Yêu Đương Mới Là Việc Đứng Đắn

Chương 53

Lúc Tống Lẫm tiến đến gần, Châu Phóng không nói gì nữa, chỉ mỉm cười vòng tay ôm lấy cổ hắn.

Hắn là đàn ông, cô là phụ nữ, hắn cương ngạnh (cứng rắn), cô mềm mại. Cấu tạo cơ thể hắn khác với cô. Cái ôm vững chải của hắn vẫn luôn khiến cô cảm thấy an toàn.

Dường như mỗi lần kết hợp đều là vui sướng, là kịch liệt, thân thể phù hợp sẽ khiến cho tâm hồn đến gần nhau. Rất nhiều thời điểm, cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người họ thật sự rất gần...

Sau khi xong việc, Châu Phóng nằm trong lồng ngực Tống Lẫm, hô hấp dần dần ổn định.

Không biết nghĩ tới cái gì, Tống Lẫm đột nhiên khẽ cười "Châu Phóng, em có biết điểm gì của em hấp dẫn anh nhất không?"

"Nhan sắc hả?"

Tống Lẫm cười "Chính là tính cách tựa như cá chạch của em. Ngoại trừ trên giường, anh thật sự không tưởng tượng được làm sao có thể chế phục em."

"Anh chế phục em sao?" Châu Phóng nhướng mày "Anh không phải đang hầu hạ em sao? Một ngón tay em còn không động đậy cơ mà."

Tống Lẫm hơi híp mắt lại, xoay người giam cô vào lòng "Dù sao anh cũng thu tiền, vậy để anh hầu hạ một lần."

Tống Lẫm ra chiêu tới tấp, ở trước mặt hắn, cô cuối cùng cũng phải cúi đầu xưng thần. Cô mê ly sờ soạng thân thể hắn, một tay hắn ấn ở trên eo cô, trên tay Tống Lẫm đeo lắc tay Châu Phóng tặng, mặt lắc tay đụng vào da thịt, vừa tê vừa ngứa.

Giây phút đạt đến cao trào, trong đầu Châu Phóng chỉ có một suy nghĩ.

Đàn ông tập thể hình, thể lực thật đáng sợ!

***

Tống Lẫm đưa Châu Phóng đi làm, cả đường cô ngủ li bì, mãi đến trước cửa công ty mới tỉnh lại. Vừa bắt đầu làm việc đều dùng 120% tinh thần.

Cả buổi sáng, Châu Phóng đều tìm đọc tư liệu quá trình khuếch trương của Tống Lẫm đến xem, tư liệu trên mạng không nhiều lắm, cũng chỉ có thể xem đại khái. Lại cùng Phó Tổng nói chuyện một buổi chiều, trước mắt rất nhiều cành oliv đưa tới ( nhiều người muốn đầu tư/ giúp đỡ), lựa chọn bên nào là một vấn đề rất lớn hiện tại.

"Mấy hôm trước Tô Dữ Sơn diễn thuyết, chị xem chưa?" Phó Tổng hỏi.

Châu Phóng gật đầu " mở đầu thế kỷ 20, Tô Dữ Sơn mạnh mẽ đẩy mạnh thương mại điện tử, hiện giờ thương mại điện tử như mặt trời ban trưa, hắn lại nói thương mại điện tử rất nhanh sẽ kết thúc. Ý thức gian nan khổ cực của hắng vẫn tương đối mạnh."

"Vậy chị thấy thế nào?"

"thương mại điện tử thuần túy sẽ kết thúc, điều này nằm trong dự kiến. Hai ba mươi năm tới, có lẽ sẽ sinh ra một hình thức hoàn toàn mới. Mục đích của xí nghiệp là không có tồn kiho, bản chất của hậu cần thực chất là khiến cho việc tồn kho không xảy ra. Cho nên bán hàng online hay offline, cũng đều cần thiết phải kết hợp với nhau, hiện đại hóa khâu hậu cần, hình thành một hình thức mới." Châu Phóng cười cười "Chúng ta cần phải cải cách chính mình, thích ứng thị trường mới, người tiêu thụ mới."

...

