Cả hai chạm mặt nhau ở đầu cầu thang. Liên vội nắm tay anh.
- Anh đang đau mà còn đi đâu?
- Kệ tui. Cô không cần bận tâm.
Biết sức mình không thể giữ được anh, cô tranh thủ nói thật nhanh, thật rõ để phân trần cho anh hiểu.
- Anh Bửu chở Cúc về, Cúc rủ em về thăm má nhưng em nói mình không về được, dạo này má em hay đau nên mới mới gởi vài thứ về cho má tẩm bổ. Anh Bửu tới đưa đồ cho em. Anh nhìn nè, cái này là cái áo em mua cho anh bận trước, em với ảnh chào nhau mấy câu. Chỉ có vậy thôi.
Đạt bất ngờ xoay lưng lại nhìn thẳng vào cô. Cái áo được lấy ra từ gói giấy bị anh xé toạc làm hai rồi quăng đi.
- Chỉ có vậy thôi mà mặt cô rầu rầu. Chỉ có vậy thôi mà cô ngân ngấn nước mắt. Chỉ có vậy thôi mà trong lúc tui đang đau, cô vẫn bỏ ngoải ra gặp hắn. Chỉ có vậy thôi hả Liên? Hả Liên?
- Em chỉ coi anh Bửu là anh, là bạn.
- Lời nói đầu môi, ai tin được? Trừ phi...
- Anh lại muốn em hứa?
- Phải!
- Em không hứa. Niềm tin của một con người, nó không được gầy dựng bằng một lời hứa, thậm chí là lời thề. Ngoài kia có biết bao người đã hứa, rồi họ thất hứa dù có thể... họ chưa bao giờ quên lời hứa của mình. Chính em... cũng từng như thế. Chắc hẳn, anh đã từng hứa với một ai đó...
- Đó là cách để họ tin tui.
- Phải hứa để ai đó tin mình, phải hứa thì mình mới tin ai đó. Liệu... đó là niềm tin thật sự? Hay đó chính là hành động của những kẻ không niềm tin muốn lấy lời hứa để ràng buộc lẫn nhau.
Đôi bàn tay to lớn nắm chặt vai cô.
- Nếu không thể tự nguyện thì ràng buộc cũng chẳng sao? Một khi em đã là vợ tui thì hiển nhiên, em đã có sự ràng buộc với tui. Hay nói đúng hơn, tui, có quyền ràng buộc em. Ràng buộc tất thảy thuộc về em! – Bàn tay anh di chuyển lên trên, từng ngón tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ bé, anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng anh nhẹ nhàng hơn - Tại sao vậy Liên? Nếu em trong sạch, nếu em thật lòng thì có khó gì một cái gật đầu hay một tiếng "ờ" để hứa với anh.
- Tại vì... em muốn vợ chồng mình ràng buộc nhau bằng sự tin tưởng của trái tim, chớ không phải là lời hứa nơi cửa miệng. Người ta cần thứ sâu nặng tồn tại mãi mãi bên trong... chớ ai lại muốn có thứ dễ dàng có được nhưng dễ bay đi khi vừa được thoát ra từ bờ môi ở bên ngoài. Những kẻ thương nhau, muốn sống với nhau trọn đời đều cần như thế, phải không anh?
- Em sai rồi. Anh với em không giống nhau. Anh... Cần cả hai! Anh cần thứ từ trái tim em... lẫn lời hứa trên bờ môi của em nữa! Nếu thứ dễ dàng nhứt mà em không thể cho anh thì làm sao anh có thể tin, em sẽ trao anh thứ sâu nặng nằm sâu tận đáy lòng! Có thể, không phải ai cũng giữ được lời hứa của mình... Nhưng lời hứa chính là khởi đầu để gầy dựng một niềm tin. Đối với anh, một khi muốn ai đó tin mình, thì anh không ngại hứa, vì, anh luôn giữ lời hứa, nếu đó là chuyện anh không chắc mình làm được thì anh sẽ không hứa. Không bao giờ anh hứa!
- Vậy thì... Anh đừng bắt em hứa... Vì... Em... không làm được.
- Không làm được? Ha... Cô giỏi lắm. Dám nói thẳng với tui như vậy. Được. Cô không cần hứa nữa. Vì tui, sẽ không ràng buộc cô đâu.
- Anh Đạt...
