Ngày khoác áo cô dâu mà lòng Liên nặng trĩu. Cô vừa buồn vừa lo sợ vừa thấy hoang mang, mọi sự đến với cô quá đỗi ngỡ ngàng, cứ như là giấc mộng. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cuộc đời cô lại có lối rẽ quá bất ngờ. Con gái lớn lên là phải lấy chồng, Liên biết điều đó nhưng cô chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ lấy chồng trong hoàn cảnh như thế này, càng không ngờ tới việc, người cô lấy là Đạt, một người mà đối với cô vẫn còn xa lạ lắm, người mà cô chỉ mới biết tên sau vài lần chạm mặt.
Giữa đám cưới rình rang, giữa tiếng cười nói rộng ràng, giữa vang rền pháo nổ, giữa nụ cười gượng gạo, giữa những lời chúc tụng, giữa những tiếng to nhỏ xì xầm, Liên bước đi mà ngơ ngẩn. Cô luôn hướng mắt ra phía ngoài phía cổng, không biết Đông có trong đám người đang vây quanh đám cưới hay giống như một ai đó ngoài kia vô tình mà bất chợt đi qua. Liên thấy mâu thuẫn, dù rất sợ phải nhìn thấy Đông nhưng vẫn không kềm lòng nhìn ra tìm kiếm. Cô như người đi lạc, đưa mắt nhìn ngó mông lung, đến nỗi má cô đứng bên cạnh phải bóp mạnh tay cô mà nhắc nhở.
- Chú bác đang nói chúc mừng con kìa, con ngó đi đâu vậy Liên, cám ơn chú bác đi con.
Liên như tỉnh táo sau khi cơn mơ màng, cô thu tầm mắt nhìn những người đối diện rồi khe khẽ cúi đầu.
Sau buổi lễ lễ xuất giá, trong khi mọi người bên ngoài đang ăn uống, chuyện trò rôm rả thì Liên rúc mình trong phòng. Sự thật đã không thể nào thay đổi, Liên chỉ biết dặn mình cúi đầu chấp nhận. Liên nghĩ tới Đạt, một người mà cô chỉ vài lần gặp mặt, vài câu qua lại thì chưa thể gọi là chuyện trò, giữa Đạt với cô chẳng có gì ngoài cái nhìn mà cô không có cảm tình ngay lần đầu tiên gặp gỡ. Liên tự hỏi, sao anh lại đồng ý cưới cô, phải chăng anh cũng giống như cô, bị đặt trong hoàn cảnh không có sự lựa chọn và có thể anh cũng như cô bây giờ, đang để lòng nhớ thương tiếc nuối cho một người khác. Nghĩ về Đông, Liên thấy mình có lỗi với anh, dù biết rằng giữa anh với cô khó mà thành tựu nhưng dù gì thì cô cũng là người phụ anh trước. Liên không hiểu sao, mấy ngày nay Đông lại bặt tâm, do anh không hề hay biết việc cô thay Huệ lấy chồng, hay là, anh giận cô nên anh không thèm gặp mặt. Thôi thì, những gì trong quá khứ, hãy để nó trở thành kỉ niệm, những gì ở tương lai, cứ để tương lai trả lời. Là hạnh phúc hay khổ đau thì cô cũng sẽ một mình chấp nhận, cô chỉ mong, anh sẽ được hạnh phúc về sau.
Mọi người đã bắt đầu đi ngủ, không gian trở nên im lìm, một ngày mệt mỏi qua đi. Liên cũng mệt nhưng cô không ngủ được vì cô đang nghĩ tới ngày mai. Ngày mai, một tương lai quá gần, vậy là, không còn bao lâu nữa là Liên phải rời xa mái nhà quen thuộc. Dẫu rằng, đây không phải là lần đâu tiên cô xa nhà, nhưng hoàn cảnh khác thì cảm xúc cũng khác. Những lần trước, Liên chỉ tạm rời xa, rồi nhất định sẽ quay về, còn lần này, khi bước qua cánh cửa vu quy thì không biết tới bao giờ, cô mới có dịp về thăm lại, chỉ là về thăm chớ không phải là trở về.