Dưới sự ủng hộ của Phó Tổng, Châu Phóng tuyên bố kế hoạch "trăm thành thị, nghìn cửa hàng" trong cuộc họp thường kỳ. Kết hợp giữa online và offline mới có thể phát triển công ty và nhãn hiệu lâu dài, càng thích ứng tốt hơn. Trên cuộc họp, Châu Phóng đưa ra tiêu chí 'ba không': không tồn kho, không tăng phí, không trang bị mềm. Đem cửa hàng thương, điện thương, Vi thương kết hợp với nhau, dựa theo thị trường mà chia tỉ lệ ra làm(*).

(*)Cửa hàng thương là hình thức mở cửa hàng, tiệm, quán để kinh doanh. Điện thương là thương mại điện tử, các trang web mua bán. Vi (wei) thương là buôn bán thông qua các app weibo, wechat..

Trong thời buổi thương mại điện tử phát triển hừng hực khí thế như hôm nay. Châu Phóng lại muốn lao đầu vào tuyến cửa hàng thương không kiếm được bao nhiêu tiền, hơn nữa còn muốn kết hợp online và offlinne, kích thích cửa hàng thương phát triển, đề cao năng lực mua sắm offline của khách hàng.

Châu Phóng biết trong công ty nhất định sẽ có người nghi ngờ ý tưởng của cô, nhưng cô cảm thấy hiện tại không cần giải thích, phát triển, luôn cần phải có thành tích đến chứng minh.

"Nếu một công ty thành công, đó là do sức mạnh đoàn đội, nếu một công ty thất bại, thì 99% là do vấn đề của người làm chủ, mà 1% còn lại là do đoàn đội chọn sai chủ" Châu Phóng nhẹ nhàng nói những lời này, mọi người đều cười.

Đoàn đội trẻ tuổi này cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng cô chủ trẻ tuổi của họ. Dưới sự dẫn dắt của Châu Phóng tiến vào một giai đoạn hoàn toàn mới.

Kế hoạch "Trăm thành thị, nghìn cửa hàng" bắt đầu khởi động, người mốc nối đến liên miên không dứt, Phó Tổng đùa "Trăm thành thị nghìn cửa hàng xem ra không đủ, chắc phải "Trăm thành thị, vạn cửa hàng mới được". Đối mặt với cơ hội hợp tác không ngừng tới cửa thế này, Châu Phóng vẫn luôn duy trì cảnh giác, mấy chuyện khuếch trương thế này thật ra rất nguy hiểm, Châu Phóng luôn cần phải tỉnh táo quyết đoán.

Lấy "Vật Phàm" làm ví dụ, chính là giáo huấn điển hình trong nghề. 'Vật Phàm' lập nghiệp từ nghề Marketing, chỉ một thời gian đã khiến cả nước quan tâm. Mù quáng khuếch trương, ban đầu vốn làm trang web thương mại điện tử, cuối cùng làm lộn xộn tới mức ông chủ đến kho hàng còn cảm thấy khiếp sợ. Hiện tại 'Vật Phàm' làm lại từ đầu, mọi người đề khóc không ra nước mắt nữa.

Châu Phóng đang tránh cho mình trở thành 'Vật Phàm' thứ hai.

***

Kế hoạch 'trăm thành thị nghìn cửa hàng' của Châu Phóng rất nhanh được khuếch trương cả nước. Cửa hàng dưới tuyến rất nhanh đã chiếm dc thị phần ko tệ trên thị trường.

Mức tăng trưởng quý này của YiMi thậm chí vượt qua cả năm trước, Quý này Yimi bán được 250,000,000, tổng tài sản tăng lên vài lần.

Gần đây Châu Phóng đi công tác khắp cả nước, Tống Lẫm muốn gặp cô cũng chỉ có thể nhìn qua màn hình Video call.

Việc kinh doanh của Châu Phóng càng ngày càng lớn, hấp dẫn rất nhiều nhà đầu tư, quỹ công ty chú ý. Thậm chí Quỹ Angel của Mỹ và quỹ Nhân Duy Tư Đặc cũng bày tỏ thành ý với cô. Nhân Duy Tư Đặc chính là công ty lúc trước trợ giúp Tống Lẫm đưa ra thị trường, đến nay vẫn là đại cổ đông của April. (ai nhớ tên gì cmt giúp tui với, tui quên mất rồi.)