Liên chạy theo như không thể kịp bước chân anh. Cô đành trơ mắt đứng đó nhìn anh bỏ đi. Kỳ vội dắt xe đạp chạy theo, được một đoạn, Đạt lên xe chở Kỳ đi mất.
Liên vừa bị bà Ngự rầy cho một trận về cái tội chọc giận Đạt, để anh đi miết không về. Cơn thở dài của Liên còn chưa dứt trên môi thì Cúc lại xộc vào nhà nắm tay cô dắt đi một nước.
Cúc hầu như không tới nhà chồng Liên, không hiểu sao bữa nay, cô chịu tới. Đi xuốt cả buổi, Cúc chỉ nói sẽ cho Liên thấy sự tệ bạc của Đạt. Biết Cúc chẳng ưa gì Đạt, thế nào cũng có chuyện nhưng trong lòng Liên cũng có nghi hoặc nên cô để mặc Cúc dắt mình đi.
Đứng trước căn nhà dựng bằng gỗ khang trang, thoáng đãng,Liên không ngập ngừng chưa dám đi vô. Cúc kéo Liên vô tới giữa sân thì buông tay rồi đi trước. Liên đành phải chạy theo sau. Lúc đi qua hàng ba, Liên liếc thấy chiếc xe màu đen giống xe của Đạt đang đậu sát hông nhà.
Kỳ đang ngồi tư thả uống trà, thấy hai người, Kỳ chỉ tỏ vẻ hơi bất ngờ một chút, sau đó, đôi môi trái tim nở một nụ cười thật đẹp. Giọng ngọt ngào đon đả vang lên.
- Chắc mợ tới kiếm cậu ba?
Tự dưng đi xộc vô nhà người khác như thế này khiến Liên hơi bối rối.
- Phải. Mấy bữa nay, ảnh không về nên tui mới... ừm... không biết...
- Vậy, mợ ngồi chơi chờ một lát, cậu đương tắm ở trỏng.
Cúc lập tức trợn với Liên.
- Đó. Chị thấy chưa? Em nói đâu có sai. Trong khi chị ở nhà nuôi con thiên hạ, thì người ta cùng nhau ở đây giở thói ở mèo mả gà đồng.
Kỳ không tỏ vẻ tức giận, nhưng sự đon đả không còn nữa. Cô đứng lên khoanh tay một cách kênh kiệu.
- Cô nói ai mèo mả gà đồng? Tui với cậu ba, đâu có giấu diếm, bữa cậu chở tui đi, mợ có nhìn thấy mà.
Cúc giậm chân xuống đất.
- Trời ơi, chị ba. Vậy mà chị cũng chịu được hả?
- Không phải đâu út, bữa đó, anh Đạt còn giận chị. Ảnh quá giang cô Kỳ...
- Quá giang tới nhà người ta tới bữa nay luôn? Vậy chị cũng tin hả?
- Thì... chắc ó chuyện gì đó... Cưng im lặng một chút, để chị gặp ảnh rồi hỏi cho ra lẽ.
- Có gì để hỏi, chuyện rành rành như vậy rồi. Sao chị ngu quá vậy? Trong khi có một người hết lòng vì chị thì chị lại ở với một kẻ không ra gì?
Liên không biết làm sao trả lời Cúc. Đây đâu phải lần đầu. Lúc trước, giận cô, anh cũng đi uống rượu ở mấy chỗ trăng hoa. Nhưng anh đã nói là không có chuyện gì, anh không làm gì quấy. Cô tin anh. Lần này, có lẽ cũng vậy...
Kỳ cười nửa miệng rồi nói xen vào.
- Mợ ba, em mợ nói phải đa. Thời buổi này, ai cũng vậy, mà nhất là đàn bà thì nên chọn người thương mình nhiều mà tiến tới. Thời buổi văn minh rồi, phụ nữ cũng có quyền sống cho mình. Bỏ đi, đôi khi là tốt cho cả hai.
Vốn dĩ, Cúc tới đây chỉ để Liên nhìn thấy sự tồi tệ của Đạt, chớ cô không có ý vạch mặt kẻ thứ ba. Nhưng thấy thái độ của Kỳ, Cúc không nhịn được.
- Chị có quyền gì mà nói? Dù chị tui có lựa chọn thế nào, có bỏ hay không cũng chưa tới lượt chị. Vợ chồng người ta chưa bỏ nhau mà chị nhảy vô xúi người ta bỏ nhà bỏ cửa, thì chị là loại giựt chồng người, đã không xấu hổ giấu mặt, còn dám lên tiếng hả?
