Converter: luoihoc (TTV)
Editor: nkunqjieBeta: Ngân Sau khi Chu Lý nói xong bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh thời gian giống như dừng lại mấy giây. Có người nhìn thấy Trần Nghiễn Hiển đứng sau lưng Chu Lý cách đó không xa thoáng nhìn thấy sắc mặt anh so với lúc trước tựa hồ âm trầm hơn nhiều, lập tức im miệng. Những người khác cũng cảm thấy được nguy hiểm liền ngồi xuống, căn phòng ồn ào như chợ vỡ thoáng chốc trở nên im ắng như lúc ban đầu. Trần Nghiễn Hiển đi tới, ánh mắt khẽ đảo qua một vòng cuối cùng ngừng trên người Chu Lý, đôi mắt giống như phủ tầng sương mù lờ mờ không thấy rõ cảm xúc bên trong. Giọng anh lạnh lùng. "Các cậu rảnh rỗi quá rồi hả, hay là tớ xin thầy Lý vài bài kiểm tra để làm cuộc sống ngoại khóa của mọi người thêm phong phú nhé?" "Không cần đâu!" Mọi người lập tức trở nên hoảng sợ nhanh chóng từ chối. "Đại biểu Trần, tớ sẽ đi học ngay!" "Đúng đúng đúng! Cam đoan sẽ không có lần sau! Chúng ta nhất định sẽ bảo vệ bạn học Chu Lý thật tốt!" Chỉ nghe thấy những lời bảo đảm được lặp đi lặp lại sau đó là tiếng lật sách truyền đến soàn soạt, khác hoàn toàn với lúc chọc Chu Lý. Cô dùng sức mím chặt môi tức giận ngồi phịch xuống ghế. Trần Nghiễn Hiển không đứng ở đó nữa, anh đi theo sau cô và ngồi xuống ghế sau lưng Chu Lý. Động tác của cả hai không nhẹ nhàng cũng không nặng nề nhưng trong bầu không khí này chúng dường như bị kéo chậm lại, thậm chí âm thanh ma sát của chiếc ghế mặt với đất cũng nghe được một cách rõ ràng. Chu Lý mở hộp đựng bút ra lấy ra một cây bút đầu thỏ màu hồng rồi vùi đầu vào bàn viết, Trần Nghiễn Hiển sắc mặt trầm tĩnh mở sách. Với những biểu hiện và hành động bình thường của đó của hai người những ánh mắt thăm dò dần dần giải tán, mọi người bắt đầu quay đi làm việc riêng. Một lúc sau, trên bàn của Trần Nghiễn Hiển xuất hiện một cục giấy nhỏ được ném từ phía trước, rơi xuống bàn rồi còn không an phận mà nảy lên hai lần nữa. Cây bút trong tay anh dừng lại, ngón tay thon dài cầm tờ giấy đã bị nhàu nát một cách khéo léo. Mở ra thấy trên đó viết một câu bằng mực đen kiểu chữ giống như của con trẻ con thoạt nhìn cũng khá đẹp. "Trần Nghiễn Hiển! Cậu không biết bọn họ vừa rồi đã làm những gì! Quá! Đáng!" Sự tức giận của nữ sinh tựa hồ xuyên qua trang giấy nhảy ra, Trần Nghiễn Hiển nghĩ đến tình cảnh khi đó biểu cảm trở nên hơi chậm chạm, vừa định nâng bút viết gì đó quả bóng giấy nhỏ tiếp theo lại nhanh chóng bị ném qua. "Vậy mà lại nói hai chúng ta đang yêu đương! Cậu nói cái này có thể được ư?! Thật nực cười! Làm cho tớ buộc phải thề độc! ! !" Một dấu chấm than to oạch được vẽ bên cạnh đó cùng với một biểu cảm tức giận. Có thể thấy rằng cô không thể tin được cũng không thể chấp nhận được. Trần Nghiễn Hiển im lặng trong giây lát, một lần nữa vò tờ giấy thành một cục trực tiếp nhét vào trong ngăn bàn. Chu Lý đợi mãi cho đến tan học mà vẫn không thấy Trần Nghiễn Hiển hồi âm cô cũng thấy quen rồi. Cô toàn làm loạn sự tình lên, đôi khi Trần Nghiễn Hiển không kiên nhẫn sẽ chẳng buồn để ý tới cô. Đã có người bắt đầu đi ra ngoài ăn cơm vì buổi tối còn có lớp tự