Tổng giám đốc chi nhánh Nhân Duy Tư Đặc ở thành phố cùng Tống Lẫm ăn cơm, nhắc về Châu Phóng cơ hồ là khen không dứt miệng, hắn thích loại tư tưởng kỳ diệu của Châu Phóng, đánh giá cô là "người trẻ tuổi, phải đủ đặc biệt mới có thể khiến người khác ấn tượng."

Tống Lẫm có chút ngoài ý muốn, hóa ra người phụ nữ này đã âm thầm lặng lẽ mà tỏa sáng như thế.

Vì đề cử "trăm thành thị, nghìn cửa hàng" Châu Phóng sáng lập ra kỷ lục đi công tác suốt 3 tháng, có đôi khi một ngày chạy 2-3 thành phố, sáng trưa chiều ba bửa có thể ăn ba loại đặc sản hoàn toàn bất đồng. Lúc Châu Phóng quay về, cả người đều mệt rã rời.

Cũng may kết quả khá tốt.

YiMi, nhãn hiệu mới và kế hoạch "Trăm thành thị, nghìn cửa hàng" giúp cho tài phú của Châu Phóng nhanh chóng được tích lũy.

Công ty đang thúc giục Châu Phóng lựa chọn nhà đầu tư, nhưng Châu Phóng lại giải quyết một việc khác.

Lâu ngày không gặp Tô Dữ Sơnn, hắn hần đây tiến hành diễn thuyết rất nhiều lần. Nói lên những tiên đoán của hắn đối với thị trường "tiêu thụ mới", "chế tạo mới", "tài chính mới". Không thể không nói, ánh mắt của hắn quả thật đi trước đại đa số người, đến nay vẫn là kim chỉ nam của ngành sản xuất, thế giới hắn xây dựng, vẫn có nhiều người đi theo như cũ.

Đói với việc Châu Phóng có thể có tiền nhanh như thế, Tô Dữ Sơn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Dựa theo hợp đồng, Tô Dữ Sơn thật sảng khoái trả cổ phần cho Châu Phóng, sạch sẽ lưu loát, không chút nào ướt ái bẩn thỉu.

không đến một năm, đầu tư 25 triệu, lời được 250 triệu, đây tuyệt đối là một lần đầu tư không tồi.

"Công ty em bây giờ hẳn là trống rỗng đi? Không sợ bị người khác nhân lúc cháy nhà hôi của sao?" Tô Dữ Sơn uống trà, khí định thần nhàn mà cười.

Châu Phóng mỉm cười "Dù sao cũng sẽ có ngày này, vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ."

"Em có bản lĩnh hơn tôi tưởng." Tô Dữ Sơn tán thưởng "Tôi phải thừa nhận, em là một người phụ nữ đặc biệt."

Dù được Tô Dữ Sơn đánh giá cao, Châu Phóng lại không biểu hiện vui vẻ hay kinh hỉ bao nhiêu.

"Thật ra tôi cũng không muốn trở thành người phụ nữ quá đặc biệt." Châu Phóng lần đầu nói với Tô Dữ Sơn những lời trong lòng cô "Nếu có thể, tôi chỉ muốn trở thành người đặc biệt trong đời một người mà thôi."

Tô Dữ Sơn cười cười, rõ ràng khóe miệng cong cong, nhưng trong mắt lại có vài phần tiếc nuối bi thương.

"Năm đó, Tứ Nguyệt cũng nói như thế."

Châu Phóng ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, người đàn ông tựa như thần thoại này đang từng chút từng chút già đi, hắn ngồi trên vương vị của giới thương nghiệp, khiến thế nhân hâm mộ, thậm chí ngay cả Châu Phóng cũng từng sùng bái hắn. Mà lúc cô thật sự đến gần hắn, mới thấy rõ cuộc sống của hắn, bản chất của hắn, cô chỉ cảm thấy đồng tình.

Hắn mới là người ngoại trừ tiền, chỉ còn hai bàn tay trắng.

"Tô Tổng." Châu Phóng nghiêm túc nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi hắn "nếu Tứ Nguyệt còn sống, ngài sẽ có tương lai sao?" Lúc cô hỏi câu này, hoàn toàn xuất phát từ góc độ của một người phụ nữ."