Tới đây thì Ký mất sự bình thản từ nãy giờ.
- Nè. Cô ăn nói cho cẩn thận. Là cậu ba tự tới tìm tới đây, chớ tui không có ép. Đêm nào, tui cũng khuyên cậu ba, có giận gì thì cũng về nhà, cậu không về là chuyện của cậu chớ phải lỗi của tui.
Hai chữ "đêm nào" nghe sao... nhiêu ý nghĩa "tối thui"... Đêm nào, anh cũng không về nhà... Đêm nào anh cũng ở với Kỳ... Liên bắt đầu băn khoăn.
- Mấy bữa nay... anh Đạt ở chỗ của cô luôn hả?
- Dạ phải.
Kỳ làm vẻ ngập ngừng, cái ngập ngừng khiến người ta phải suy phải nghĩ. Liên không còn kiên nhẫn để chờ đợi, cô bước chân hướng về phía cửa buồng để gọi lớn.
- Anh Đạt.
Ngay lập tức, Kỳ cản lại.
- Mợ ba, đây là nhà tui. Mợ không được tự ý đi vô.
- Buông chị tui ra.
Cúc vừa nói xong thì đã tát mạnh vô mặt Kỳ làm Kỳ té xuống đất. Hành động đó khiến cho Liên với Kỳ đều bất ngờ. Liên vội vàng chạy tới, rối rít đỡ Kỳ lên. Kỳ lập tức hất tay Liên rồi đẩy cô té xuống. Cúc lập tức sấn tới, cô không đỡ Liên mà mà áp xuống nằm lấy áo Kỳ. Cả hai bắt đầu giằng co, Liên cố sức can nhưng không được.
Kỳ tuy nhỏ người nhưng lanh lẹ nên Cúc không làm gì cô được. Bất thình lình, Kỳ tỏ vẻ yếu thế, cô bị Cúc đẩy mạnh về phía sau, trán bị đập vô góc bàn làm chảy máu một đường dài. Kỳ hốt hoảng la lớn, lùi về phía sau có Đạt đang đứng sẵn, rồi nép vào người anh.
- Cậu ba, cứu em với.
Cái giọng kêu cứu không có một chút sợ hãi mà chỉ có sự nũng nịu, Cúc sôi máu giận, cô lại lao tới. Nhưng Cúc không làm được gì, dù một tay mắc ôm Kỳ thì Đạt vẫn dư sức đẩy Cúc ra xa.
- Cô đừng có hung hăng cho quen thói. Đừng tưởng tui không dám làm gì cô. Cô dám đụng tới cô Kỳ thêm một lần nữa thì đừng trách tui.
Được bênh, Kỳ sụt sùi mềm yếu.
- Cậu ba ơi, đau quá.
Thấy máu trên trán Kỳ chảy đỏ, Liên vội vã cầm khăn tay bước tới. Kỳ rụt người hoảng sợ né tránh. Đạt nhanh chóng phủi tay Liên rồi rút khăn mùi soa trong túi, lau vết máu trên trán Kỳ.
Cúc chạy tới chỗ Liên.
- Chị ba. Chị thấy rõ chưa? Có chị ở đây, mà cả hai không kiêng dè.
Liên vẫn đứng bần thần.
- Anh Đạt. Anh giận em, em có thể hiểu, nhưng không thể vì vậy mà anh đi tìm người khác.
- Cô cũng đi tìm đàn ông khác đó thôi.
Cúc lập tức cướp lời Liên để đáp trả.
- Chị tui với anh Bửu trong sáng, tui có thể làm chứng. Còn anh...
- Thì tui cũng không có gì.
- Sờ sờ trước mắt, anh ôm trong tay như vậy mà nói là không có gì.
- Ờ đó, tui ôm đó! Rồi sao? – Đạt vừa nói vừa siết chặt Kỳ vào lòng mình - Một cái ôm bên ngoài, không đáng xấu bằng trong lòng có sự mờ ám. Đây đâu phải lần đầu tui ôm đàn bà khác, tui từng ôm mấy người khác nữa, chị cô cũng từng thấy hết rồi. Cớ sự tới ngày hôm nay, hai chị em cô tự biết là tại ai?
- Anh Đạt...
Liên chưa kịp nói thêm thì Kỳ đã bám lấy vai Đạt rên rỉ.
