Yêu Đi Thôi, Muộn Lắm Rồi

Chương 1: Lời đồn kinh dị là thật?

Ở Trung Quốc, lưu truyền về một lời đồn kinh dị về nhà hát hội quán Hồ Quảng.

Thực chất hội quán này trước kia chính là một ngôi nhà cổ, vào năm 1807, một nhà từ thiện đã cho xây dựng một ngôi nhà để làm nơi trú ẩn cho những người nghèo đói, già yếu, và trẻ em lang thang. Người ta đồn đại rằng, ngôi nhà đó xây trên một ngôi mộ cổ, và người quản gia, một người mắc bệnh phong bị mọi người xung quanh hắt hủi, đã thả tự do cho hồn người qua đời đi lại trong căn nhà.

Sau này căn nhà trở thành trụ sở chính cho tỉnh Quảng Đông và Hồ Nam, và đó là khi những điều bí ẩn bắt đầu lan rộng. Thỉnh thoảng người ta lại nghe thấy tiếng hét và tiếng khóc trong khi xung quanh không một bóng người. Nếu mà có ai vô tình ném một hòn đá trong sân thì ngay lập tức sẽ nghe thấy giọng quát mắng vọng lại, dù chỉ đang đứng có một mình.

Hiện nay, ngôi nhà đã được chuyển thành nhà hát hội quán Hồ Quảng thuộc hệ thống nhà hát Bắc Kinh, chuyên trình diễn các vở kinh kịch nổi tiếng để phục vụ khách thăm quan.

Vân Cát Na tuy rằng không phải dạng người mê tin dị đoan, thế nhưng nếu bắt cô khẳng định cô là người cứng rắn thì thật sự cô không dám. Bởi không mê tín dị đoan không có nghĩa là cô không sợ mấy thứ đại loại như ma quỷ hiện hồn. Nếu gặp phải thứ đáng sợ đó, cô dám đảm bảo cô sẽ thật sự chết vì sợ.

Hơn thế nữa, vào mấy ngày gần đây, nhà hát này bỗng dưng lại nổi lên mấy tin đồn không mấy hay ho, bởi vì cách đó không lâu, trên mạng đột nhiên có một bài viết của một nhân vật giấu tên viết rằng, cô ta đã nhìn thấy một thứ không nên thấy ở trong nhà hát khi cô ta đi trong hành lang của nhà vệ sinh, cái thứ đó như một vật thể lạ màu trắng, lướt qua cô ta và để lại tiếng khóc vô cùng ai oán như muốn đòi mạng.

Chính vì tin đồn đó, nhiều người lại vô cùng tò mò tìm đến nhà hát để tìm hiểu. Cả thành phố bỗng chốc nổi cơn sóng gió, người dân ai cũng xôn xao bàn tán và mặc định rằng: "Trong nhà hát có ma".

Vân Cát Na thật sự nghi ngờ, không biết đây là thật hay lại là chiêu trò của nhà hát nhằm thu hút khách du lịch ưa mạo hiểm, khám phá những điều mới lạ đến đây?

***

"Cát Na, cô không thấy nơi đây hàn khí rất nặng sao? Tại sao tổ trưởng lại chỉ giao nhiệm vụ này cho hai chúng ta thôi chứ? Tôi thực sự không muốn đến cái nơi quỷ quái này đâu! Lỡ như tôi gặp phải thứ đáng sọ trong tin đó thì phải làm sao?" Uyển Uyển đứng khép nép sau lưng cô, tay chân run lẩy bẩy, bám chặt lấy tà áo phía sau lưng cô, bám sát không rời nửa bước.

Vân Cát Na và Uyển Uyển là đồng nghiệp của toà soạn Hoa Bảo. Nhiệm vụ hôm nay của hai người là đến nhà hát hội quán Hồ Quảng này để tìm hiểu về tin đồn mới nổi gần đây.

