Tiêu Nhược Thiên ngồi trên cabin hạng nhất, ủ rủ lật xem tập tạp chí cũ. Nhìn người bên cạnh, thì đã quay đầu nhìn về phía cửa sổ, sắc mặt càng trở nên phiền muộn.
"Uy! Tiêu Nhược Thiên! Phải chăng là chúng ta ảnh hưởng đến thế giới hai người của các em? Em sao lại bày cái mặt thối ấy ra?" Tiếng nói của Hoa tỷ cắt đứt mạch suy nghĩ của Tiêu Nhược Thiên. Ngẩng đầu, nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh cười sáng lạng, rồi lại nhìn nữ nhân đang nằm trong ngực nữ nhân kia! Nếu không phải có người khác, Tiêu Nhược Thiên thật sự muốn đi lên kéo tay hai cái người đang hạnh phúc kia, một phát đem ném xuống máy bay. Tiêu Nhược Thiên quay đầu lại, không để ý tới Hoa tỷ trêu chọc, tự một mình sinh hờn dỗi. Về phần nguyên nhân? Là như thế này. . . Thương tổn của Mộ Kiệt không lớn, sau khi tỉnh là được xuất viện. Tiêu Nhược Thiên lại nghĩ tới, tựa hồ từ khi biết Mộ Kiệt về sau, hai người luôn gặp phiền toái không ngừng. Hết việc lớn rồi lại đến việc nhỏ, tựa hồ hai người chưa từng thật sự nghỉ ngơi. Vì vậy Tiêu Nhược Thiên quyết định, muốn dẫn Mộ Kiệt hảo hảo xuất ngoại đi chơi một chuyến. Dù sao buổi triển lãm tranh của Mộ Kiệt coi như xong xuôi rồi, mà cảnh sát vẫn yêu cầu mình bảo vệ Mộ Kiệt. Nghĩ tới nghĩ lui, đây là lúc thích hợp nhất, hảo hảo lấy việc công gộp việc tư làm một lúc. Nghĩ sao làm vậy, liền lập tức đi đặt 2 vé máy bay qua Pháp, chuẩn bị cùng với Mộ đại họa sĩ, đến một nơi lãng mạn hưởng thế giới hai người. Mà người ta có câu, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, quả thật đúng như vậy. Ngay cái lúc Tiêu Nhược Thiên đang mơ mộng, tính toán một cuộc hành trình đầy lãng mạn. Thì một tiếng sét giữa trời quang, giông theo đó mà cuồng cuộng kéo đến, đập vào mặt Tiêu Nhược Thiên, đem nàng biến thành ngoài xốp nội non. Như thế như thế. . . Như vậy như vậy. . . book tốt vé máy bay xong, liền nhận được cuộc gọi của Hoa tỷ. Vừa mới mở miệng, liền vào vấn đề chính. Hoa tỷ cùng Dạ Vi nghe nói Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt muốn đi du lịch ở Pháp, hai người tự nhiên cũng động tâm. Hoa tỷ nghĩ mình dạo này bận bịu chuyện ở quán bar, rồi còn phải giúp Tiêu Nhược Thiên điều tra, đã rất lâu rồi chưa nghỉ ngơi. Mà Dạ Vi, cũng nói là chưa từng đi qua Pháp, một cái cơ hội tốt như vậy, sao có thể lãng phí được, vì vậy muốn đồng hành cùng với Tiêu Nhược Thiên, có gì còn tương ứng giúp đỡ lẫn nhau. Pháp là kinh đô của sự lãng mạn, đương nhiên là nơi thích hợp nhất cho các cặp tình nhân. Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm tuy không muốn đi cùng người khác, nhưng đối phương lại là Hoa tỷ, luôn giúp đỡ mình lúc khó khăn. Hơn nữa Hoa tỷ cũng có Dạ Vi làm bạn, cho nên cũng không phiền toái gì nhiều, Quyết định thật nhanh, rồi giúp Hoa tỷ book thêm 2 vé máy bay. Vốn thế, có hai cái bóng đèn, đã thật bi thảm. Lại đến buổi sáng ngày xuất phát đi, lại có 1 cuộc điện thoại như thế này. Người gọi chính là Thẩm Diệp Mân, người