học, Chu Lý buổi sáng bị thầy Lý khiển trách một trận bị phạt về nhà suy nghĩ lại đồng thời viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ có chữ kí phụ huynh. Cô chầm chậm dọn dẹp sách vở, Tưởng Bố Cốc vừa chạy qua đã kéo cô đi xuống lầu, đường tới nhà ăn và cổng trường có chung một đoạn đường. Khi đi ngang qua sân bóng chợt phát hiện có người đang đánh bóng rổ. Bầu không khí nóng bức, một nhóm nam sinh chạy nhảy góc đồng phục của đồng phục trường bị gió thổi lên; trong không khí tạo nên một bức tranh tươi đẹp. Trong số đó dáng người cao lớn ở giữa là gây chú ý nhất, nam sinh dẫn bóng tư với thế gọn gàng, chân dài nhẹ nhàng nhảy lên tạo ra một cú đánh ba điểm hoàn hảo. Vào buổi chiều hoàng hôn, khuôn mặt hơi hếch lên, sống mũi thẳng tắp cùng hàm dưới phác hoạ ra những đường nét hờ hững, mấy sợi tóc mái rải rác trán, đồng phục học sinh được mặc rất chỉnh tề, khóa kéo quy củ kéo đến xương quai xanh, môi mỏng cũng khẽ kéo theo. Xung quanh truyền đến rất nhiều tiếng khen cùng tiếng hoan hô. Bên sân có không ít người đang đứng xem bóng, có nữ sinh kìm không được vỗ tay, đôi mắt sáng ngời dừng lại trên người anh, phấn khích nói với bạn bè đứng cạnh đó. "Trần Nghiễn Hiển lớp Một thật sự rất đẹp trai!" "Mọi người đều biết điều này, cám ơn." "Người ta không chỉ có dáng dấp đẹp trai thôi đâu mà thành tích cũng rất tốt đó." "Woo..whoo đôi chân đó, gương mặt đó, hoàn hảo!" Giọng nói của họ không nhỏ, hai người cô đi qua dễ dàng nghe thấy được Tưởng Bố Cốc đẩy Chu Lý, nhướn mày trêu ghẹo. "Cậu nhìn xem, Trần Nghiễn Hiển hiện tại là người tình trong mộng của biết bao nữ sinh." ". . . Thật không thể tin được." Chu Lý lắc đầu không khỏi cảm khái. "..." Tưởng Bố Cốc im lặng, "Có cái gì mà không thể tin được, chỉ có cậu mới có thể thờ ơ với một soái ca như vậy mỗi ngày thôi." Chu Lý im lặng. Khi cô gặp Trần Nghiễn Hiển anh chỉ là một nam sinh bình thường cao bằng cô và có ngoại hình khá đẹp. Không biết từ khi nào những người xung quanh cô bắt đầu khen anh đẹp trai, nhưng Chu Lý vẫn tự cho là Trần Nghiễn Hiển không khác gì nhiều so với trước đây. Chỉ là tính khí thay đổi một chút, các bộ phận trên khuôn mặt nở ra một chút, và anh đột nhiên cao lên thêm hai mươi centimet. Trong lúc cô đang suy nghĩ, một chiếc áo khoác từ trên trời rơi xuống đã che kín đầu cô, trước mắt trở nên tối sầm trên đỉnh đầu phát ra giọng nói quen thuộc. "Chu Lý, giúp tớ cầm áo khoác." Chính là nhân vật nam chính mới vừa được thảo luận. Trần Nghiễn Hiển. Chu Lý đưa tay kéo chiếc áo khoác đồng phục ra khỏi đầu mình, phồng má. "Tớ không rảnh, tớ phải đi về." "Tớ hôm nay cũng về nhà, đợi chút nữa về cùng nhau." Anh mở nắp chai nước khoáng ra nhấp một ngụm, sau đó ngước nhìn cô bằng đôi mắt đen láy. Chu Lý thở dài, "Được rồi." Ai kêu nhà hai người chỉ cách vài con đường, trên đường đi học gặp được nhau cũng là chuyện thường. Trần Nghiễn Hiển đã chơi được nửa trận chỉ còn mấy vòng là có thể phân ra thắng bại. Chu Lý ngoan ngoãn ôm áo khoác đứng bên sân chờ anh, không hiểu sao cảm nhận được ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng. Cực nóng, phảng