Đạt không nói nữa. Anh cũng không cho cô nói nữa, anh cúi đầu xuống, đôi môi anh áp chặt môi cô một cách thô bạo khiến cô không có cách nào để cho lời nói mình được thoát ra. Uất ức dâng lên, cô dùng hết sức mình để đẩy anh ra, điều đó khiến đôi môi anh càng thêm áp chặt. Đẩy anh không được, cô cung tay đấm vào ngực anh loạn xạ rồi lại nện xuống vai anh liên tiếp.
Bị toàn bộ sức lực của cô đánh xuống nhưng anh vẫn tỏ ra không hề hấn gì, anh đáp trả bằng cách càng thêm ngấu nghiến đôi môi cô.
Liên đau, vừa tức vừa giận, bàn tay cô bấu chặt vai anh rồi dùng sức bấm mạnh vào, cùng lúc đó, cô cắn mạnh đôi môi. Móng tay cô bấm vào thịt, thêm vào đó là vết đứt trên môi, đau rát từ hai nơi khiến Đạt gầm lên một tiếng trong cổ họng, tức giận, anh quyết quyếch chặt môi cô cho vỡ vụn. Vị mặn của nước mắt cùng mùi tanh của máu thấm vào trong miệng, cả hai đều cảm nhận được nhưng nó chưa đủ để khiến cả hai chùng bước, cũng như chưa ai có thể công phá được sự quyết liệt của đối phương.
Chưa bao giờ anh hôn cô như thế, nó không chỉ là việc chạm nhẹ đôi môi, nó cuồng nhiệt hơn cả việc mút mạnh đôi môi, mạnh đến nỗi gần như là chà xát để nghiền nát. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được chiếc lưỡi của kẻ khác trong miệng mình. Lần đầu tiên, lưỡi cô chạm vào một chiếc lưỡi khác. Lần đầu tiên, hơi thở của anh xông thẳng vào cổ họng của cô mà không một chút ngại ngần hay khoang nhượng. Đây không phải là một nụ hôn, đây là một cơn bão tố, là một trận cuồng phong mang cả niềm đau thương tuyệt vọng, mang cả bi ai thống thiết, mang cả sự ngoan cố tột cùng, tất cả dưới hình thức một nụ hôn.
Liên mệt nên sức kháng cự của cô yếu dần, nghĩ là cô đã chịu thua, anh cũng buông lỏng vòng tay, cánh môi không còn áp đặt.
Ngay lập tức, cô đẩy mạnh anh rồi lách người ra ngoài. Không ngờ cô vẫn còn kháng cự, anh không suy nghĩ nhiều mà quyết định mạnh tay hơn. Anh nắm chặt cổ tay cô, tiếp tục ôm chặt cô rồi nghiền nát đôi môi cô lần nữa. Đôi bàn tay anh bắt đầu tham gia vào cuộc chiến, nó di chuyển loạn xạ trên người cô, khi thì mãnh liệt mân mê bầu ngực, khi thì mạnh mẽ áp chặt bờ mông. Liên không ngừng kháng cự nhưng sự kháng cự của cô luôn bất thành, bởi những ngón tay thuần thục của anh đã khiến cơn giận của cô bị bao bởi cơ tê dại điệp trùng.
Tâm hồn cô bắt đầu chao đảo. Cô không biết anh làm như thế nào nhưng chẳng mấy chốc, quần áo của cả hai đều vung vãi dưới nền, cô cảm nhận rõ ràng hai cơ thể trần trụi đang áp chặt vào nhau, cảm nhận hơn nóng của hai cơ thể đang bừng lên. Cảm nhận bàn tay khô ráo đang đạt lên vùng miền ẩm ướt.
Một tay anh trượt xuống vòng qua eo để ôm lấy người cô, sau đó, anh nhấc người cô lên ngang hông khiến cô chới với phải nhón chân lên để mình không bị treo lơ lửng.