nghe là Diệp Nhiễm. Cuộc điện thoại này chính là nói một sự kiện, cũng quyết định một sự kiện, chính là cuộc du ngoạn lãng mạn của Tiêu Nhược Thiên ở Pháp chính thức bị ngâm nước sôi. Công ty của Thẩm Diệp Mân là ở Pháp, mà Thẩm Diệp Mân lại là nhà tài trợ buổi triển lãm tranh, buổi triển lãm tranh xảy ra chuyện lớn như vậy, Thẩm Diệp Mân tự nhiên là cần về Pháp để xử lý tốt hậu quả của sự việc. Nếu Thẩm Diệp Mân với tư cách là nhà tài trợ còn phải trờ về thì? Thì dĩ nhiên người lo liệu cho việc triển lãm, Diệp Nhiễm tự nhiên cũng không thể thiếu. Cho nên Thẩm Diệp Mân cùng Diệp Nhiễm cũng gia nhập vào cùng ngày bay đi Pháp. Vì vậy, một cái quả táo, bị chia đôi, rồi phần chia đôi lại bị chia đôi thêm lần nữa. Hảo hảo một chuyến hành trình lãng mạn của hai người, biến thành vô hạn bi thúc của 6 người. Như thế thì làm sao mà Tiêu Nhược Thiên không phiền muộn? Như thế nào mà không oán giận? Tiêu Nhược Thiên nhìn nhìn chung quanh, ngoại trừ Mộ Kiệt ngốc tử kia. Những người khác đều cười cười nói nói, tự nhiên thoải mái. Nhìn Hoa tỷ cùng Dạ Vi, một người ăn, một người uy, thỉnh thoảng còn miệng uy miệng cho nhau. Không chút nào để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác. Đều nói les không thể phơi bày ra ánh sáng, Tiêu Nhược Thiên lúc này liền cho đó rằng đó là một chuyện buồn cười nhất đời! Vì sao lại nhìn hai người đó ? Thật là không nên nhìn, vừa nhìn đã phải giật mình a! Tiêu Nhược Thiên thật sự là không biết, Diệp Nhiễm từ lúc nào mà lại thân thiết với Thẩm Diệp Mân như vậy. Tại trong ấn tượng, Diệp Nhiễm cùng với cái người quái thai kia giống nhau (Mộ Kiệt giương mắt, bề ngoài nghi vấn), không thích nói chuyện, suốt ngày dây dưa trong buồn bực. Mà lúc này, cái người đang cùng Thẩm Diệp Mân buôn dưa lê kia nếu không phải là Diệp Nhiễm thì là ai? Tiêu Nhược Thiên thật sâu thở dài, xem ra mọi người đều chìm trong sắc xuân ah, mùa xuân của tôi ơi, mi ở đâu???? Ánh mắt liếc xéo qua Mộ Kiệt, vẫn là đang ngắm cảnh. Ân. . . chưa bao giờ cải biến, một mực như thế = =! Không giống với Tiêu Nhược Thiên, giờ này khắc này, tâm tình Mộ Kiệt, đúng thật là rất tốt. Mộ Kiệt lúc còn rất nhỏ, sau khi cha mẹ rời đi mình, sau đó đến Mỹ huấn luyện, rồi về sau phải đi làm nhiệm vụ. Trong khoảng thời gian này, Mộ Kiệt cũng thật là đã tới Pháp đấy, nhưng mỗi lần tới nay này, mục đích duy nhất chỉ là —— giết người. Một người đã sớm quyên đi sự vui vẻ, làm sao có tâm tư mà du ngoạn ở Pháp đây? Cho nên, lúc Tiêu Nhược Thiên nói cùng mình đi đến Pháp, không hề nghi ngờ, Mộ Kiệt rất là vui mừng. Không phải là đi nơi nào, mà là cùng ai đi. Chỉ cần có thể cùng với Tiêu Nhược Thiên ở cùng một chỗ, nhìn nàng cười, nhìn nàng bên cạnh mình, đi nơi nào cũng thấy vui vẻ. Ly khai mảnh đất thị phi này, hảo hảo phóng túng một lần. Không có cừu hận, không có "Giản", không có Mặc Long Bang, không có sát thủ, không có gặp nguy hiểm, không có lừa gạt. Một chuyện trước kia không dám mơ tưởng