Yêu Đương Không Bằng Học Tập

Chương 85

Mùa hè, tại biệt thự Lâm Hồ.

Ánh mặt trời lúc 12 giờ xuyên qua cây cối ngoài phòng, bị lá cây cắt ra thành những vệt sáng rọi xuống sàn nhà bằng gỗ, lấp lánh như sóng nước.

Tháng sáu là tháng diễn ra đợt thi của khối 12, trường của bọn họ được sử dụng làm điểm thi nên lớp 10 và lớp 11 được nghỉ hai ngày.

“Cậu nói xem nghỉ với không nghỉ có gì khác nhau đâu, chẳng qua chỉ là đổi chỗ làm bài mà thôi.”

Đường Vi Vi tựa người lên bàn, trên tay cầm một xấp bài thi rất dày, nghiêng mặt, có vài vệt sáng xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt cô.

Màu mắt dường như bị nhạt đi do ánh sáng chiếu vào, lông tơ màu trắng rất ngắn trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thật sự cảm thấy rất chói mắt, đôi mắt Đường Vi Vi hơi nheo lại, quay đầu nhìn về phía có bóng mát, chuẩn bị đi đến đó.

Một tiếng “Rầm” vang lên, Hạ Xuyên duỗi tay kéo bức màn xuống, ngăn cách một tầng ánh sáng bên ngoài.

Ánh sáng trong phòng lập tức tối đi.

“Không phải khá tốt sao.”

Thiếu niên lại trở lại bên cạnh cô, tay luồn dưới nách cô, trực tiếp nhấc người cô gái nhỏ lên ôm vào lòng.

Đường Vi Vi còn chưa kịp hỏi hết câu “Tốt gì mà tốt” thì đã bị anh ôm ném lên giường.

Giuờng vừa lớn lại vừa mềm, cô ngã xuống còn bị nẩy lên vài cái, Hạ Xuyên liền đè người lên, khối lượng hai người nặng làm cho nệm bị lõm xuống sâu hơn.

Thiếu niên chống tay bên sườn mặt cô: “Không có người ngoài, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không tốt hay sao.”

“Bây giờ tôi không muốn làm gì cả.” Đường Vi Vi mặt không cảm xúc: “Chỉ muốn cậu làm người.”

“……”

Hạ Xuyên thấp giọng cười, lồng ngực hơi rung lên, giọng nói từ tính mang theo cảm giác ngứa ngáy, trầm thấp, âm cuối lại hơi lên giọng: “Tôi thật sự có rất nhiều việc muốn làm, cậu nói xem làm sao bây giờ, hử?”

“Cậu cứ nghĩ đi.” Đường Vi Vi cười lạnh: “Nằm mơ có vẻ nhanh hơn đó.”

Trong phòng đang mở máy lạnh, độ ấm hơi thấp, hai người cứ như vậy giữ nguyên tư thế giằng co nửa phút, không ai nói chuyện, chỉ có âm thanh của máy lạnh phát ra rất nhỏ.

Giây tiếp theo, chăn lại được phủ lên người cô, che kín cả người.

“Lại qua một năm nữa rồi.”

Đầu ngón tay hơi lạnh của thiếu niên đặt trên trán cô, di chuyển từng chút một, trượt theo đường nét xinh đẹp đi xuống, dừng lại trên xương quai xanh tinh xảo, nhẹ nhàng chạm vào.

Khóe môi anh nhếch lên, nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy sự mập mờ, ám chỉ hết sức rõ ràng: “Không cần nằm mơ nữa.”

“……”

"Làm cậu.”

Đường Vi Vi ôm chăn lăn một vòng nhỏ trên giường, bò tới bên phải góc giường tránh khỏi vòng tay anh, hít sâu một hơi: “Tôi vẫn là câu nói đó, chỉ mong cậu làm người đi, anh trai.”

Hạ Xuyên đứng lên, đi vòng qua phía cuối giường hướng đến gần cô.

Đường Vi Vi vội vàng lùi về phía giữa giường, duy trì khoảng cách an toàn với anh.

“Bạn học Hạ Xuyên, nói thật, trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy cậu và học sinh cá biệt, đại ca gì đó không giống nhau, chỉ trừ thành tích kém ra thì cậu không bắt nạt bạn học, cũng không có tai tiếng với nữ sinh."

“Nhưng cậu nhìn cậu bây giờ đi, so với lúc trước thì đúng là thành tích học tập tốt hơn.”