Đạt quyết không để cho cô tồn tại một chút ý chí kháng cự nào nữa, anh quyết tâm đánh tan tất cả thành trì. Bờ môi bên trên không ngừng ngấu nghiến, nơi ái tình bên dưới không ngừng áp sát mời gọi quyến luyến mà ôm ấp lấy thân nhau, anh không báo trước mà thắp lên ngọn lửa khiến toàn thân cô rạo rực. Không biết từ lúc nào mà anh đã quyện chặt vào cô, buộc cô phải cùng anh dạo lên những cung bậc cao vời của cảm xúc. Cô càng vùng vẫy thì càng bị anh áp đảo, càng cố sứ thoát ra thì càng chìm ngập trong bát ngát sương veo của khúc tình ca ân ái.
Sự kiên quyết đến độ lì lượm của anh khiến Liên rốt cục cũng chào thua. Cô nhắm mắt không động đậy, đôi bàn tay buông lỏng rồi vô thức ôm lấy cổ anh. Cảm giác sự kháng cự không còn, đôi môi anh đã nhẹ nhàng hơn nhưng lại không chịu rời bỏ. Hơi thở cô bị anh rút cạn, thân thể cô trong vòng tay anh gắt gao, thân thể anh trong người cô được ấp ủ cuồng nhiệt. Cô như không còn sức lực, cô còn đứng được là nhờ hoàn toàn vào sức mạnh của cánh tay anh nhưng anh kiên quyết không chịu ra khỏi người cô, đưa tay kéo chân cô quấn vào người mình, cứ thế anh ôm cô đến bên giường.
Anh gom góp tất cả sức mạnh của thể chất và tinh thần tạo nên cơn bão đê mê nhấn chìm cô trong đó. Nụ hôn anh trút xuống như mưa, anh hôn lên môi, lên má rồi in hằn lên cổ, nụ hôn anh như cuộn sóng lan tràn khiến cô choáng váng. Cô chỉ biết liên tục nghiêng đầu né tránh để tìm một chút sinh khí cho mình, nhưng càng né tránh thì lại càng tạo cơ hội cho anh ngấu nghiến nhiều hơn.
Nụ hôn vừa dứt thì anh lại ghì chặt người cô mà thúc mạnh từng cơn, từng cơn mạnh mẽ đến tận cùng, cứ như ngày mai với anh sẽ không bao giờ tồn tại nữa. Khoái cảm trong người cô cũng theo đó mà tràn lên chất ngất, cô hé môi thở khó nhọc rồi vô thức rên rỉ từng hồi, từng tiếng rên ngâm nga đứt quãng chìm nổi trong không gian lại khiến cơ thể cường tráng bên như được tiếp thêm sinh lực mà thỏa chí tung hoành. Cả người cô ngây dại, thứ ngây dại khiến người ta chỉ muốn được nhiều hơn.
Trong cơn mê đắm, cơn lửa hờn ghen lại được nhóm lên, tiếng khóc hòa tiếng rên, len vào âm thanh nức nở thoát ra từ bờ môi cô mấp máy: "Anh đã từng như thế này với người ta, hai người đã có một đứa con chung, hai người đã từng hạnh phúc với nhau lắm, phải không? Anh đối với em cũng giống như khi anh đối với người ta thôi, phải không?". Cơn khoái cảm tuôn tràn cùng cơn giận dữ, cô ưỡn người lên rồi cào mạnh vào lưng anh rướm máu. Một tay giữ chặt đầu, một tay ôm chặt ngang lưng, anh vừa thở vừa gục đầu vào cổ cô mà thì thầm, từng lời khàn đục nhấp nhô, lượn lờ theo từng nhịp đẩy: "Anh không có, không phải như em nghĩ! Hôm đó anh say rượu, là tại anh say. Lúc ở bên em anh chưa bao giờ say. Em hãy tin anh, chỉ có em mới khiến anh hạnh phúc và chỉ có em là người anh muốn trao tặng niềm hạnh phúc đó, anh chấp nhận rút cạn sức lực của mình cho em. Nếu em muốn, anh có thể gục chết trong tay em mà không hề hối tiếc. Tha thứ cho anh đi! Liên, anh không muốn xa em".
Anh liên tục rướn người lên để dìm cô vào khao khát. Bờ vai anh di chuyển không ngừng, cô nhìn bờ vai rắn rỏi đang đung đưa trước mặt, nhìn từng giọt mồ hôi rịn ra trên vai anh mà cô bỗng nhiên thấy ghen tức.
