Và, bóng tối đen đặc trùm phủ chung quanh. Ớn lạnh. Rợn người.
- Nói đi! Là thằng Bửu đúng không? Nói! Cô phải nói!
Cả người Liên lạnh ngắt. Từng sợi dây thần kinh, từng thớ thịt cũng đông cứng lại. Cô không dám lắc đầu, càng không dám gật đầu, mặc cho Đạt gào thét bên tai. Người Liên xiêu vẹo theo hai cánh tay rung lắc. Nhưng Đạt quyết không buông tha, anh không cho phép cô xỉu, không cho phép cô im lặng. Liên cố cắn răng nhưng tiếng nấc vẫn không thể kìm lại.
Đạt bặm môi, chau mày. Tất cả nếp nhăn đều hiện ra, hằn sâu trên vầng trán rộng đầy căm hận. Bên dưới đôi mày lưỡi kiếm, đôi mắt hóa vực sâu, âm u, thâm hiểm. Giọng anh thật nhỏ, thật khàn nhưng cực kỳ hung ác.
- Vậy là nó. Chính nó. Thằng khốn nạn đó chính là kẻ đã có được cuộc đời con gái của cô.
Có ai đó vừa cầm dao chém mạnh vào tim Đạt. Hèn gì, mỗi lần gặp Đạt, là Bửu bóng gió xa xôi, còn ngẩng mặt vênh váo tới tận trời. Thì ra, Bửu mới là kẻ phỗng tay trên tất cả. Hắn đã làm chồng của vợ anh trước cả anh. Nụ cười nhếch mép của Bửu hiện ngay trước mặt. Hóa ra, Đạt đã lầm, đó không phải là nụ cười của sự ghen ghét, mà chính là nụ cười đầy ý mỉa mai. Hắn mỉa mai anh là thằng khờ, thằng ngu.
Hơi thở Đạt khò khè như thú dữ trọng thương trong trận chiến. Mười đầu ngón tay cào mạnh xuống mặt bàn. Lẫn trong tiếng khóc là tiếng rơi vãi của đồ đạc. Nắm đấm sắt thép hướng đến cạnh bàn. Ngay bên tai Liên, luồng gió mạnh véo qua làm mấy sợi tóc mai bay chấp chới. Âm thanh lan khắp mặt bàn. Liên bàng hoàng, nhưng không dám phản kháng.
Kề sát mặt cô, anh nghiến răng.
- Nếu quả thực cô bị cưỡng bức, tại sao lại bao che cho kẻ đã hại đời mình? Cô không hận nó sao? Không thù nó sao? Không ghét nó sao? Tại sao còn ngăn tui giết thằng Bửu? Hả? Nói đi!
Từng chữ rít qua kẽ răng đều mang hơi lạnh từ chốn âm u nơi địa ngục, và đôi mắt kia cũng lóe lên ánh thép của tên đao phủ. Liên không dám nhìn, không dám nghe, càng không dám trả lời. Dẫu có hận, cũng không đồng nghĩa, cô muốn giết người. Nhưng Đạt không buông thả. Tưởng chừng, nếu cô không nói thì anh sẵn sàng nghiền nát khuôn mặt xanh xao trong tay mình. Liên mệt mỏi tới mức chỉ có thể thều thào.
- Vì... em không muốn anh phạm tội. Không muốn anh thành người xấu. Phải dằn vặt và cắn rứt lương tâm suốt đời.
Giọng cười Đạt trở nên khô khốc và vô cảm. Quá khứ đã phơi bày, mọi thứ tưởng ngủ yên lại bị xé toạc trong trong tổn thương và đau đớn