“Nhưng sao cậu cứ suốt ngày cứ giở trò lưu manh với người bạn cùng bàn vị thành niên đáng yêu, xinh đẹp, thông mình cơ trí vậy?”

Đường Vi Vi không những nói mà còn biểu hiện đau thương như cảnh còn người mất: “Trước kia rõ ràng cậu đâu phải người như vậy.”

Hạ Xuyên đứng bên mép giường, rũ mắt: “Cậu không thích sao?”

“Cái gì?”

“Tôi của bây giờ, cậu không thích sao?”

Không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, Đường Vi Vi ngẩn người, nhìn thẳng vào đôi mắt của thiếu niên, mặt đỏ lên, cúi đầu, tiếng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Hả, thích mà…”

Tất nhiên là thích rồi.

Thích nhất luôn.

Hạ Xuyên ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của cô gái nhỏ, lòng bàn tay cọ cọ lên mu bàn tay cô, đáp lại cô: “Ừ, tôi cũng vậy.”

“Bởi vì quá thích cậu, cho nên mới không nhịn được muốn gần gũi với cậu, muốn ôm cậu, muốn được thân mật với cậu, là sự thân mật chỉ có với cậu.”

“Muốn cậu chỉ thuộc về tôi.” Thiếu niên nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Làm cô gái của tôi.”

“……”

Đường Vi Vi phải thừa nhận, lúc Hạ Xuyên nói ra năm chữ “Làm cô gái của tôi”, cô hoàn toàn trống rỗng mất rồi.

Biểu hiện cho việc đó rất rõ ràng đó là gương mặt cô đỏ bừng lên, tim đập rất nhanh.

Còn có miệng theo bản năng mà nói ra câu nói đó, rất không có khí thế trả lời nhanh chóng: “Được.”

.....

Từ sau khi về nhà mấy ngày Tết Âm Lịch đến bây giờ, trong mấy tháng này, Hạ Xuyên thỉnh thoảng cũng trở lại, so với số lần về nhà lúc trước cũng nhiều hơn.

Đường Vi Vi tò mò hỏi anh, Hạ Xuyên cũng chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Muốn về thì về thôi.”

Vẫn là lúc sau cùng nhau làm bài tập, Đường Vi Vi mới phát hiện người phụ nữ tên Ngôn Tĩnh kia không biết đã dọn ra khỏi nhà anh từ lúc nào.

Hèn gì Hạ Xuyên đồng ý trở về.

Thời gian nghỉ hè của lớp 11 rất ngắn, chỉ có nửa tháng, chớp mắt đã qua đi.

Trong thời gian này Đường Vi Vi có nghe được một chuyện, đó chính là tập đoàn Ngôn thị hình như xảy ra vấn đề, chỉ trong một đêm đã phá sản. Ngôn An thậm chí còn không tham gia kì thi đại học, Ngôn Tĩnh rời khỏi nhà Hạ Xuyên chắc cũng liên quan đến việc này, một nhà đó cũng không biết đã đi đâu.

Những chuyện này đều là tin tức tám nhảm Đường Vi Vi xem được trên diễn đàn của trường học, Ngôn An ở Tam Trung cũng coi như có chút tiếng tăm, đột nhiên lại không tham gia kì thi, tất nhiên sẽ làm cho nhiều người tò mò.

Khó mà phân biệt được là tin thật hay tin giả.

Sự thật phía sau như thế nào hay còn cất giấu âm mưu gì đó Đường Vi Vi đều không để ý.

Cô chỉ biết hai người Hạ Xuyên ghét nhất đã đi rồi, từ bây giờ thế giới của anh sẽ rộng mở hơn, không có áp lực cũng không cần nhẫn nại nữa.

Mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt đẹp.

Nếu không phải vô số giờ học phụ đạo, cùng đủ các loại bài thi ép họ đến mức không thở nổi, thì sinh hoạt như vậy cũng rất tốt đẹp.

Đối với điều này, Đường Vi Vi an ủi Hạ Xuyên: “Cậu phải quý trọng thật tốt những khoảnh khắc hiện tại, lớp 12 là lúc cậu thông minh nhất trong cuộc đời này, mấy chục năm sau, cậu sẽ không còn giống bây giờ, trong não không còn nhiều kiến thức như vậy đâu.”

“……”

Hạ Xuyên không ngẩng đầu, lười biếng đặt bút xuống, tầm mắt đảo trên đề thi Toán phức tạp, trong đầu nhanh chóng đã nắm bắt được ý của đề, vừa làm vừa trả lời cô: “Cũng là năm đau khổ nhất.”