Trước đây, cô chưa từng nghĩ, dưới bờ vai này, cô có phải là người duy nhất hay không, nhưng, ngay lúc này thì cô lại dằn được lòng mà đắn đo tự hỏi, phải chăng... làn da anh đã từng có bàn tay khác vuốt ve, phải chăng... bờ vai rắn chắc trước mặt đã từng có một bàn tay nhỏ khác ghì vào, và có thể, đôi môi mộng thắm nào đó đã bao lần in hằn lên đó. Đã có bao nhiêu người và cô là người thứ mấy trong cuộc đời anh, là người thứ mấy trong vòng tay anh, là người thứ mấy được ôm ấp dưới thân anh? Anh đối với cô có giống với họ không? Có cho họ những thứ mà anh luôn sẵn dành cho cô không? Có tràn ngập yêu thương với men tình diễm tuyệt? Có mạnh mẽ đến gần thô bạo, có gắt gao đến gần chặt chẽ? Có đòi hỏi như thèm khát điên cuồng? Có vùi đầu vào khe hẹp mơn man như kẻ toi đòi thành tâm hầu hạ?
Nghĩ tới đó, cô thấy như có lửa trong lòng. Ngay lúc này, cô chưa tự mình nhận thức được đó là gì, là ghen hay giận, cô chỉ thấy tim cô khó chịu lắm.
Trước tới giờ, cô có bao giờ như thế. Cô chưa hề so đo với bất cứ ai. Cô luôn nhường nhịn. Cô sẵn sàng chia sẻ dù trong túi cô chẳng có bấy nhiêu đồng. Cô cho người nghèo quần áo, cho bạn bè mượn bạc, cô chưa hề mảy may tính lãi lời, chưa hề nghĩ tới chuyện họ phải trả ra sao...
Nhưng... bây giờ thì...
Cô tự thấy xấu hổ với sự nhỏ nhen của chính mình. Những ngày quen Đông, đôi lần cô thấy anh thân thiết với những cô gái khác. Lúc đó, cô có giận nhưng cơn giận không đáng khinh như lúc này. Phải, nó đáng khinh nhưng cô không kiềm chế được.
Cô đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lưng anh rồi trượt xuống rồi nắm lấy mông mà bóp mạnh rồi ghì nó áp chặt vào người cô hơn nữa. Theo nhịp thúc của anh, cô càng đẩy mạnh nó lên thay cho lời đòi hỏi, anh hãy vùi sâu vào cô hơn nữa, thật sâu, sâu đến tận cùng. Nhưng bấy nhiêu đó dường như chưa đủ để khỏa lấp ngọn lửa trong cô, cô vặn người để từng nếp gấp bên trong trở co bóp hung hãn, chúng thít lại nhanh hơn, khóa chặt anh nơi đó.
Anh cắn môi cảm nhận sự chật hẹp bên trong cô, cảm nhận cái nơi ẩm ướt lầy lội nước nhưng nóng bức điên người. Tì trán mình lên trán cô, anh khó chịu, mắt nhắm hờ, cảm giác đê mê khiến anh rên lên một tiếng trên môi cô, lồng ngực cứng chắc cũng rung động gấp gáp trên bầu ngực tròn mềm mại.
Co bóp, bấu víu, hút chặt. Ra vào, đưa đẩy, lên xuống, qua lại, xoay tròn. Từng cử động trở thành từng trận chiến. Cả hai cùng dìu nhau đến chín tầng trời, cùng lăn lộn dưới mười tám tầng địa ngục, cùng ngoi ngóp giữa đại dương. Một trận chiến mà chẳng một ai muốn đối phương lùi bước ra xa.