đến, nhưng bây giờ lại dễ dàng thực hiện. Dù cho, sau khi trở về phải đối mặt với nhiều chuyện, nhưng ít nhất cũng đã từng vui vẻ qua, Mộ Kiệt nghĩ. Cảm giác được áp khí trầm thấp của người bên cạnh, Mộ Kiệt không cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì. Mộ Kiệt có khi cảm giác mình giống như là con giun trong bụng Tiêu Nhược Thiên, những điều mà Tiêu Nhược Thiên nghĩ về mình, Mộ Kiệt lập tức đều sẽ biết. Giống như lúc này, Mộ Kiệt biết rõ Tiêu Nhược Thiên nhất định là đang giận Diệp Nhiễm các nàng ảnh hưởng đến thế giới hai người của mình. Khóe miệng không tự giác mà mỉm cười, người này, rõ ràng là lớn rồi, vậy mà vẫn chưa trưởng thành gì cả. Tiêu Nhược Thiên rốt cục kềm nén không được tịch mịch, bắt đầu cố ý kiến cho Mộ Kiệt chú ý. Vốn là, giả vờ bất cẩn đụng vào eo Mộ Kiệt. Sau đó lại là không cẩn thận đánh rơi quyển tạp chí xuống, thậm chí lớn tiếng ho khan, ngáp. Kết quả. . . chính là. Không hấp dẫn được sự chú ý của Mộ Kiệt, mà ngược lại làm những người bên cạnh trợn mắt mình. Vốn, khoang hạng nhất luôn là những người có tri thức cao, bọn hắn nhìn vẻ ngoài của Tiêu Nhược Thiên, cũng là một ngự tỷ hoa lệ a? Sao lại làm ra chuyện như vậy đây? Vì vậy, trợn trắng mắt cùng cười nhạo, như nước sông cuồn cuộn không dứt. Mấy người còn lại, nhất trí giả bộ như không biết Tiêu Nhược Thiên, các nàng cũng biết dụng ý của Tiêu Nhược Thiên, nên đều dùng một loại ánh mắt mình xem hai người kia. Diệp Nhiễm cùng Thẩm Diệp Mân ngồi sau lưng Tiêu Nhược Thiên, có thể trực tiếp thấy được động tác của Tiêu Nhược Thiên. Mà Hoa tỷ các nàng lại ngồi cạnh Tiêu Nhược Thiên, vẫn là nhìn thấy được biểu lộ của Tiêu Nhược Thiên. Cứ như vậy, Tiêu Nhược Thiên bị bao vây, đồng thời cũng bị giám thị. . . Hết thảy cử động, không chút nào lọt ra khỏi ánh mắt của 4 người. Giống như khỉ trong rạp xiếc, tức cười mà buồn cười. Hoa tỷ nhìn những hành vi "ngây thơ" của Tiêu Nhược Thiên, cố nén không cười, nhưng đây đúng là chuyện thống khổ. Cũng may, công phu không phụ lòng người, tại lần N Tiêu Nhược Thiên đánh hắt xì, ho khan, Mộ Kiệt rốt cục cũng quay đầu lại. Mộ Kiệt nghi hoặc nhìn Tiêu Nhược Thiên, kỳ thật, từ lần thứ nhất Tiêu Nhược Thiên ho khan, Mộ Kiệt cũng đã chú ý tới. Nàng nghe thanh âm đã biết rõ Tiêu Nhược Thiên là giả vờ, nhưng vẫn là không nhịn được quan tâm nàng ấy. Có lẽ yêu một người là như vậy, một con thiêu thân dù biết đó là lửa nhưng vẫn lao đầu vào, huống chi là con người? Cho dù chỉ là một vết thương rất nhỏ, đều đau lòng vì người kia. Cho dù biết là giả dối, cũng cam tâm tình nguyện bị lừa gạt, Mộ Kiệt giờ phút này chính là như thế. "Em không sao chứ?" Thanh âm nhàn nhạt của Mộ Kiệt vang lên, trong lời nói lộ ra nhè nhẹ quan tâm. Làm cho Tiêu Nhược Thiên thoáng cái tựa như ăn được đường mật, ngọt đến không ngậm miệng lại được. "Khục khục. . . không có gì, không có gì, có thể đêm qua gặp gió nên yết hầu có chút không thoải mái." Tiêu Nhược Thiên nói xong cố ý ho khan hai