Vừa nói xong, chân để dưới bàn học đã bị Đường Vi Vi đá một cái.

Hạ Xuyên dừng bút, nghiêng đầu nhìn cô.

Cô gái nhỏ không biết vì sao lại xù lông lên, quai hàm bạnh ra, hình như còn nhẹ nghiến răng, chất vấn hỏi: “Cho nên ý của cậu là, ở bên cạnh tôi rất đau khổ?”

“Tôi không có ý này.”

“Vậy ý của cậu là gì?”

"Tôi…”

Tuy Hạ Xuyên so với đám con trai vẫn được xem là EQ cao nhưng đôi khi cũng không hiểu được mạch suy nghĩ kì quái của con gái, bất đắc dĩ mà thở dài: “Tôi rút lại câu đó, xem như tôi chưa nói gì.”

Đường Vi Vi: “……”

Hạ Xuyên duỗi tay vào túi tiền, lấy ra viên kẹo trái cây mềm được gói bằng giấy màu hồng, chỉ dùng ba bước đã bóc vỏ kẹo ra, đút đến miệng của cô gái nhỏ.

Đầu ngón tay thoáng chạm nhẹ vào môi cô.

Đường Vi Vi theo bản năng liếm liếm, đầu lưỡi cọ qua lòng bàn tay của anh, nhận thấy động tác của anh cứng đờ thì dùng đầu lưỡi cuốn viên kẹo vào ngậm trong miệng.

Vị dâu tây ngọt ngào lan ra trong miệng.

Như là ngọt đến tận tim.

“Được rồi.” Hạ Xuyên lấy tay về: “Yên tĩnh ăn kẹo của cậu đi, bạn học Đường Ngọt Ngào.”

Cô gái nhỏ cười tủm tỉm, bên môi lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt cong thành hình vầng trăng non.

Thật ra Đường Vi Vi cũng biết anh không có ý đó, nhưng con gái chính là như vậy, cũng không biết là tật xấu gì nhưng đôi khi cứ gây rối mà không cần lí do.

Có lẽ là một chút tình thú chăng?

Nhìn người mình thích đối tốt với mình, dáng vẻ không thể không chiều chuộng mình.

Trong lòng thật sự rất ngọt ngào.

....

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.

Mùa xuân đi qua, mùa hè lại đến, loài hoa dây leo bám vào những song sắt mà lớn lên, những cây hoa hồng nở rộ thật đẹp, cây ngô đồng cành lá tươi tốt, lá cây như lát cắt, cắt qua ánh mặt trời sau đó rọi xuống đất.

Lại một mùa hè nữa.

Tất cả như chưa từng có thay đổi gì so với lúc trước.

Không bao lâu nữa bọn họ sắp phải từ biệt nơi đây, bắt đầu cuộc sống mới.

Ngày thi đại học hôm đó thời tiết rất đẹp, cả bầu trời trong xanh.

Nói ra cũng rất trùng hợp, năm nào thi đại học bầu trời đều sáng sủa như vậy.

Bên ngoài trường học rất đông người, đa phần đều là người nhà của thí sinh dự thi, Vu Uyển Ngâm và Hạ Thiêm cũng đến.

Đường Vi Vi còn gặp được Hạ Hành Chu ở cổng trường, cậu ta mặc cả cây Nike, cười hết sức vui mừng: “Ha ha ha ha ha cậu trang bị cũng đầy đủ quá đó, tại hạ bội phục, bội phục.”

“Tất nhiên rồi,” Hạ Hành Chi đưa tay gãi gãi vành mũ, mặt đầy vẻ quyết tâm chói lọi: “Tôi chính là muốn cùng bạn gái thi vào một trường.”

Đường Vi Vi làm một động tác cổ vũ cho cậu ta: “Cố lên nha!”

“Cậu cũng cố hết sức đạt được thủ khoa, làm cho bọn tôi được thơm lây.”

Hạ Hành Chu cũng đáp lại cho cô một động tác cổ vũ, ánh mắt quét qua thiếu niên bên cạnh cô, vươn nắm tay, cười cùng Hạ Xuyên chạm nhau.

Không nói thêm điều gì.

Tình bạn giữa nam sinh hình như đều giống vậy, huống chi bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, chỉ cần một động tác đơn giản là có thể hiểu được điều đối phương muốn nói.

……

Kỳ thi diễn ra trong hai ngày.