Liên như đi tới giới hạn cuối của thế giới luân hồi, cô dùng sức nẩy mông để bên trong xoắn lại khiến anh gần như không nhúc nhích được. Bị cô tấn công bất ngờ, anh đau đớn ngửa mặt gầm lên một tiếng, nỗi đau phấn khích khiến anh không kiềm chế thêm được, anh siết chặt người cô rồi liên tục thúc vào. Mạnh mẽ. Liên tục. Cả không gian đều rung lên, như ngựa mất dây cương điên cuồng phi nước đại về phía trước, trong mắt cả hai đều mờ mịt, anh đẩy cô tới tận đầu giường, không thể lùi thêm được, cô ưỡn thân dưới lên cao để chống đỡ. Một dòng dịch nóng xối xả phun ra. Tràn lan, nhầy nhụa. Thét gào. Rên rỉ. Anh ôm cô thở dốc.
Cô nâng đầu cắn vào vai anh thật mạnh, dấu răng hằn sâu vào da thịt thật lâu mới buông ra. Dù bị đau bất ngờ nhưng anh không phản kháng, anh cố gắng chịu đau, anh muốn đem nỗi đau thể xác đổi lấy sự xoa dịu cho tâm hồn thương tổn. Sự tổn thương của một người vợ khi biết chồng mình có con với kẻ khác, sự tổn thương của trái tim có được tình yêu tròn đầy bỗng nhiên phải lâm vào hoàn cảnh san sẻ cùng kẻ khác. Trái tim nào lại không đau.
Trong giây phút này, đôi mắt cô long lanh mà cuốn hút đến lạ thường. Dù đôi mắt vẫn mang sự sắc bén của lửa giận, nhưng ẩn sâu dưới màu đen lay láy lại là sự hờn dỗi của ghen tuông, sóng mắt ướt mướt được nhuộm màu của cơn mê tình ái đang bao phủ, khiến đôi vành mi mỗi lần khẽ chớp đều mang sự uyển chuyển tựa khói sóng phiêu diêu bồng bềnh nơi vô định. Đôi môi cô vì bị vùi dập bởi nụ hôn mà trở nên đỏ ửng, căng mọng. Bờ môi cứ mấy máy trong thổn thức.
Tất cả như mời gọi, như ánh đèn dụ dỗ bọn thiêu thân, như yêu tinh mê hoặc con mồi. Anh lại hôn cô nồng nàn. Lần này, cô không còn né tránh, cô đáp lại anh để nụ hôn càng trở nên dữ dội. Cô chủ động miết chặt vào người anh thay cho lời đòi hỏi. Anh đã nói sẵn sàng cho, và đây là lúc cô muốn nhận.
Nhoài người trên cơ thể cô, anh lại thúc mạnh không ngừng, để cơn bão ái tình cuốn thêm mây mù khoái lạc tạo thành cơn dông lốc cuồng si mạnh mẽ thổi bay đi mọi tức giận hờn ghen. Khoái cảm điên dại khiến Liên oằn người dưới cánh tay anh, trái tim cô kêu gào thảm thiết rằng cô cũng cần anh như hơi thở, cô nẩy hông ưỡn ngực rồi quấn chặt lấy người anh để cùng anh góp bão tạo thành trận cuồng phong vần vũ, cô hoàn toàn chìm ngập trong ái tình lai láng, tất cả ý thức bị đánh vỡ vụn tan tành.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở dập dồn quyện tiếng rên uyển chuyển tạo thành màng sương kì ảo, đôi trái tim tự hiểu những điều khắc khoải từ cõi thâm sâu, hai linh hồn tràn ngập men tình mà dâng nhau khát khao cháy bỏng. Ngày mai, thế giới có sụp đổ tan tành, vũ trụ có tan biến vào cõi hư không, ai thèm quan tâm; chốc lát nữa đây, có hai cơ thể trần trụi nguyện vì nhau mà gục chết trên giường, ai cần để ý, chỉ cần có nhau trong giây phút này, hưởng trọn những phút giây đáng sống đã là đủ đầy cho cuộc sống. Không chỉ anh muốn gục chết vì cô mà chính cô cũng muốn hiến dâng anh tất cả, muốn cùng anh được hóa hư vô.
Nước mắt Liên như thác lũ tràn về, cô ôm chặt cổ anh mà vùi đầu khóc nức nở. Anh yên lặng để yên cho cô khóc, vì anh biết, chỉ có khóc mới giúp cô giải tỏa lòng mình.