"Uyển Uyển, đừng sợ, cô bình tĩnh lại một chút, bây giờ là ban ngày, hơn nữa ở đây bật máy lạnh số lớn như vậy, cô cảm thấy lạnh cũng không có gì là lạ!" Vân Cát Na an ủi cô bạn đồng nghiệp của mình.

Hiện tại là ban ngày, nhưng thực chất bên trong hội quán lại tối om như mực, chỉ có một số ánh đèn mờ mờ chiếu xuống từ sân khấu chính, giống như là nơi đây hoàn toàn bị tách biệt với thế giới bên ngoài.

Đúng là một nơi đáng sợ, cho dù không có lời đồn đại kia thì cô vẫn luôn cảm thấy nơi này thật sự thiếu an toàn.

Vân Cát Na từ từ lách qua những đám người lạ, từ từ tiến vào hành lang của nhà vệ sinh, đó chính là địa điểm được kể đến trong câu chuyện trên mạng.

Uyển Uyển sau lưng cô đúng là một tiểu bạch thỏ nhát gan. Cô ấy cứ như con rối đi theo phía sau như vậy cho đến tận khi đến nửa hành lang, đột nhiên cô ấy giật góc áo của cô rất mạnh khiến cô cũng phải hoảng hồn giật mình một phen.

Vân Cát Na hít sâu một hơi để làm dịu đi cảm giác khó thở, nhỏ giọng quát: "Cô lại có chuyện gì vậy?"

Uyển Uyển bặm môi, ngượng ngùng nói: "Tôi sợ đến mức sắp tè ra quần rồi, có thể cho tôi đi vệ sinh một lát được không?"

Cô thở dài bất lực: "Vậy cô còn đứng đây làm gì? Mau mau đi đi, chúng ta chỉ có 1 tiếng rưỡi ở đây thôi đấy!"

"Nhưng mà..." Uyển Uyển ngập ngừng: "Tôi không dám đi một mình, cô vào với tôi một lúc được không? Tôi giải quyết nhanh thôi..."

Vân Cát Na nhìn dáng vẻ vừa nín nhịn vừa sợ sệt của Uyển Uyển rồi lại liếc nhìn xung quang, nơi đây cũng khá âm u, lại không có một bóng người, cô cũng không dám đứng đây một mình bèn gật đầu đồng ý.

Khi Uyển Uyển vào trong, cô đứng bên ngoài cánh cửa buồng thứ nhất, chốc chốc Uyển Uyển lại bất an nói vọng ra: "Cát Na, cô có còn ở ngoài không?"

Lúc đó, cô chỉ có thể chán nản đáp lại: "Tôi vẫn đang ở đây!"

Thật sự chẳng hiểu tại sao, tổ trưởng toà soạn Hoa Bảo lại chỉ cử hai người phụ nữ nhát gan như cô và Uyển Uyển đi khảo sát cái nơi khỉ ho cò gáy như thế này. Bên ngoài sân khấu lại chỉ lác đác vài nhân viên hậu trường cùng một số ca sỹ nhạc kịch và vài vị khách lạ mặt, ngoài ra thì nơi này chẳng còn người nào khác ngoài hai người bọn cô.

Cô suy nghĩ ngẫm lại một lúc, đáng lý ra giữa tâm điểm của những tin đồn thất thiệt như vậy thì nơi này phải có rất nhiều nhà báo đến đây chứ? Tại sao đến bóng dáng của một người cũng không có? Hay là hôm nay có sự kiện gì đó nên nhà hát mới cấm người không liên quan đến đây?

Mà nghĩ lại cũng không có gì lạ, lúc nãy khi vào cổng, cô cũng không nói cô là nhà báo đến đây tác nghiệp. Họ chỉ hỏi cô có thẻ thành viên ở đây hay không, nếu không thì không được vào. Cũng may là gia đình cô vốn là những người yêu thích nhạc kịch, nhất là mẹ cô, mỗi tuần cô đều phải dẫn bà đến đây, vì thế từ trước đến nay cô luôn để sẵn thẻ hội viên bên người. May mắn hôm nay lại cần dùng đến như vậy.

Trở lại hiện thực.

