Đêm qua trời mưa, hôm nay, trong núi càng lộ vẻ tươi mát hợp lòng người.
Cánh rừng trúc này, xanh biếc ướt át, gió nhẹ thổi qua, vang sào sạt, giống như một bản nhạc du dương êm ái, khiến lòng người cũng khoan khoái bình thản.
Khả Ly càng ngày càng thích ngủ, Âu Dương Kỳ lại quen mỗi ngày thức dậy sớm, hơn nửa năm nay, nối đau thương của anh đã phai nhạt một ít, sắc mặt vốn hơi tái nhợt cũng hồng hào hơn rất nhiều.
Nghe tiếng gió thổi qua rừng trúc, anh cảm giác như nghe được tiếng dặn của Chung Tử Ninh vậy, tiếng dòng suối chảy róc rách cũng như giọng cười ôn hòa của Tử Ninh, anh ấy đã thực sự đi rồi, Âu Dương Kỳ biết mình đã dần dần tiếp nhận sự thực Chung Tử Ninh đã rời đi, nhưng anh ấy sẽ vĩnh viễn ở trong lòng của anh.
Cũng giống như từng gốc cây ngọn cỏ ở nơi này, cho dù có rời đi xa, cũng vẫn luôn ở trong lòng Tử Ninh vậy, đứng nhắm mắt trầm ngâm ở nơi đâu là anh có thể cảm giác được Tử Ninh vẫn đang ở bên cạnh anh.
"Thiếu gia." Giọng nói của vệ sĩ đánh thức Âu Dương Kỳ, không có việc gì vệ sĩ sẽ không làm phiền đến anh.
Anh mở mắt ra, cũng không trả lời vệ sĩ ngay, mà nhìn mấy bức tranh mình vừa vẽ kia, trong bức tranh người đàn ông đứng bên dòng suối đón nắng sớm mai chính là anh ấy, nét tươi cười của anh ấy cũng chói mắt giống như ánh mặt trời.
Vệ sĩ tiếp tục nói: "Thiếu gia, phu nhân nói ngày thượng thọ tám mươi của lão thái gia sắp đến, cho dù thế nào thì nhất định cậu cũng phải trở về chúc thọ mới được, lão thái gia rất nhớ thiếu gia, hơn nữa sức khỏe của lão thái gia đã không còn được như trước nữa rồi."
"Tôi đã biết." Âu Dương Kỳ thản nhiên trả lời, ngày sinh của ông nội, năm trước lúc này anh có việc không về nước được, từng đáp ứng với ông chờ đến đại thọ tám mươi tuổi của ông nhất định sẽ trở về mừng thọ, chỉ không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt người trong bức họa một chút, Âu Dương Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía vệ sĩ cách anh bảy tám bước hỏi: "Người kia còn ở ngoài cửa thôn sao?"
"Đúng vậy, vẫn ở trên tầng cao nhất của nhà trọ Tiểu Long."
"Đã biết, anh đi xuống đi, nói cho phu nhân tôi sẽ trở về!"
Vệ sĩ không nói nữa, hài lòng lặng yên ly khai.
Âu Dương Kỳ thu hồi giá vẽ, trở về nhà, phòng Khả Ly vẫn không có động tĩnh, buông các thứ xuống anh hơi suy nghĩ một chút ra khỏi nhà đi về phía cửa thôn.
Cửa thôn cũng không quá xa, đi dọc theo dòng suối khoảng mười phút, sau đó vòng qua một khúc cong gần 90 độ là đến cửa thôn, thôn phía bắc cửa thôn có một triền núi, không cao lắm nhưng đối với địa thế bằng phẳng của thôn này mà nói cũng coi như là điểm cao nhất rồi.
Chỗ sườn núi nhỏ này cũng không có cây đại thụ nào, mọc lên rất nhiều cây trắc bá thấp bè bè, phía đông là một dãy ruộng bậc thang, từng khối lớn nhỏ không giống nhau, mùa xuân lúc hoa cải dầu nở cự kỳ xinh đẹp, nhưng khi đó mỗi ngày Khả Ly đều phải nằm ở trên giường, chỉ có thể nhìn thấy trên những bức tranh của Âu Dương Kỳ, hiện tại thì chỉ có chút khoai lang cùng rau dưa đang lên lá non.
Trên sườn núi có lác đác vài phòng nhỏ, Phong Chi Thu thuê một gian trong đó, nhưng điều kiện rất kém, chẳng qua vị trí kia lại vừa vặn có thể thông qua kính viễn vọng nhìn đến phòng ở của Khả Ly.