"Tôi đã sớm không có tương lai."

"Tôi thắc mắc, tại sao đàn ông phóng túng bản thân, đều có thể khiến cho phụ nữ gánh chịu." Châu Phóng nhìn về phía Tô Dữ Sơn "Tứ Nguyệt sẽ không nghĩ đến, người đàn ông mình yêu sẽ có một ngày có tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục." Cô không phải muốn công kích, chỉ là không hiểu sao hắn lại làm như thế. Nếu yêu một người, tại sao lại làm như thế?

Tô Dữ Sơn nhàn nhạt quay đầu nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, trong mắt toát ra là loại tuyệt vọng khi không còn chờ mong gì vào cuộc sống nữa.

"Bọn họ cần tiền, muốn kiếm tiền từ chỗ tôi, tôi có tiền, có thể thỏa mãn họ, chính là quan hệ đơn giản như thế." Tô Dữ Sơn dừng một chút, nghiêm túc quay đầu nhìn Châu Phóng "Cô nói cho Tống Lẫm, chỉ cần hắn đồng ý trả 'tháng tư' cho tôi, tôi có thể cho hắn Bách Tái."

Châu Phóng lắc lắc đầu "'tháng tư' của ngài không phải là 'tháng tư' hiện tại, 'tháng tư' này là một tay Tống Lẫm thành lập. Mà 'tháng tư' của ngài đã sớm bị ngài hủy hoại."

Rất lâu sau đó, Tô Dữ Sơn chỉ hơi hơi cúi đầu.

"Phải không?" Cũng không biết hắn đang nghi vấn cái gì.

***

Đã trả hết tiền, tâm tình Châu Phóng rất tốt, dù khoét rỗng công ty khiến vài người bất mãn, nhưng mọi người đều hiểu rõ, chỉ có thu hồi cổ quyền, mới có thể đạt được càng nhiều tiền đầu tư,

Trong thời khắc mấu chốt của công ty, càng cần mọi người đoàn kết nhất trí.

Trong nhiều quỹ đầu tư thiện ý hợp tác, Châu Phóng tiếp nhận quỹ Nhân Duy Tư Đặc, giống với Tống Lẫm. Cô phải thừa nhận, cô lựa chọn như thế một phần là nhìn trúng tài lực hùng mạnh của họ, mặt khác là muốn chứng minh với Tống Lẫm, cô có tư cách đường đường chính chính đứng bên người hắn.

Ngày ký hợp đồng với Nhân Duy Tư Đặc, Châu Phóng không tham gia tiệc liên hoan của công ty, mọi hoạt động đều giao cho Phó Tổng chủ trì. Tâm Châu Phóng sớm đã bay mất, người cũng sớm rời hiện trường, cố ý đi mua một bộ quần áo mới, còn đi siêu thị mua rất nhiều thức ăn.

Việc nhà cô cũng không rành lắm, nhưng hôm nay cô muốn cùng Tống Lẫm chúc mừng, không muốn bị bất kì ai quấy rầy.

Cô xách theo bao lớn bao nhỏ, lấy chìa khóa Tống Lẫm đưa mở cửa đi vào.

Chui vào phòng bếp bắt đầu bận rộn, không dám giết cá, rửa thịt thì sợ tanh, rửa rau thì rửa từng lá từng lá một, thật sự không biết phải làm tới bao giờ. Châu Phóng đột nhiên bội phục Tống Lẫm, sao lại vừa nấu cơm nhanh mà còn nấu ngon như thế được nhỉ?

Châu Phóng ở phòng bếp, tiếng vòi nước rất lớn, cô chỉ loáng thoáng nghe tiếng mở cửa, nhanh chóng đóng vòi nước, trực tiếp chùi tay trên tạp dề, liền cao hứng phấn chấn xông ra ngoài.

"Tống..." từ 'Lẫm' còn chưa gọi ra, Châu Phóng đã thấy rõ người vừa tiến vào, cụ thể mà nói, là hai người.

Tống Lẫm và Lâm Chân Chân trang điểm nhẹ nhàng.