Lễ tốt nghiệp cũng diễn ra sau đó.

Trong những lúc này đương nhiên là cần học sinh tiêu biểu đứng lên bục phát biểu, người đầu tiên được chọn là Nam Tự. Từ nhỏ đến lớn, cậu ta tham gia không biết bao nhiêu cuộc thi, mỗi lần đều đạt giải, thậm chí còn được chọn trong danh sách được cử đến Đại học B.

Còn cần chọn một người nữa.

Mọi người đều cho rằng sẽ là Đường Vi Vi, nhưng kết quả không phải vậy, người được chọn là bạn cùng bàn của cô.

Lúc học lớp 10 Hạ lão đại vẫn là tuyển thủ chuyên đội sổ, trải qua hai năm quyết tâm, bây giờ đã bước vào hàng ngũ học sinh giỏi, mỗi lần thi tuyển đều đứng đầu bảng.

Là một minh chứng sống cho câu lãng tử quay đầu, trường học làm sao không chọn anh được.

Đến chính Đường Vi Vi cũng phải nói anh thật sự là “Chuyện xưa kể”.

Thiếu niên mặc đồng phục trắng xanh của trường Tam Trung, cổ áo không gài một nút, lộ ra cái cổ thon dài, ánh mặt trời chiếu đến từ sau lưng anh, ngược sáng, đường nét khuôn mặt khá mơ hồ lại có thêm chút dịu dàng.

Đường Vi Vi đứng dưới bóng của anh, nghe thấy giọng nói trầm thấp của thiếu niên: “Không có cách nào khác, vì theo đuổi cậu, làm sao có thể không nỗ lực cho được.”

Đôi tay Đường Vi Vi vòng qua thắt lưng có hơi gầy nhưng rất rắn chắc của anh, ngẩng đầu lên: “Bây giờ cậu theo đuổi được rồi.”

“Ừ.” Hạ Xuyên cũng duỗi tay ôm cô: “Theo đuổi được rồi.”

.....

Hội trường rộng lớn tràn ngập ánh sáng đã đầy người.

Chờ thầy hiệu trưởng và các thầy cô chủ nhiệm phát biểu xong là đến lượt học sinh đại biểu.

Thật ra thầy cô cũng chỉ nói đi nói lại mấy lời phát biểu nghe đã quen thuộc, không có gì mới mẻ, học sinh bên dưới nghe đi nghe lại một vòng đều mất hết kiên nhẫn.

Cho đến khi Hạ Xuyên lên sân khấu.

Lớp 10, lớp 11 đều là “gà con”, có thể không biết gì về lịch sử huy hoàng của Hạ lão đại, nhưng ngồi dưới sân khấu đều là bạn cùng khối với anh, lúc nhìn thấy người từng lại học sinh cá biệt giờ lại là học sinh đại biểu lên sân khấu phát biểu, tâm tình của họ có chút vi diệu và phức tạp.

Quy củ đọc xong những lời được soạn sẵn trên tay, Hạ Xuyên nắm chặt lấy microphone, nâng tầm mắt, ánh mắt nhìn một vòng qua những gương mặt quen thuộc.

Cuối cùng dùng lại ở vị trí lớp chín năm ba, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời long lanh nước của cô gái nhỏ.

Hạ Xuyên lại tiếp tục nói, ngữ khí lạnh nhạt, bình tĩnh: “Nói thật với mọi người, việc tôi tiến bộ cùng những lời tôi vừa nói không liên quan gì đến nhau cả, mà chủ yếu là vì tôi có được bạn ngồi cùng bàn tốt nhất.”

Học sinh dưới sân khấu và các giáo viên: “……”

Anh nói ra câu này chưa đến một phút, diễn đàn của trường Tam Trung đã hiện ra thêm một dòng “Trường học thiếu tôi một người bạn ngồi cùng bàn tốt nhất”.

Bên dưới bình luận đều là kêu khóc cùng hâm mộ.

Sau khi buổi lễ kết thúc, học sinh trật tự rời khỏi khán phòng.

Đường Vi Vi còn chưa vội trở về, lôi kéo Hạ Xuyên cùng nhau đi qua đường nhựa màu đỏ băng qua sân thể dục, xuyên qua con đường nhỏ đầy hoa cỏ và cây xanh.

Về tới khu lớp học của hai người.

Kiến trúc chủ đạo màu trắng xám đắm chìm trong ánh sáng mùa hè màu vàng, toát lên vẻ nghiêm trang và rộng lớn.