Cô nhớ cái lần đầu tiên cô xa nhà lên tỉnh học. Ngày đầu tiên ra đi, cô nước lưng tròng mà bùi ngùi buồn bã, cô tự nhủ, chỉ cần đợi hết chín tháng, chỉ cần chờ vài năm là cô lại về. Nhưng với ngày mai, cô sẽ không thể chờ chín tháng, cũng không cần đợi vài năm, vì cuộc đời cô rồi sẽ gắn chặt với một nơi hoàn toàn xa lạ
Liên đi một vòng rạp cưới, vì là ngày vui nên đèn được thắp lên sáng trưng. Rạp được dựng bằng lá dừa nước, xung quanh điểm xuyết bằng hàng ngàn bông giấy đỏ tươi, bên trên trần là những sống lá bắt chéo nhau, điểm giữa là trái châu được cắt bằng loại giấy có màu sặc sỡ. Mấy ngày trước thôi, Liên còn nôn nao mà trông tới ngày dựng rạp cho đám cưới của chị mình, cô nghĩ, rạp cưới được dựng bằng lá dừa, bông giấy, trái châu thì sẽ đẹp và lung linh lắm, nhưng cô không hề thấy điều đó trong lúc này, dù rạp cưới được dựng lên đúng như những gì cô đã từng nghĩ. Liên bước dọc ra sau, nhìn quang cảnh ngôi nhà gắn liền với cô từ thời thơ ấu. Ngày mai, cô sẽ là vợ người ta, ngày mai, cô là con dâu người khác, nhà của cô sẽ là một nơi khác, nơi đây sẽ chỉ là kỉ niệm của thời con gái.
Trăng sáng lờ mờ, Liên đi càng lúc càng xa, qua hàng mận rồi ra sau nhìn bụi chuối. Cô ước gì đêm nay có thể thấy Đông một lần trước khi cô xuất giá, nhưng chung quanh chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả làm lòng người thêm buồn rười rượi. Khi nhận thấy mình đã đi khá xa, Liên dơm bước quay về, cô nhìn quanh một lượt như muốn ngắm trọn cảnh vật nơi đây mà đem cất vào kí ức. Dù mọi thứ đang chìm trong bóng tối nhưng Liên có thể thấy rất rõ, cánh đồng, hàng dừa, cây cầu, con mương, thấy cả con đường dẫn tới những nơi mà cô và Đông thường ngồi trò chuyện.
Phía đằng xa có một bóng người. Trời quá tối, cô không thể nào thấy rõ. Người ấy đang ngồi im lặng nhìn về phía xa xăm. Liên chợt bồn chồn. Lẽ nào là Đông. Có phải anh muốn gặp cô lần cuối, có phải anh đang chờ cô để nói lời tam biệt... Cô nên làm gì, nên đi tiếp... hay trở về. Hai bàn tay xoay vặn vào nhau một lát, Liên quyết định tiến tới để gặp anh.
Cô bước thật nhanh. Tiếng cỏ bị giẫm dưới chân nghe sột soạt. Người ấy quay đầu nhìn. Đưa tay vén mấy tàu lá chuối che ngang, cô lần mò về phía trước. Tấm lưng mỗi lúc một gần hơn. Lẫn trong bóng đêm, bóng lưng đã buồn bã càng thêm cô độc. Cô nghe từng tiếng thở dài thườn thượt trong đêm. Tiềng thở mang niềm tâm sự, mang cả tiếc nuối thê lương. Cô cất tiếng gọi, nước mắt bắt đầu chảy để tiếng khóc hòa lẫn trong đêm, tạo thành âm thanh thổn thức của người con gái chia biệt mối tình đầu.
Khi cô đến gần, người ấy đứng phắt dậy. Hành động của sự giận hờn, của niềm oán trách. Không kiềm được lòng, cô đưa tay ôm lấy tấm lưng buồn bã ấy. Im lặng thật lâu vẫn không có tiếng trả lời. Người đàn ông từ từ xoay người lại. Đốm lửa đỏ lập lờ giữa đêm đen sắp tàn. Mùi khói thuốc bay lên. Liên biết mình đã lầm. Đông không hút thuốc. Xấu hổ cùng cực. Cô không thấy mặt người ấy nên cô hy vọng, người ấy cũng không biết cô, để chuyện đáng hổ thẹn này chìm vào tăm tối như màn đêm đang bao phủ. Cô vội vã quay lưng bỏ chạy.
Vừa chạy được vài bước thì bất thình lình, có đôi bàn tay thô bạo ôm chặt lấy cô từ phía sau. cô hốt hoảng la lớn, nhưng chỉ la được một tiếng thì hắn đã đưa tay lên bụm chặt miệng cô lại, âm thanh từ cổ họng bị đè nén không phát ra thành tiếng nói, chỉ có tiếng ú ớ hòa lẫn tiếng côn trùng rền rỉ.