Ai có thể tin những điều anh nói, điều cô hỏi chỉ là giả dụ, việc đó hoàn toàn không tồn tại trên thực tế thì làm sao có thể đoán định được lòng anh, là thực lòng hay giả dối chỉ có mình anh biết. Tuy nhiên, với cô bây giờ, cho dù đó chỉ là những lời nói lấp liếm của để ứng phó với hoàn cảnh hiện thời, cho dù nó có là lời nói dối trắng trợn để giữ chân cô đi chăng nữa thì nó cũng ngọt hơn mật, êm hơn nhung và nồng hơn rượu, những lời anh nói có sức mạnh vô cùng lớn đối với cô. Cô đã bị nó quật ngã hoàn toàn. Cô không thể thắng được anh hay vì chính cô cũng không muốn thắng, cô không biết và cũng không muốn biết gì nữa.
Lời nói của anh, ánh nhìn của anh, vòng tay của anh, nụ hôn của anh, men tình của anh, sự nồng nàn của anh, chúng là thứ bùa phép có sức mạnh vô biên đã đánh dạt tất cả những gì là sự kháng cự trong người cô. Ý định ban đầu không tồn tại nữa, ở lại cùng anh trở thành một sự hiển nhiên, việc phải xa anh trở thành nỗi trống vắng đáng sợ vô cùng. Trên đời sao lại có thứ niềm đau mang dư vị ngọt ngào say đắm. Anh đem đến niềm đau lại dùng sự ngọt ngào khỏa lấp.
Đạt bước tới giỏ xách bị quăng đang nằm dưới nền, anh ngồi xuống thu lượm mọi thứ rơi vãi lung tung, bỏ vô giỏ rồi đem hết đi cất vô tủ. Liên ngồi dựa lưng vô đầu giường nhìn anh làm một cách từ tốn, rồi lại nhìn thấy những vết cào dài rướm máu do mình gây ra, cô thấy đau lòng lẫn xấu hổ. Cho tới khi anh quay lại giường ngồi cạnh bên cô thì cô quay mặt. Cả hai ngồi như vậy thật lâu mà cô không hề nói với anh lời nào. Cô đã ngưng khóc, nét tức giận không còn chỉ còn lại nỗi buồn sâu thẳm.
Cảm giác được mọi chuyện sắp sửa trở lại bình thường, mặc cho cô ngoảnh mặt không thèm nhìn, anh đưa môi hôn lên má cô một cái nhưng cô lại né tránh vì giận dỗi. Anh nhìn cô chau mày, môi anh vểnh lên như trẻ gặp chuyện không vừa lòng, anh nói với vẻ phụng phịu.
- Sao vậy em, đã như vậy với nhau rồi mà còn làm lơ với anh là sao, đưa má đây anh hun một cái coi như xin lỗi.
- Chuyện lớn như vầy mà hun một cái thì có thể coi như xong sau.
- Vậy thì hun mười cái. Nếu vẫn chưa đủ thì hẹn tối nay – Đạt vừa nói nhỏ vừa liếc xuống nhìn chiếc giường với cái nhìn tinh quái. Liên ngồi thẳng dậy đẩy anh ra.
- Trời ơi... Em đang buồn mà anh còn giỡn được. Chuyện này là hệ trọng, liên can tới mấy con người, sau này không biết khó dễ thế nào!
- Có gì đâu mà khó với dễ hả em! Nói anh nghe nè, nếu Ngân muốn anh đưa tiền thì anh đưa tiền, nếu Ngân muốn đưa con cho anh nuôi thì anh sẽ nuôi, còn nếu... Ngân muốn đi kiện thì anh đi hầu, chuyện gì rồi cũng tính được hết thảy.
- Anh nói nghe thì dễ! Chuyện đâu có đơn giản như vậy, người ta là má của con anh, người ta cho anh đời con gái, còn bao nhiêu chuyện sẽ dây mơ rễ má với nhau, rồi còn thăm nom, rồi gặp gỡ, ai mà biết được chuyện gì khi hai người thường xuyên gặp nhau.