- Cậu ba, em đau quá, không biết có bị sao không hả cậu? Cậu nhìn giùm em, rách có sâu không hả cậu?
- Để tui coi. Không sao. Nếu cô sợ tui chở cô đi nhà thương cho yên tâm.
- Nhà thương xa lắm. Lại mắc... Em không dám phiền cậu...
- Có gì đâu mà phiền. Khuôn mặt con gái xinh xắn, lỡ bị sẹo thì uổng lắm.
Liên ôm lấy ngực mình, quay lưng chạy khỏi cửa. Tới mép đường cách nhà một đoạn thì cô đứng lại rồi khóc. Tại ai? Tại cô hay tại anh? Bây giờ, cô không còn tâm trí để trả lời câu hỏi ấy. Vì tim cô... đang rất đau.
Chợt nhớ Cúc vẫn còn ở đó, với tánh khí của Cúc, e dễ có chuyện rầy rà, cô vội quay lại để kéo Cúc về.
- Sao cô có thể ăn nói như vậy?
Tiếng Kỳ bất chợt vang lên khi Liên đã trở vào ở khoảng giữa sân. Ngay sau đó, Cúc vùng chạy. Nhưng vừa quay lưng thì Cúc đã bị Đạt vươn người nắm lại, liền sau đó là cái tát như trời giáng làm Cúc té ập xuống ngạch cửa.
Đứng từ ngoài nhìn đã thấy được cái tát của Đạt mạnh tới dường nào, là anh dùng toàn bộ sức lực đàn ông để đánh. Đánh không nương tay, Liên chỉ nhìn mà cũng choáng váng.
Nhìn má Cúc sưng vù, Liên ném về phía Đạt cái nhìn phẫn uất. Phía đối diện, ánh mắt anh cũng chẳng kém gì, không hề có lấy một tia ăn năn hay thương xót, chỉ có sự hung hãn đến lạnh toát, như thể anh có thể ăn tươi nuốt sống Cúc ngay trước mặt cô.
- Dù gì cũng là em gái của em. Anh đánh em gái em trước mặt em sao?
Đạt không thèm trả lời. Kỳ vẫn còn nép vào anh, cô ỏn ẻn lên tiếng.
- Mợ ba, em của mợ... hỗn láo quá thảy.
Cúc hỗn với anh đâu chỉ một lần. Nhưng chưa lần nào anh đánh Cúc. Nhưng hôm nay, anh đánh Cúc. Vì bênh Kỳ mà đánh em cô... Nhìn Kỳ vẫn còn nép người vào Đạt, mà anh cũng chẳng bỏ tay ra. Liên càng thêm tức giận.
- Tự dưng mà nó hỗn hay sao? Hành động của mấy người như thế này... biểu nó tôn trọng làm sao cho được?
- Tui thì... sao cũng được. Có điều, cậu ba đâu có lỗi... Sao lại nói với cậu như vậy...
Không để Kỳ nói hết, Liên lập tức ngắt lời.
- Hai người đáng bị những lời đó. Anh như thế này, Cúc nói có gì sai?
Đạt quay đầu nhìn Liên trân trối, đôi mắt đàn ông cương nghị đang có lửa bùng cháy bên trong, y như rằng, anh muốn ăn tươi nuốt sống hai chị em cô vậy. Kỳ liếc nhẹ anh rồi, mặt cô tỏ vẻ bất bình.
- Sao mợ lại quá đáng như vậy? Người như cậu ba, thên hạ đốt đuốc đi tìm còn không được...
Đạt nắm lấy cổ tay Liên, mắt anh long lên.
- Ý cô là, tui đáng bị nói như vậy? Trong lòng cô, tui thực sự giống như lời em cô nói? Đúng không?
Liên không trả lời. Cái ngoảnh mặt của cô chẳng khác gì đáp án.
Đạt mím môi nhìn, đôi hàm răng nghiến chặt. Anh chỉ tay ra phía ngoài.
- Đi về. Ngay lập tức. Còn cô... Từ rày về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tui. Chỉ cần thấy cô ở đâu thì tui đánh cô ở đó. Trời cũng không cản nổi, đừng nói là chị cô!
Trái tim Liên tan nát. Những lời của Cúc càng khiến nó bị lung lay. Liên thu xếp quần áo quyết định về nhà mình. Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì Nhanh ẵm thằng nhỏ tới. Thấy cô, Nhanh mừng huýnh.