Bờ môi cô bị hắn ngấu nghiến, hắn hôn cô điên cuồng và vội vã. Cô chỉ biết tìm cách la hét và vùng vẫy khi hắn đưa tay kéo chiếc quần thấp xuống. Làn da mịn màng phía dưới bỗng dưng mát lạnh vì trống trải, vì sương trên cỏ chạm vào. Cô hoang mang tột độ, cảm giác rờn rợn nổi lên khi vùng da thịt trinh nguyên e ấp đối diện với bản năng thú tình của con người. Điều khủng khiếp nhất với một người con gái đã đến với cô. Cảm giác như ngất lịm, cảm giác cơ thể bị làm nứt toác. Có cái gì đó bên trong cô, nó liên tục ra vào, sục sạo làm cô đau đớn. Cô đưa tay đấm vào người hắn, dùng hết sức đẩy hắn ra xa, nhưng tất cả chỉ vô ích. Vòng tay hắn ôm cô thật chặt, phía bên dưới đẩy vào liên tục.
Trời khuya, trăng chưa lên hay trăng đã lặn mà bóng tối vẫn đen đặc, cái ánh sáng nhỏ nhoi của ngọn đèn treo phía nhà không thể rọi tới, Liên bất lực chống cự giữa màn đêm.
Khi hắn rời đi, Liên ngồi ôm gối trong sợ hãi, sự hoang mang đến tột cùng, dù chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này nhưng với nhận thức của bản thân, cô biết mình đã bị cưỡng bức, cô biết đây chính là một sự ô nhục vô cùng lớn với những ai là con gái. Cái quí giá ngàn vàng, có tiết hạnh thanh trong của cô đã bị người ta đoạt mất.
Cô cúi mặt gục khóc, khóc cho thỏa tất cả buồn phiền và đau đớn, tủi nhục lẫn đắng cay. Liên ước gì có một ai đó bên cạnh cô lúc này để cô vơi bớt cô đơn và sợ hãi nhưng cô không thể tìm tới ai để nói ra tâm sự. Cô chỉ có thể ngồi khóc một mình. Khi không còn nức nở, Liên đứng dậy bước đi trong cơn đau từ cơ thể tới tâm hồn. Cô thấy tâm trí quay cuồng, mọi thứ trong không gian dường như sắp sụp đổ quanh cô, ngày mai là cô xuất giá với một người không yêu thương, đêm nay cô bị người ta làm nhục, nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn cùng một lúc xuất hiện khiến cô muốn được biến mất trong đêm nay, cô ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng đây không phải là ác mộng, đây là sự thật, Liên biết điều đó khi cô nghe tiếng pháo nổ dồn phía cổng, rồi tiếng mọi người xôn xao chào đón đàn trai đã tới.
Sau một đêm không ngủ, Liên như một cái xác thẫn thờ, sắc mặt cô trắng bệch, không ai có thể nghĩ cô dâu mới lại có sắc diện hoang mang đến thế. Lẽ ra, cô dâu phải có đôi má ửng hồng của mận, có đôi môi đỏ thắm của đào và đôi mắt long lanh như hạt nhãn huyền đen óng ánh. Thay vào đó, lại là một đôi mắt trầm tư, nét đau khổ, nỗi kinh hoàng cùng nhau ùa tới khắc chạm trên gương mặt cô dâu. Mọi người lo lắng, họ cố gắng dùng son phấn để che đi những buồn bã bi thương, nhưng nét âu sầu rũ rượi hiện ra từ đôi mắt thì không sao che giấu được.
Bà Chung chỉ nhìn con gái mà thở dài buồn bã, bà nhắn nhủ cô đôi lời rồi nắm tay dắt cô ra trao cho chú rể. Bà cứ nắm chặt tay Liên quyến luyến không muốn rời và nhìn con bằng đôi mắt đã bắt đầu nhòa nhạt. Nhưng không thể quyến luyến quá lâu vì sợ trễ giờ lành, bà đành đặt bàn tay cô vào bàn tay Đạt.
Cặp đèn cầy loan phượng được thắp lên ngạo nghễ trên bàn thờ đang nghi ngút khói hương. Mâm quả được bày ra, sau khi người chủ hôn dứt lời, Đạt đeo cho Liên đôi bông tai mà trước đây má anh đã sắm. Tất cả lễ vật là sắm cho Huệ nhưng giờ đây Liên mới là người nhận nó. Cũng may, cô và Huệ có hình dáng không khác nhau là mấy nên tất cả đều vừa vặn. Sau khi làm lễ, Liên theo mọi người ra khỏi cổng, cô muốn ngoái đâu nhìn lại ngôi nhà thân yêu nhưng đó là điều kiêng kị mà má cô đã dặn và không cho phép cô làm.
Hai chữ vu quy treo trên cổng chen giữa những cành bông giấy đỏ tươi đang đung đưa như vẫy tay chào đưa tiễn một người con gái.