tiếng. Những người khác đều rùng mình, cảnh sát Tiêu a, cô nên nhớ cô là cảnh sát đấy, cái biện pháp ngu ngốc không ai thèm dùng, nhưng cô lại không biết xấu hổ dùng đến, Mộ Kiệt mắc lừa mới là lạ! Nhưng làm cho mọi người rớt mắt kinh ngạc chính là, Mộ đại họa sĩ là bị lừa rồi! "Vậy làm sao bây giờ? Để lúc xuống máy bay rồi mua một ít thuốc được không? Rất khó chịu sao?" Mộ Kiệt lo lắng nói, giống như Tiêu Nhược Thiên thật sự bệnh nghiêm trọng vậy. Hoa tỷ thật sự là có chút hoài nghi chỉ số thông minh của Mộ Kiệt, chẳng lẽ lời nói dối rõ ràng như thế mà mình không ra? Quả nhiên. . . tình yêu là mù quáng mà. "Em không sao. . ., chỉ là hơi mệt tí thôi, khục khục. . . nghĩ ngơi một chút sẽ không sao." Tiêu Nhược Thiên ra vẻ mệt mỏi nói, nói xong còn hướng Hoa tỷ nhíu mày. Mộ Kiệt đưa tay qua cổ Tiêu Nhược Thiên, đem nàng ôm vào ngực, nhẹ giọng nói: "Nếu mệt thì ngủ một chút đi, chờ lúc đến tôi sẽ đánh thức em, được không?" Mộ Kiệt ngữ khí ôn nhu, âm thanh thoáng trầm thấp, hết thảy hết thảy làm Tiêu Nhược Thiên mê muội. Nàng y như là chim non nép vào trên vai Mộ Kiệt, đem mặt chôn ở cổ Mộ Kiệt, tham lam hút lấy hương khí trên người Mộ Kiệt. Mộ Kiệt dùng tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tiêu Nhược Thiên. Cảm giác được trên lưng không ngừng truyền đến sự vuốt ve mềm mại, làm cho Tiêu Nhược Thiên vô cùng an tâm. "Mộ Kiệt." "Ân." "Em yêu chị." Mộ Kiệt đối với một Tiêu Nhược Thiên lúc nào cũng tỏ tình sớm đã thành thói quen, bình thường nàng cũng chỉ cười cười, mà giờ khắc này lại có cảm xúc muốn đáp lại, nàng muốn nói cho người kia biết tâm ý của mình. Mộ Kiệt từ trước đến nay không phải là hay nói những lời như vậy, vì vậy, hai người lần đầu tiên cùng tỏ tình trên máy bay xuất hiện vô số bóng đèn. "Tôi cũng yêu em. . ." Hoa tỷ nhìn một màn ấm áp này, cũng im lặng ngậm miệng lại. Bỗng nhiên, Hoa tỷ ánh mắt xéo qua qua Diệp Nhiễm người ngồi sau Tiêu Nhược Thiên. Lúc này, Diệp Nhiễm gắt gao nắm chặc nấm đấm, thân thể run nhè nhẹ, nhưng là cố ép tới thấp nhất. Cho dù hoàn toàn không thể thấy được nét mặt của nàng, nhưng nhìn động tác cũng có thể biết được tâm tình của nàng. Trải qua mấy ngày nay ở chung, Hoa tỷ sớm đã biết rõ Diệp Nhiễm thích Mộ Kiệt. Mỗi khi Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên ở cùng một chỗ, nữ nhân kia luôn sẽ lơ đãng né tránh, hoặc là lảng tránh. Chứng kiến bộ dạng bi thương của Diệp Nhiễm, trong nội tâm của Hoa tỷ cũng không thấy thoải mái lắm. Nàng nghĩ, có lẽ nữ nhân cố chấp này đã lây nhiễm chính mình a? Ngồi ở phía sau Thẩm Diệp Mân mỉm cười nhìn xem bóng lưng Tiêu Nhược Thiên, trong mắt người khác, giống như là đã tiêu tan tình yêu, hơn nữa còn trở thành bạn bè chúc phúc. Nhưng mà chỉ Dạ Vi biết rõ biết rõ Thẩm Diệp Mân là đang tức giận. Trải qua 6 năm sống chung, Dạ Vi hiểu rõ nữ nhân này, biết rõ nữ nhân này. Thẩm Diệp Mân giống như hoa anh túc, càng xinh đẹp, lại càng độc. Cười càng nhiều, chính là càng tức giận.