- A..., ra là vậy... – Đạt nhìn Liên như muốn rằng anh đã hiểu những gì cô lo lắng - chuyện thăm nom, gặp gỡ thì đúng là khó tránh nhưng mà em cũng yên tâm đi, nếu phải gặp nhau thì cũng chỉ vì con mà thôi, chỉ cần những lúc đó em cũng ở bên cạnh anh là được, anh chỉ gặp Ngân khi nào có em thôi.
- Em đâu có rảnh mà theo giữ chân anh hoài.
- Đúng, giữ chân anh mà làm gì cho mệt, giữ trái tim anh là được rồi. Trái tim của anh thì anh đã đem nó đặt vô tay em từ lâu rồi, nhớ cất cho kĩ đó. Có điều... anh không biết là trái tim em, em có giao cho anh chưa nữa.
Đạt lại hỏi câu hỏi mà Liên thường né tránh trả lời anh, nhưng hoàn cảnh đã như thế này, anh còn không hiểu hay sao mà lại hỏi cô như vậy. Liên thấy uất ức, cô ngước nhìn anh rồi nói trong bực tức.
- Em không giao ra nhưng anh đã lục tung tâm hồn, bới tung tâm trí, xới nát tâm can lấy đi mất rồi, em có giữ nó được nữa đâu mà anh còn đòi hỏi.
Thoạt đầu, Đạt nghe mà không hiểu cô nói gì, cái gì mà cứ lung tung rồi bới xới lộn xộn hết lên. Anh hơi nheo mắt rồi sau đó thở ra một hơi vì chợt hiểu. Lời cô nói làm anh bật cười khanh khách. Anh là đàn ông mạnh mẽ, thường ngày ăn to nói lớn, mà khi thổ lộ với cô thì dùng lời mĩ miều êm ả; còn cô thì nhìn mỏng manh mà lại nói toàn những lời thô bạo như anh nông dân đang cuốc đất trồng khoai, cày bừa gieo mạ. Anh thắc mắc, tại vì cô chưa biết cách thổ lộ, hay anh trong mắt cô thật sự khủng khiếp tới vậy, nhưng dù thế nào thì những lời bất chợt của cô cũng khiến anh thấy vui rộn rã.
Trời đang thanh vắng, bỗng có tiếng hát sau mấy hàng cây theo gió lọt vào phòng: "Trăm tre đổ xuống ngọn nguồn, gái ngoan chồng dỗ tê buồn cũng nghe. Trăm khe đổ xuống một khe, vì chàng năn nỉ thiếp nghe lời chàng". Cả hai cùng im lặng lắng nghe. Không phải câu hát tự tình, cũng không phải câu hát giao duyên, chỉ là câu hát chừng như bất chợt được cất lên của ai đó ngoài kia chỉ để xua đi cái cô lẻ trong đêm vắng lặng, nhưng câu hát lại khiến người nghe cảm thấy nao nao, bởi cái tình trong của nó, sao mà quá đúng với nỗi niềm kẻ lắng nghe. Câu hát vừa dứt thì anh nhìn cô cười đầy ý nhị.
Biết mình bị cười, cô thẹn thùng lấy tay đấm nhẹ vô ngực anh liên tục, anh kéo cô nép chặt vào lòng mình. Tiếng cười của anh vang bên tai như mang một dòng suối từ nơi tuyết băng lạnh giá đổ về khu rừng xanh um tươi tốt chở đầy hương vị của mùa xuân, cỏ cây dâng tràn nhựa sống, hoa nở đón chào, hạnh phúc ngọt ngào từ những nỗi buồn không mong muốn. Vợ chồng là nghĩa trăm năm, dẫu cho cay đắng mặn nồng cũng cam; cái nghĩa vợ chồng đã đẹp, khi mà nó được xây dựng trên nền tảng tình yêu thì còn lung linh đến vạn lần.
Còn gì nữa để băn khoăn, còn gì để buồn bã, con anh cũng sẽ là con cô, khi cô mở rộng vòng tay thì mọi thứ đều hiện hữu.
Tha thứ cho nhau đâu có gì là quá khó, khi mà trái tim của cô cũng không hề muốn phải xa anh.