Châu Phóng có chút xấu hổ liếc nhìn Tống Lẫm, rõ ràng hắn cũng không ngờ Châu Phóng sẽ ở đây, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc/

"Không phải em đi công tác sao?"

Trường hợp trước mắt hiển nhiên có chút quỷ dị, Châu Phóng mất tự nhiên nhìn hai người trước mặt "Ký hợp đồng xong rồi nên em quay về."

Tống Lẫm nhìn cô, lại nhìn Lâm Chân Chân, cuối cùng khẽ thở dài một hơi.

"Em về trước đi, anh có chút chuyện phải nói."

Châu Phóng xấu hổ cởi tạp dề ra, tiện tay đặt trên quầy bar trong phòng khách.

Châu Phóng chuẩn bị đi, Tống lẫm mới chú ý đến âm thanh khói dầu trong phòng bếp vẫn luôn vang. Hắn chụp lấy bàn tay có chút lạnh của Châu Phóng.

"Em đang nấu cơm hả?"

"Em đang đun nước."

"Không ăn cơm sao?" Tống Lẫm cau mày.

"Ai?" Châu Phóng cười gượng xua xua tay "Em về nhà ăn mì, anh có việc cứ nói đi."

Mặc dù nói rất tiêu sái, nhưng Châu Phóng phải thừa nhận, giờ phút này cô căn bản không muốn rời đi.

Cô muốn biết Tống Lẫm rốt cuộc có chuyện gì muốn nói với Lâm Chân Chân, hơn nữa còn không thể nói trước mặt cô. Hắn rõ ràng đã nói không yêu cô ta cơ mà?

Châu Phóng thậm chí không thể ngăn bọn họ gặp mặt. Bọn họ có một đứa con gái, tiểu quái vật phản nghịch kia chính là ràng buộc khiến hai người họ không thể phân cách rõ ràng, trong cơ thể con bé chảy dòng máu hòa trộn của hai người bọn họ.

Trong đầu Châu Phóng đột nhiên nhớ tới lần trước ăn cơm ở nhà, Cha Mẹ có nói qua.

"... Con hiện tại bị tình yêu làm cho ngu người, con cảm thấy mọi chuyện đều có thể tiế[ thu, trên thực tế là không thể. Hắn đã ba mươi mấy tuổi, có thế giới của chính mình, sẽ không thể nào vì con mà thay đổi, chỉ có con đi thích ứng hắn. Hơn nữa con của hắn lớn như thế rồi, dù ngoài miệng nói tiếp nhận con, làm sao con biết trong lòng con bé nghĩ cái gì? Còn con? Con còn trẻ như thế, đời này con phải sinh con của con nữa. Nếu con có con của mình, làm sao có thể tốt với đứa bé kia?"

Cha mẹ nói mỗi một câu đều trúng điểm đau, nhưng cô hoàn toàn không nghe lọt tai.

Về Tống lẫm, cô vẫn luôn chỉ có một câu "con tin rằng con không có chọn sai."

Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên ý thức được, cha mẹ phản đối là do quá hiểu rõ tính cách của cô.

Những điều họ hói, đều là những điều trước nay cô chưa từng suy xét qua. Hoa ra so với cha mẹ hình dung, cô càng thêm để ý đến mọi thứ của Tống Lẫm.

Cùng Lâm Chân Chân đi ngang qua nhau, Tống Lẫm không mở miệng giữ cô lại, Châu Phóng cảm giác được mất mát.

Đối lập với một thân váy trắng mộc mạc của Lâm Chân Chân, Châu Phóng mặc một thân quần áo rực lửa gợi cảm, bây giờ nhìn lại lại thấy có vẻ diễm tục.

Ngay cả vị, đều khiến Châu Phóng cảm giác không an toàn trước nay chưa từng có.

Về đến nhà, Châu Phóng vẫn luôn ngồi trên sofa, cô thậm chí không cảm thấy đói.

***

Cửa chính đóng lại, biểu tình của Tống Lẫm trước sau căng chặt, Lâm Chân Chân yên tĩnh ngồi trên sofa, tầm mắt vẫn luôn dừng ở chiếc tạp dề Châu Phóng đặt trên quầy bar.