Rõ ràng gần ngay trước mắt.

Lại phảng phất xa tận chân trời.

Trong khoảng thời gian gần đây Đường Vi Vi luôn có cảm giác không chân thật, cảm giác như mới đây thi đại học vẫn còn là điều gì đó xa xôi với bọn họ, vậy mà trong giây lát cũng là việc đã qua.

Quay lại sân trường Tam Trung, trong lòng Đường Vi Vi lại có cảm giác chênh lệch vô cùng mãnh liệt.

Kết thúc ba năm cấp ba.

Tầm mắt bỗng trở nên mơ hồ, chua xót, Đường Vi Vi khịt mũi, nước mắt còn chưa kịp rơi xuống, một bàn tay ấm áp đã phủ lên.

Hạ Xuyên ôm lấy cô gái nhỏ từ phía sau, dùng tay che mắt cô lại, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nói rất nhẹ: “Đừng khóc.”

“Anh ơi, vòng qua đi.”

Lông mi mang theo nước mắt hơi run rẩy, cọ qua lòng bàn tay của anh.

Cô nói: “Tôi muốn nhìn cậu.”

Bàn tay rời khỏi đôi mắt cô, ánh sáng tươi đẹp lại trở lại trong tầm mắt, lần thứ hai nhìn về dãy phòng học trước mặt, tâm tình cô đã bình tĩnh trở lại, không còn cảm xúc khổ sở nữa.

Hạ Xuyên đi đến trước mặt cô.

Hình như anh lại cao thêm vài cm, gương mặt càng thêm sắc nét, góc cạnh cũng rõ ràng. Đôi mắt đen nhánh hẹp dài, lông mi dày và dài, đáy mắt phản chiếu bóng hình của cô.

Đường Vi Vi đột nhiên nhớ đến hai năm trước.

Một mình cô lẻ loi đi tới Hi Thành, đêm đó tuyết rơi nhiều, ở đầu hẻm không có đèn đường, cô gặp được một người thiếu niên tàn bạo nhưng có chút dịu dàng.

Anh nhìn cà lơ phất phơ nhưng lại để tâm nhận ra được sự phòng bị của cô.

Cũng từng ở bên cô những lúc cô cảm thấy khổ sở, chỉ yên lặng mà đi theo phía sau, tính cách rõ ràng lười nhác nhưng lại hết lần này đến lần khác tự mình đến nhà cô.

Trong đêm lạnh giá gặp được người thiếu niên này, đã định sẵn anh sẽ là ấm áp của cô cả đời này.

“Cậu cúi đầu xuống.”

Nghe thấy hai chữ “cúi đầu” Hạ Xuyên gần như đã đoán được cô muốn làm gì, không cần Đường Vi Vi chủ động, anh đưa tay nâng mặt cậu cô lên.

Cúi người, anh nhắm thẳng vào hai cánh môi đang đỏ bừng kia mà hôn xuống.

Khác với những nụ hôn chỉ chạm nhẹ vào cánh môi lúc trước, lần này anh vươn đầu lưỡi, bá đạo mà cạy vào răng cô, tiến vào bên trong, quấn quýt.

Lúc này trừ anh ra Đường Vi Vi không cảm nhận được điều gì khác, chỉ có môi lưỡi hai người không ngừng dây dưa, quẩn trong không khí là hơi thở của thiếu niên, hơi thở hai người quyện vào nhau.

Không biết là hôn bao lâu.

Đường Vi Vi cảm thấy có chút khó thở, lúc não bắt đầu có cảm giác say xe, cuối cùng Hạ Xuyên cũng buông cô ra.

Chân cũng mềm luôn rồi.

Đường Vi Vi dựa vào ngực Hạ Xuyên, đôi tay gắt gao nắm chặt quần áo của anh, lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra thì phát hiện không biết từ bao giờ mà xung quanh đã xuất hiện một vòng người, toàn là người quen, tất cả đều như có như không mà cười, ánh mắt mập mờ lại có chút nhiều chuyện nhìn bọn họ.

Trái ngược với sự thẹn thùng của cô, Hạ Xuyên rất bình tĩnh, nắm lấy tay cô, nhìn những người đó nói: “Giới thiệu với mọi người một chút.”

“Đây là bạn gái tôi.”

....

Duyên phận của chúng ta bắt đầu từ ngày tuyết rơi hôm ấy.

Từ sau ngày ấy, tất cả những lần gặp gỡ đều không phải là sự trùng hợp, mà là sự an bài của trời cao.