Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 27: Như Thế Này Có Vẻ Không Ổn Lắm

Edit: Minh Thùy & Beta: Phong Vũ

“…” Hoàng Văn Kỳ thoáng sửng sốt lại có chút chần chờ: “Nhưng vị sĩ quan huấn luyện họ Lam kia có vẻ không dễ nói chuyện”

“Không dễ nói chuyện thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.” Đinh Tuyết Vi hít một hơi thật sâu.

Mục Ảnh Sanh kia vừa mới đến đã giở trò quyến rũ Lệ Diễn. lại còn tìm cách chèn ép cậu ta. Từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám làm cậu ta tức giận như thế này.

Nếu cậu ta không giáo huấn Mục Ảnh Sanh một chút thì nuốt không nổi cục tức này.

… …

Hôm sau, đồng hồ báo thức của Hà Mỹ Tĩnh vang lên rất sớm. Mục Ảnh Sanh thì không cần chuông báo thức, khoảng thời gian này chênh lệch không nhiều với giờ sinh học của cô.

Mọi người đều nhanh chóng xếp hàng xuống bãi tập.

Sau một tuần, tốc độ xếp hàng của mọi người đề tiến bộ không ít. Chưa đến sáu giờ, mọi người đã đứng nghiêm chỉnh ở vị trí của mình.

Mục Ảnh Sanh đứng nghiêm liếc sang hàng bên liền phát hiện thiếu mất hai người.

Chính là Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ. Cô quay sang nhìn Hà Mỹ Tĩnh, Hà Mỹ Tĩnh lắc đầu.

Tiếng còi quen thuộc vang lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng xuống lầu. Thời gian vội vàng nên không ai chú ý đến những người xung quanh.

Trời lúc sáu giờ đã rất sáng, ánh nắng cũng bắt đầu xuất hiện. Thời tiết vô cùng dễ chịu. Mục Ảnh Sanh có dự cảm không lành, cô nhìn về phía ký túc xá, vẫn không thấy hai người kia.

Bọn Đinh Tuyết Vy vẫn còn đang ngủ, hay là…

Lam Mẫn Giai đứng ở phía trước, hai tay chắp đằng sau lưng nhìn cả lớp một lượt.

Thấy hàng thứ hai còn trống hai chỗ, sắc mặt Lam Mẫn Giai trầm xuống.

Ánh mắt liếc về phía Mục Ảnh Sanh rồi lên tiếng: “Hai bạn học này đâu rồi?” Cô là lớp trưởng, đương nhiên là chỉ cô mới biết.

“Báo cáo, không rõ lắm ạ”

“Không rõ lắm?” Lam Mẫn Giai quay sang Hà Mỹ Tĩnh: “Đồng chí lên lầu gọi hai người kia xuống.”

“Rõ.” Hà Mỹ Tĩnh quay lại rất nhanh. Liền bước về phía Lam Mẫn Giai đưa tay lên chào: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, ký túc xá không có người.”

“Không có người? Vậy hai người kia đâu rồi?”

Cả lớp nhìn nhau, vừa nãy mọi người chỉ lo nhanh nhanh xuống tập, thật sự không để ý đến sự vắng mặt của 2 người này.

Củng Hướng Tuyết đứng cạnh Mục Ảnh Sanh liếc nhìn mọi người rồi tiến lên trước hai bước: “Báo cáo, hình như sáng nay lúc dậy, em đã không thấy hai bạn kia rồi.”

“Vậy, người đâu?”

Trường quân đội quản lý rất nghiêm, chủ nhật tuy là ngày được phép ra ngoài nhưng không phải ai cũng được ra. Nếu không được phê chuẩn thì không được phép ra ngoài.

Lam Mẫn Giai quay lại nói với Hứa Phàm: “Đi tra xem hai bạn học này đi đâu?”

“Rõ.” Hứa Phàm lập tức đi tra. Lam Mẫn Giai cũng không quá lo lắng quay lại lớp. Cô ấy quay lại phía trước nhìn đám học sinh.

“Qua một tuần, biểu hiện của mọi người đều không tệ. Tuy nhiên, hôm nay chúng ta không tập đứng nữa, chúng ta sẽ chuyển sang đi đều.”

Mục Ảnh Sanh có xem lễ duyệt binh năm trước, cô cảm thấy mấy anh trai lúc đi diễu hành không chỉ đẹp trai, mà động tác lại vô cùng đều.

Nhưng đợi đến khi chính mình tập luyện mới biết, còn khổ hơn nhiều so với đứng nghiêm. Động tác không chỉ yêu cầu người làm phải đứng vững mà còn phải không chế được chân của mình. Nâng một chân lên cao, một chân giữ nguyên. Mỗi lần đều phải đứng tầm vài phút, thậm chí là 10 phút cứ như vậy không được nhúc nhích.

Thời tiết sáng sớm vẫn rất mát mẻ. Chỉ trong có vài phút mọi người bắt đầu chịu không nổi. Đặc biệt là khi mới bắt đầu luyện tập, cơ thể vẫn chưa kịp thích nghi, đương nhiên sẽ không tự chủ được mà nghiêng bên nọ ngả bên kia.

Mới được một lúc mà chân của mọi người đều bắt đầu đau mỏi. Thế nhưng ánh mắt sắc như dao của sĩ quan huấn luyện đưa qua đưa lại liên tục, mọi người chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng vững.

Lam Mẫn Giai khuôn mặt lạnh băng nhìn lớp: “Tất cả đứng vững cho tôi. Vừa mới sáng sớm mà tinh thần đã uể oải là sao?”