- Mợ ba, mợ về rồi. Mợ đi đâu lâu quá, cậu nhỏ cứ khóc miết. Cũng không chịu ăn. Em dỗ không được.
Thấy thằng nhỏ mếu máo chìa tay về phía mình đòi ẵm, nước mắt nước mũi nó chảy ròng ròng. Liên cầm lòng không đặng, cô nán lại dỗ dành.
Cúc đứng kế bên cứ lên tiếng thúc giục.
- Chị ba. Kệ đi. Mau lên. Hông thôi... trễ à.
Thấy giỏ đồ trên tay Cúc, Nhanh chen lên trước mặt Liên cản lại.
- Mợ định đi đâu vậy hả mợ?
- Chị về nhà mình.
- Đừng mà mợ! – Nhanh không biết khuyên như thế nào, đành nghĩ gì nói nấy - Bây giờ, cậu giận mợ nhưng... chắc không lâu đâu, cậu sẽ làm lành với mợ mà. Trước giờ, cậu mợ giận nhiều lần rồi, đâu có sao? Tuy cậu giận nhưng cậu thương mợ nhiều lắm đó.
Cúc nắm Nhanh kéo qua một bên.
- Hứ. Mày biết gì mà nói. Chị ba, đi về mau đi. Chuyện đã như vầy, chị ở lại mần chi? Phải chi giận nhưng ở nhà còn không sao, đằng này, giận mà đi kiếm người khác, không chung thủy như vậy, loại người đó không đáng cho chị ăn đời ở kiếp với họ đâu.
Thấy Liên im lìm, Cúc nhanh tay ẵm thằng nhỏ trao về cho Nhanh rồi cô nắm tay Liên kéo đi.
Thằng nhỏ không chịu, nó cố bám lấy cổ Liên. Cúc phải khó khăn lắm mới gỡ tay nó ra được. Thằng nhỏ lại khóc càng thêm dữ dội. Nó gào thét rồi nấc lên tức tưởi nhìn theo. Tay chân thằng bé chòi đạp liên tục khiến Nhanh loạng choạng, suýt làm rớt nó mấy lần.
Tiếng khóc của thằng nhỏ như muốn xé nát ruột gan Liên, cô bước nhanh mà không dám quay đầu nhìn lại.
Khi cô đã ra tới sân ngoài, tiếng khóc vẫn vang theo. Rồi tiếng Nhanh gọi theo chới với làm chân cô chợt dừng. Ngoảnh lại nhìn thì thấy thằng nhỏ bò theo, nó đang rướn người trườn qua ngạch cửa, chẳng bao lâu nữa là ra hàng ba. Con nít không biết gì, không phải lúc nào dưới chân nó cũng bằng phẳng, nếu bị hụt chân, sẽ té rất đau. Nền nhà cao nên thềm có tới bảy bậc. Người lớn không cẩn thận sảy chân, ít nhất là bị trật, đối với một đứa bé thì dĩ nhiên, càng thêm trầm trọng.
Liên hoảng hốt, lật đật chạy trở vào. Vừa đúng lúc, một tay thằng nhỏ thò xuống bậc thềm đầu tiên. Liên vội bế xốc nó vào lòng.
Thằng cứ gục đầu, ôm lấy cổ Liên. Với nó bây giờ, cô chính là má nó, là người thân duy nhất để được yêu thương. Nước mắt Liên rớt xuống không ngừng. Dù chưa từng làm mẹ, nhưng tình thương, thì cô không hề thiếu. Hơn nữa, nó với cô đã gần gũi hơn mấy tháng trời. Nó quen hơi, còn cô thì quen tiếng. Liên thở dài.
- Út à... cưng về trước đi... Thủng thẳng... chị về sau...
- Chị ba, nó đâu phải con chị. Chị cực khổ với nó, người ta cũng không biết ơn chị đâu.
- Chị thương nó không phải vì sự biết ơn của người khác. Tình thương khó nói lắm, đôi khi, nó không cần có lí do, mà cũng không cần đền đáp.
- Nhưng chị nên biết, chị với nó chỉ là người dưng nước lã. Mối quan hệ duy nhứt là cha nó. Mà cha nó thì tệ như vậy.
- Cha nó là cha nó, nó là nó.