Vân Cát Na nhìn xung quanh, nhà vệ sinh nhìn có chút u ám, đáng sợ, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Dường như thoang thoảng trong nhà vệ sinh này có mùi gì đó kỳ lạ, mùi này khiến cô có cảm giác hơi buồn nôn. Mũi cô thuộc dạng khá nhạy cảm với mùi hương, cho nên khi ngửi thấy mùi kỳ quái, bản tính tò mò lại trỗi dậy khiến cô lập tức muốn tìm hiểu.

Bàn chân tiến dần vào trong những phòng vệ sinh khác, càng vào trong, thứ mùi đó lại càng rõ hơn, cho tận khi bước chân cô dừng lại ở buồng vệ sinh cuối cùng, thứ mùi tanh nồng đó xộc thẳng vào mũi khiến cô suýt chút nữa đã ôm mặt chạy đi.

Phía trên Uyển Uyển đã giải quyết xong, khi đi ra nhìn thấy Vân Cát Na đang thấp thỏm ở dưới căn buồng cuối cùng, cô ấy bèn nhíu mày khó hiểu, cũng tiến lại gần xem có chuyện gì.

"Cô đang làm gì vậy?" Uyển Uyển ghé sát thì thầm bên tai Cát Na khiến cô giật nảy mình.

"Cô là ma sao? Lại gần cũng không phát ra tiếng động nào!"

Uyển Uyển cười trừ, đột nhiên khịt khịt mũi: "Ở đây có mùi gì kỳ lạ vậy?"

Vân Cát Na nhíu mày, đáp: "Hình như nó phát ra từ trong căn buồng này!"

Nghe thấy thế, Uyển Uyển liền giật mình cảnh giác cao độ, lập tức lại nắm chặt lấy áo Vân Cát Na, hoảng hốt nói: "Cô nói nghe đáng sợ quá vậy? Chẳng lẽ trong căn phòng này có chứa thứ gì kỳ lạ sao?"

Một câu nói làm dậy lên đợt sóng trong lòng Vân Cát Na. Tận trong tâm cô có chút gì đó bất an không rõ. Tính tò mò đột nhiên biến mất nhường chỗ cho chút sợ hãi.

Vân Cát Na nuốt nước bọt, tay nắm lấy nắm đấm cửa phòng vệ sinh, chần chừ mãi cũng chưa dám mở. Uyển Uyển bên cạnh thì cứ run không ngừng, mà cô thì cũng không khá hơn là bao. Trong lòng liền mơ hồ mắng chửi: "Cái chó má này, tại sao cô lại phải làm cái nhiệm vụ quỷ quái này chứ?"

Trong lòng càng mắng chửi, cánh tay lại thêm rắn, đột nhiên trong một giây loé lên, cô đẩy mạnh cánh cửa phòng vệ sinh ra.

Lúc bình thường, Vân Cát Na phản ứng luôn luôn chậm hơn so với người khác, đối với chuyện gì cũng vậy, cho nên bên cạnh đã vang lên tiếng hét thất thanh và tiếng bước chân chạy dồn dập của Uyển Uyển, nhưng ánh mắt cô vẫn trợn ngược nhìn vào một thân màu trắng đang treo lơ lửng ở giữa phòng, ánh mắt trắng trơn, máu chảy đỏ cả một vũng nước trong bồn vệ sinh.

Kinh khủng đến mức cô mất hết sức lực, đợi đến gần nửa phút sau, cô thực sự chịu không nổi, vội vàng ôm đầu chạy chối chết, vừa vuốt vuốt ngực thiếu dưỡng khí vừa tìm chỗ lẩn trốn. Vừa chạy vừa nhắm mắt đến quên mất lối nào.

Trên đường chạy ra không biết cô túm được thứ gì, giống như sợi dây dày vừa nặng vừa trơn. Kéo đến mức tay cô cũng phát đau. Nhưng vì hoảng sợ, cô chỉ có thế vừa túm lấy, ra sức mà chạy đến quên trời đất.