Hai chân của Mục Ảnh Sanh bắt đầu rã rời, lớp cũng không ai dám động. Mọi người đều trong tư thế một chân giơ cao, chân còn lại đứng trụ. Tất cả đều cắn răng chịu đựng.

Hứa Phàm vừa đi một lúc đã trở lại. Theo anh ta tra được, Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ sáng nay đã rời khỏi trường từ rất sớm.

Lam Mẫn Giai nghe xong sắc mặt càng khó coi.

…….

Đinh Tuyết và Hoàng Văn Kỳ cuối cùng cũng biết đường quay về. Hai người họ trở về vừa lúc lớp được nghỉ.

Cả lớp cả ngày tập đi đều. So với việc đứng tư thế nghiêm mấy hôm trước còn mệt hơn nhiều.

Thật không dễ gì mới có một lúc nghỉ ngơi, mọi người ai cũng nhanh chóng trở về kí túc xá. Mục Ảnh Sanh đang định quay về thì thấy bọn Đinh Tuyết Vi trở về liền dừng lại xem.

Lam Mẫn Giai và Giang Nhất Ba đang nói chuyện cùng bọn Đinh Tuyết Vi. Bốn người nói chuyện được một lúc thì Mục Ảnh Sanh cũng bị Hứa Phàm gọi xuống.

Mục Ảnh Sanh nén chút bất an trong lòng xuống, bước nhanh về phía mấy người kia.

Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ đứng đối diện với ba vị sĩ quan huấn luyện. Mục Ảnh Sanh đi qua, đưa tay lên chào.

“Báo cáo.”

“Mục Ảnh Sanh.” Giang Nhất Ba nhìn Mục Ảnh Sanh bằng ánh mắt nghiêm nghị: “Ngày hôm qua, tôi nhắc đồng chí thông báo buổi tập cho các bạn trong ký túc xá, đồng chí đã thông báo hết chưa?”

“Thưa, đã thông báo đến tất cả rồi.” Mục Ảnh Sanh đứng nghiêm, bình tĩnh đáp: “Sau khi nhận được lệnh từ đội trưởng, tối qua sau khi trở về em đã thông báo đến tất cả các bạn.”

“Đúng không?” Hứa Phàm nhìn Mục Ảnh Sanh: “Nhưng Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ nói rằng em không hề thông báo với bọn họ.”

Mục Ảnh Sanh sững người, ánh mắt nhìn bọn Đinh Tuyết Vi rồi quay lại phía ba vị sĩ quan huấn luyện: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, hôm qua, sau khi nhận được thông báo, chắc chắn em đã thông báo lại với các bạn.”

“Cô nói dối.” Đinh Tuyết Vi nhìn Mục Ảnh Sanh: “Tôi không hề nhận được thông báo, không chỉ có mình tôi, Hoàng Văn Kỳ cũng không nhận được. Hôm qua chúng tôi đến thư viện đọc sách. Lúc trở về cũng không thấy lớp trưởng nói gì. Sĩ quan huấn luyện, nếu thầy không tin thì có thể hỏi Hoàng Văn Kỳ, bạn ấy cũng không nhận được thông báo.”

“Vâng.” Hoàng Văn Kỳ nói tiếp: “Em cũng không nhận được thông báo”

Ba người cứ nói qua nói lại, cuối cùng Lam Mẫn Giai đành phải lên tiếng: “Trên ký túc xá ai có thể chứng minh là đồng chí đã thông báo cho bọn Đinh Tuyểt Vi?”

Mục Ảnh Sanh đứng thẳng: “Có ạ. Lúc em đứng nói chuyện với Đinh Tuyết Vi chắc các bạn khác đều nghe thấy.”

“Sĩ quan huấn luyện.” Đinh Tuyết Vi lo lắng bước lên phía trước: “Sĩ quan không được tin lời bạn ấy. Em và Hoàng Văn Kỳ khi vừa mới vào ký túc đã bị các bạn ấy cô lập. Mấy bạn kia đều cùng phe với Mục Ảnh Sanh, lời bọn họ nói không thể làm chứng.”

“Đúng thế ạ.” Hoàng Văn Kỳ tiếp lời rồi cố làm vẻ tủi thân: “Bọn em thật sự không được thông báo. Rõ ràng là Mục Ảnh Sanh thông đồng với mấy người trên ký túc xá để không cho bọn em biết. Lời bạn ấy nói không thể tin.”

Lam Mẫn Giai nhìn hai người, nếu đúng như Đinh Tuyết Vi nói thì gọi người từ ký túc xá xuống để làm chứng cũng chưa chứng minh được điều gì.

Mục Ảnh Sanh nhíu mày nhìn Lam Mẫn Giai, trong lòng vẫn đang nghĩ làm sao để có thể chứng minh sự trong sạch của bản thân.

“Mục Ảnh Sanh, có muốn nói gì không?”

“Báo cáo sĩ quan huấn luyện, em khẳng định đã thông báo với tất cả mọi người. Và em thật sự không hiểu tại sao bạn học Đinh lại nói vậy.”

Thú vị thật. Mỗi bên nói một kiểu, hoàn toàn không giống nhau.

“Mục Ảnh Sanh, bây giờ đồng chí về ký túc xá …”

Lam Mẫn Giai còn chưa nói hết. Ở phía bên kia thao trường, Lệ Diễn cùng một người đàn ông mặc quân phục-nhìn kĩ thì có vẻ là một vị trung tướng thân hình có chút mập mạp đang tản bộ qua phía bên này.

Đinh Tuyết Vi vừa nhìn thấy Lệ Diễn mắt đã sáng bừng, đặc biệt là khi thấy người đàn ông đứng cạnh anh. Mắt cậu ta loé lên tia vui sướng.