- Rồi lỡ cha nó theo vợ bé luôn thì chị tính sao? Chị cũng ở lại đây như góa phụ nuôi con chồng luôn hả? Coi chừng người ta cười chị đó. Hồi nãy, chị có thấy độ của bà Kỳ đó hay không? Người ta làm bé là phải giếu diếm thiên hạ, đằng này, bả nghênh ngang thừa nhận, nếu ông Đạt không trọng bả hơn chị, thì liệu bả dám sao? Không chừng bây giờ, hai người đó đang cười với nhau, cười chị ngu.
- Chị sẽ về. Chị không để người ta coi thường chị như vậy đâu. Nhưng mà, để... thảng thảng, chị tính chuyện thằng nhỏ êm xuôi. Nó như vậy, chị đi không nỡ... Lỡ nó có chuyện... thì cả đời này, lòng dạ chị không thể nào yên được.
- Lo cho thằng nhỏ, hay chờ ông Đạt hối hận?
- Nếu ảnh đã xem nhẹ chị thì làm gì có chuyện ảnh hối hận, mà có hồi thì chị cũng không cần. Chị nói thiệt, chị... vì thằng nhỏ.
- Em không có lời gì để nói với chị nữa. Ông Đạt có ra gì đâu mà chị không nỡ bỏ. Trong khi anh Bửu thì làm bao nhiêu chuyện. Anh hai Chỉ chỉ gởi hãng ổng có hai chiếc xe mà ổng từ chối tới lui, trong khi anh hai Chỉ cần lên tiếng là anh Bửu cho mượn ngay mà không nói hỏi một tiếng. Ông Đạt qua nhà mình thì con mắt để lên trên chân mày, lúc nào cũng kênh kiệu, có coi ai ra gì đâu. Còn anh Bửu thì thân thiết với mọi người. Nói đâu xa, sờ sờ trước mặt. Chị nhìn nè, có chị ở đó mà ông Đạt có dị nể gì đâu, đánh em mạnh tới vậy, còn anh Bửu, chưa bao giờ rầy em một tiếng. Trong khi ông Đạt lăng nhăng thì anh Bửu một mực chung tình. Chị không nhìn thấy sao hả chị?
- Cưng đừng so sánh như vậy. Mỗi người một tánh... hơn nữa, anh Đạt cũng làm cho chị nhiều chuyện lắm.
- Ổng làm cho chị chuyện gì? Sao em không thấy? Nếu em là chị, em không bao giờ lưỡng lự. Em dứt khoát chọn anh Bửu. Cái ông Đạt đó hả, ổng không bằng cái móng chân của anh Bửu.
Liên lập tức nghiêm mặt.
- Cúc! Ăn nói gì kì vậy? – Đoạn, cô quay vô trong nhìn dáo dác, cô kéo Cúc ra xa một khoảng rồi dằn mạnh xuống tay Cúc - Lỡ trong nhà nghe được thì sao?
- Có gì phải sợ? Hồi nãy, trước mặt ông Đạt, em còn không sợ.
- Cái gì? Em nói... em đã nói những lời này trước mặt anh Đạt.
- Dạ. Em đã nói đó, cho nên ổng mới sôi máu đánh em như vầy nè. Chị thấy ổng vũ phu ghê chưa? Thôi, mình về đi chị.
Liên không những không bước theo, cô còn giũ mạnh tay Cúc.
- Nếu là chị, chị cũng đánh em nữa. Sao có thể ăn nói như vậy với người khác, nhứt là với anh Đạt. Hèn gì, ảnh giận tới vậy? Vậy mà, chị còn đồng tình... Từ đây về sau, chắc ảnh giận chị luôn rồi.
- Giận thì giận! Có sao đâu mà chị sợ!
- Tuy ảnh với chị có chuyện nhưng không có nghĩa, cưng xúc phạm ảnh như vậy! Thôi! Đi xin lỗi anh Đạt đi!
- Không! Em nói đúng mà! Em không xin lỗi. So sánh anh Bửu, ông Đạt thực sự không bằng cái món...
- Đủ rồi! Cưng... về Gò Công đi. Về đi!
Cứ tưởng Liên bênh mình, không ngờ kết quả lại trái ngược hoàn toàn. Cúc giận, cô quăng giỏ đồ Liên xuống đất.
- Hứ. Chị tưởng em muốn lên đây lắm hả? Lúc má biểu em đem gạo lên đây biếu, em đã không muốn rồi. Má không ép, em cũng không lên. Không phải vì thương chị, vì không muốn chị chịu thiệt thì em đâu có bị người ta đánh. Bây giờ còn đuổi em.