Trước kia Khả Ly không thể hoạt động, sau đó lại là lười hoạt động, sau khi có thể xuống giường cũng chỉ đi đi lại lại ở trước hoặc sau nhà, chưa từng nghĩ tới người trong lòng đang nhìn cô ở cách đó không xa.
Âu Dương Kỳ lập tức lên đỉnh núi, Phong Chi Thu vừa nhận được điện thoại báo tin vui của Lam Tuấn Kiệt, trên mặt vẫn còn vẻ vui mừng, nhìn thấy Âu Dương Kỳ xuất hiện không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ở trong này đợi ba tháng, đương nhiên anh biết Âu Dương Kỳ, chẳng qua không nghĩ tới Âu Dương Kỳ có thể chủ động tìm tới anh, sau lại nghĩ đến bên cạnh anh ta có vệ sĩ ẩn núp cũng không kỳ quái, thân phận của Âu Dương Kỳ anh đã điều tra qua rồi, lai lịch không nhỏ, hơn nữa không có đánh giá xấu nào, xem như một chàng học sinh tương đối đơn thuần.
Quan sát một thời gian dài như vậy, tuy rằng vẫn ghen tuông đối với sự chăm sóc cẩn thận của Âu Dương Kỳ với Khả Ly, nhưng cũng cảm kích , nếu như không có anh ta, không biết Khả Ly có xảy ra chuyện gì khác hay không, cho nên đối với Âu Dương Kỳ, anh không hề có địch ý.
"Có thể tìm tới nơi này, tôi nghĩ anh cũng biết tôi là ai rồi, xuất phát từ lễ phép vẫn nên tự giới thiệu một chút, tôi là Âu Dương Kỳ." Âu Dương Kỳ bất động thanh sắc đánh giá người đàn ông trước mắt, sau khi vệ sĩ phát hiện có người nhìn trộm bọn họ, cũng đã đem tư liệu của Phong Chi Thu đưa đến trước mặt anh .
Nhìn gần, người đàn ông này cũng chứng thật là nhân trung chi long, chỉ không rõ rốt cuộc anh ta và Khả Ly có hiểu lầm gì, mà làm cho cô ấy có thai vẫn muốn trốn tránh anh ta.
Phong Chi Thu vươn tay nói : "Phong Chi Thu, cám ơn anh giúp tôi chiếu cố Khả Ly."
Âu Dương Kỳ tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn một chút phong cảnh xung quanh dưới chân núi mới chậm rãi nói : "Rốt cục vẫn là đứng trên cao nhìn thấy xa, ở trong này nhìn thôn làng dường như đẹp hơn. Nhưng, lên cao không chịu nổi lạnh, anh vừa ở đây chính là ba tháng, tôi nghĩ anh là rất nhớ cô ấy, vì sao không đi gặp cô ấy chứ?"
"Tôi sợ hãi, sợ hãi cô ấy không muốn gặp tôi, sợ hãi kích thích đến cô ấy, sức khỏe của cô ấy không có việc gì chứ." Phong Chi Thu rất sảng khoái thừa nhận cảm thụ của mình, thực ra sau mỗi một lần bác sĩ kiểm tra cho Khả Ly đều đã bị anh gặng hỏi, nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi Âu Dương Kỳ.
Âu Dương Kỳ thoáng nhìn vẻ mặt hơi khẩn trương của anh, trong lòng thở dài một tiếng nói : "Không có việc gì, trước đó là tôi lo lắng không chu toàn, hại cô ấy bị trượt ngã trên tuyết, Khả Ly rất lo lắng cho đứa bé trong bụng, vốn dĩ kiểm tra đã không còn gì đáng ngại nữa, cô ấy vẫn nằm nhiều thêm một tháng mới bằng lòng xuống giường, hiện tại tôi lại lo lắng cô ấy hoạt động thiếu, không phải nói phụ nữ có thai phải vận động thích hợp mới có lợi cho sinh sản sao."
"Đây là có ý gì? Ý anh là có thể cô ấy sinh sản không thuận lợi sao?" Phong Chi Thu lại càng thêm khẩn trương.
"Tôi cũng chỉ đoán thôi, dù sao nơi này cũng chỉ là một thôn nhỏ trong núi, ngày dự tính sinh chỉ còn hơn một tháng nữa, tôi khuyên cô ấy vào nằm viện ở trong thành phố, cô ấy cũng không chịu, việc này cũng là tự anh đi xử lý thôi, cuối tháng này tôi phải quay về thành phố T rồi, chuyện của hai người tự mình nhanh chóng giải quyết đi, rôi cũng nhìn không nổi nữa rồi ."