"Anh muốn kết hôn với cô ấy hả?" Giọng của Lâm Chân Chân nhu nhu nhược nhược, có chút suy yếu.

Tống Lẫm lấy hai bình nước trong tủ lạnh, một cái cho mình, còn lại đưa cho Lâm Chân Chân.

Bình nước lạnh thấu tim xuyên qua lòng bàn tay, đem sự lạnh lẽo kia truyền tới tận đáy lòng, Lâm Chân Chân nghe thấy Tống Lẫm nói "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là trong năm nay."

Lâm Chân Chân nghe thấy đáp án này, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Đã nhiều năm như thế, cô không biết bản thân theo đuổi điều gì. Cô nổ lực như thế, thậm chí làm cho cơ thể suy sụp, nhưng vẫn không chiếm được một câu hứa hẹn hôn nhân của người đàn ông kia. Có lẽ từ lúc bắt đầu đã không có khả năng rồi...

Chia tay, người đàn ông kia cho cô nhiều tiền như thế, số tiền đó, cả đời cô đều kiếm không được, nhưng cô lại chẳng thấy hạnh phúc. Hóa ra, tiền nhiều hơn nữa, cũng không khiến người ta cảm thấy vui sướng.

Gần đây cô thường hoài niệm năm đó, năm đó Tống Lẫm trong lòng chỉ có Cô và Tống Dĩ Hân...

Người, chỉ có lúc mất đi mới biết quý trọng. Năm đó cô vẫn luôn ghét bỏ Tống Lẫm kiếm ít tiền, hiện tại ngẫm lại, năm đó hắn đưa cho cô chính là toàn bộ của hắn.

"Sau này anh sẽ có con sao?"

Tống Lẫm đang uống nước, bị cô hỏi có chút sửng sốt, sau một lúc lâu, hắn nhàn nhạt trả lời "Sau này dù tôi có mấy đứa con, tôi vẫn đối với con gái như thế."

"Tống Lẫm, để em nuôi Dĩ Hân đi." Giọng điệu Lâm Chân Chân tràn ngập khẩn cầu.

"Em hẳn rất rõ ràng, chuyện này không có khả năng."

"Anh biết em..." Trong mắt Lâm Chân Chân toát ra vẻ tuyệt vọng của người ở dưới đáy vực sâu "Em không còn sống được bao lâu nữa, em muốn dùng những ngày tháng cuối cùng của mình, ở bên cạnh con bé."

Tống Lẫm cũng nghe một ít tình huống của cô, hóa ra ung thư gan là thật, không phải lừa hắn. Nói đồng tình, cũng có một ít, dù sao cũng là mẹ ruột của Tống Dĩ Hân, suy xét đến con gái, hắn cũng không đành lòng làm quá quyết tuyệt.

"Đi bệnh viện đi, cái này nếu khống chế được, có thể sống thật lâu." Tống Lẫm mím môi "Còn Dĩ Hân, tôi không thể để cho em mang đi, em đi nằm viện, tôi sẽ để con bé định kỳ đến thăm em."

"Tống Lẫm, anh hận em không?" Trong mắt Lâm Chân Chân tràn ngập hơi nước "Nếu năm đó em không như thế, có phải đời này chúng ta sẽ sống thật tốt với nhau?"

Tống Lẫm nhìn về phía cô, thần sắc vẫn luôn bình tĩnh, hắn lấy di động ra, gọi cho tài xế.

"Tài xế sẽ đón em, đưa em về nhà." Tống Lẫm cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ "Không còn sớm nữa, cô ấy chưa ăn cơm, tôi phải đi nấu cơm."

Tài xế rất nhanh lên lầu, an tĩnh đứng chờ một bên, Lâm Chân Chân dù không cam lòng bao nhiêu, cũng hiểu rõ ý tứ của Tống Lẫm.

Cô yên lặng chảy nước mắt, cầm túi xách đi theo tài xế ra ngoài.

Giây phút mở cửa, cô nghe Tống Lẫm ở phía sau cô, đột nhiên nói "Nếu em không đi, tôi sẽ không biết bản thân mình muốn là cái gì. Tôi không hận em, tôi rất cảm kích em, nếu không có em, tôi sẽ không có cơ hội gặp cô ấy."