Sự thực là, hai người rõ ràng đều nhớ đối phương, suy nghĩ về nhau, nhưng một cái chỉ biết trốn tránh, còn một cái rõ ràng chỉ nhìn từ xa, lúc trước dù sao anh cũng không có việc gì, cho nên lười quan tâm bọn họ làm gì, nhưng vài ngày nữa phải về nhà một chuyến, mà ngày sinh của Khả Ly lại đến gần, anh sợ lúc mình không ở đây lại xảy ra vấn đề gì, bởi vậy mới qua đây làm người nhiều chuyện.
Phong Chi Thu cũng là lần đầu tiên nhìn kỹ Âu Dương Kỳ ở khoảng cách gần như vậy, anh ta thực sự là một chàng trai phi thường xinh đẹp, nhìn gần ngũ quan cũng thập phần hoàn mỹ, chỉ là để râu, vẻ mặt có vài phần tang thương, trong ánh mắt cũng có u buồn không thể che dấu hết, điều tra cho thấy anh ta mất đi một người anh em vẫn luôn làm bạn với anh ta, có lẽ không chỉ là anh em, nhưng đây cũng không phải là vấn đề mà anh quan tâm.
"Thực ra vì sao Khả Ly rời nhà ra đi, tôi cũng không phải rất rõ, không biết cô ấy có nói với anh hay không." Phong Chi Thu hỏi ra nghi vấn trong lòng, dù sao đối với việc có phải Khả Ly hiểu lầm lời nói của anh và Tề Đông hay không cũng chỉ là suy đoán của bọn họ, anh không biết có còn nguyên nhân nào khác hay không.
Âu Dương Kỳ lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết, Khả Ly không phải là loại người sẽ chủ động nói ra tâm sự với người khác, chúng tôi chỉ là hữu duyên gặp gỡ, sau đó kết bạn đồng hành mà thôi, rất ít hỏi đến chuyện tình của đối phương."
"Nhưng, tôi nghĩ nhất định cô ấy yêu anh." Âu Dương Kỳ thấy Phong Chi Thu có vẻ hơi thất vọng lại bổ sung một câu.
Ánh mắt Phong Chi Thu lập tức lại sáng lên: "Thật vậy chăng? Cô ấy, cô ấy từng nói vậy sao?"
"Đã nói Khả Ly là loại người không muốn nói tâm sự cho người khác rồi." Âu Dương Kỳ đột nhiên cười khẽ một tiếng, rất lâu không cười, anh ta cười rộ lên thậm chí có một loại cảm giác kỳ lạ, cười như vậy đôi mắt đẹp hoàn toàn không giống một người đàn ông.
Phong Chi Thu cũng không đặc biệt chú ý, mà vội vàng truy vấn : "Vậy sao anh có thể khẳng định. . . . . ."
"Rất đơn giản, nhìn cô ấy yêu thương đứa nhỏ trong bụng như vậy sẽ biết, trừ phi đứa nhỏ không phải của anh, nếu không cô ấy tuyệt đối là yêu anh. Chút tâm tư đó của phụ nữ mà anh vẫn chưa rõ sao? Nếu không quan tâm đến một người đàn ông làm sao có thể quan tâm đến con của anh ta như vậy chứ."
"Là như vậy phải không?" Phong Chi Thu lẩm bẩm nói, suy tư trong chốc lát đột nhiên đứng lên nói : "Đúngvậy, tôi thật sự quá u mê! Làm sao tôi có thể lo lắng Khả Ly không yêu tôi chứ, cô ấy vất vả sinh ra Ngọc Ngọc cho tôi, tôi cũng vẫn không dám khẳng định cô ấy yêu tôi, không nghĩ tới tôi cũng có thời điểm ngu ngốc như vậy, đây chính là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.""Đúng vậy! Nhanh chóng đi tìm cô ấy đi, lúc phụ nữ sinh con chác hẳn đều hi vọng người đàn ông có thể ở bên cạnh mình.""Được! Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!" Phong Thi Thu kích động bắt lấy tay của Âu DƯơng Kỳ dùng sức lay động vài cái liên tục nói lời cảm kích, "Tôi sẽ đi gặp cô ấy ngay bây giờ, một phút tôi cũng không thể đợi được."