phất như mang theo tia lửa. Cô lập tức quay đầu lại nhìn khí thế mười phần, chợt bắt gặp được mấy cái ánh mắt dò xét của đối phương liền chột dạ dời mắt tiếp tục xem trận đấu. Chu Lý âm thầm hừ hừ, chỉ tiếc Tưởng Bố Cốc đã đi ăn trước nếu không cô thật sự muốn xông lên. Cô nhìn một cái tôi nhìn một cái. Đôi mắt của nữ sinh tiểu học quả thật không được tốt lắm, rõ ràng cô với Trần Nghiễn Hiển rất đơn thuần, rất thẳng thắn, làm sao những người kia đều lộ ra vẻ khó chịu dáng vẻ như phát hiện ra gian tình. Không bao lâu sau Trần Nghiễn Hiển cũng đánh bóng xong, trên trán mang theo một tầng mồ hôi mỏng đi về hướng cô, Chu Lý đem đồng phục đưa cho anh, hai người đi ra ngoài. Nhớ tới sau khi về nhà phải đối mặt với đủ loại rắc rối, Chu Lý không khỏi cảm thấy buồn bực mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu mà thở dài. Trần Nghiễn Hiển chỉ liếc nhìn cô cũng biết rõ trong đầu cô nghĩ đến cái gì. "Lần trước lúc giúp cậu tải phim tớ đã nói chỉ xem vào giờ nghỉ cậu lại không nghe, lại muốn đi thách thức giáo viên." Trần Nghiễn Hiển mặc áo khoác, tay vừa kéo khóa lên trên vừa nhìn cô thờ ơ. "Tớ nhìn thấy một nửa cốt truyện nên nhịn không được..." Chu Lý bị anh không nể mặt nói một trận buồn bã bảy phần lập tức biến thành mười phần chỉ cảm thấy do bản thân tự gây ra. Chu Lý ủ rũ, bước chân chậm mất mấy nhịp thoáng một lát cả hai đã đi cách nhau cả một đoạn, một trước một sau. Cô không nói gì, vai đeo cặp sách mặt cúi xuống đất bất tri bất giác đã nhanh chóng đi đến cổng trường. Trần Nghiễn Hiển mấp máy môi đột nhiên lên tiếng, "Muốn uống trà sữa không, tớ mời cậu." "Quên đi." Chu Lý cau mày, cắn môi suy nghĩ hồi lâu mới khó khăn nói ra ba chữ. "Tớ không xứng." "..." "Hình như hôm nay mua cốc trân châu đường đen thứ hai sẽ được giảm nửa giá, cậu không muốn uống thật à?" Trần Nghiễn Hiển nhìn về phía trước mà nói. Ngay khi anh vừa dứt lời liền nghe được ai đó bên cạnh trả lời nhanh chóng và trôi chảy. "Lấy một cốc ở nhiệt độ phòng nhớ thêm một phần pudding đậu đỏ, cám ơn." "..." Trần Nghiễn Hiển đi mua trà sữa rồi đưa cho cô một cốc, Chu Lý cầm ống hút đâm thủng giấy đóng sau đó dùng sức hít một hơi, trong nháy mắt trên mặt tràn đầy sự thỏa mãn và vui vẻ. "Cái mạng này của tớ chính là do trà sữa mang tới. . ." "Ngoài ra còn có lẩu, thịt nướng, bún thập cẩm..." Trần Nghiễn Hiển nhìn lên đầu cô nhịn không được ngứa ngáy trong lòng tay cứ đụng đụng, ngoài miệng lại không nể mặt bổ sung. Chu Lý che đầu, thẹn quá hoá giận, "Bỏ bàn tay dơ bẩn của cậu xuống!" Chạng vạng tối khi sắc trời trở nên mềm mại, ngã tư phía trước sáng lên đèn đỏ, xe cộ dừng lại xếp theo hàng, hai ba người đi bộ vội vã qua. Cả hai sóng vai vừa uống trà sữa vừa đi dọc theo con đường. Chu Lý thấy tốc độ đi chậm chạp của anh liền biết rõ, "Bố mẹ cậu lại không ở nhà à?" "Ừ. Tăng ca." "Vậy cậu buổi tối đừng ăn đồ bên ngoài." Cô cau mày mang một mặt buồn rầu, "Không lành mạnh." "Vậy tớ ăn cái gì?" Anh thuận miệng trả lời ai ngờ Chu Lý lại đắm mình vào suy nghĩ. "Nếu không ... cậu đến nhà tớ ăn đi." Sau khi suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cô nghĩ ra được ý này. Trần Nghiễn Hiển sâu sắc nhìn cô, Chu Lý phối hợp nói tiếp. "Mẹ tớ mỗi lần nấu đều vung tay quá trán, đồ ăn lúc nào cũng làm nhiều rồi ăn không hết, nếu như cậu đến tớ cũng không cần sợ phí, nhiều lúc tớ cũng muốn đem những cái đồ ăn thừa kia mang xuống dưới nuôi mèo hoang." Cô nói đến đây chợt nhận ra rằng đó là một ý tưởng hay. Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng phấn khích. "Trần Nghiễn Hiển! Cậu cảm thấy thế nào! Đây có phải là một giải pháp hoàn hảo không!" ". . .Tớ không nghĩ thế." Trần Nghiễn Hiển im lặng một lát, mặt không biểu tình nói. ... Vào lúc trời tối, cả trường vắng lặng khuất sau màn đêm, chẳng qua là phòng học nào cũng được thắp sáng bằng đèn nên nhìn có chút giống những lưới điện nhỏ phát sáng vậy. Tự học buổi tối hơi ồn ào, Chu Lý không đến nên chỗ ngồi phía trước để trống, Trần Nghiễn Hiển chuyên tâm làm đề. Tan học Lý thanh thiên gọi anh lên văn phòng một chuyến, các bài thi buổi sáng đã được chấm xong. Ông bảo Trần Nghiễn Hiển phát bài để mọi người tự sửa các câu bị sai, ngày mai ông sẽ giảng lại sau. Trần Nghiễn Hiển đưa bài kiểm tra cho người ở hàng đầu tiên của nhóm truyền xuống. Khi đến tổ của mình anh đưa giấy cho người đằng sau rồi cầm bài của Chu Lý trong tay, đặt lên bàn cho cô. Một tờ giấy mỏng với sắc đỏ ở mọi nơi và số điểm kém đến đáng thương. Trần Nghiễn Hiển lắc đầu, dời mắt lại trông thấy bàn của cô quá lộn xộn không khỏi tiện tay dọn dẹp giúp. Sách vở bài thi phân loại rồi cất kỹ, đồ dùng cho vào túi bút, đặt những tờ ghi chú chưa được sử dụng lại với nhau và nhấn xuống. Chiếc bàn lộn xộn trước đây đột nhiên trở nên gọn gàng và ngăn nắp, Trần Nghiễn Hiển vô thức mỉm cười, đến khi phát hiện ra những ánh mắt dò xét xung quanh mình thì đã không kịp. Thấy anh liếc nhìn mình những người kia lập tức tránh né thu lại ánh mắt, Trần Nghiễn Hiển kéo ra cái ghế ngồi xuống vừa lật bài thi ra thì bả vai đã bị người từ phía sau vỗ hai lần, giọng nói thì thầm truyền đến. "Này Trần Nghiễn Hiển, cậu thích Chu Lý thật à?" Anh dừng lại, đôi mắt khẽ rũ xuống "Có liên quan tới cậu không?" ". . . Đương nhiên có." Chàng trai ngập ngừng rồi rất nhanh trở nên đầy tự tin. "Nếu cậu không thích tớ sẽ theo đuổi cậu ấy." "Cậu?" Trần Nghiễn Hiển nghe xong quay đầu nhìn cậu ta, lông mày vô thức nhăn lại. Chàng trai vừa nói kia tên là Phương Chí Hào, tính cách ngang ngược bá đạo, vóc người cao lớn, mọi người trong lớp thường miễn cưỡng trêu chọc cậu ta. Thấy Trần Nghiễn Hiển nhìn chằm chằm vào mình Phương Chí Hào trừng mắt, khuôn mặt đen nhẻm của cậu ta dường như đỏ lên vì phấn khích. "Làm sao, không được à? !" Trần Nghiễn Hiển vô thức xoa lòng bàn tay, thấp mắt trầm tư. Sau vài giây mới mở miệng nhẹ nhàng phun ra một câu. "Không được." Phương Chí Hào há hốc miệng, vừa tức giận vừa cố gắng chất vấn lại nghe Trần Nghiễn Hiển nhàn nhạt mở miệng. "Thành tích của cậu quá kém, sẽ ảnh hưởng đến việc cậu ấy thi đại học." "..." Phương Chí Hào bị sỉ nhục hung hăng nghiến răng đập mạnh tay lên bàn. "Liên quan gì đến cậu!" Cậu ta thẹn quá hoá giận. "Ngày mai tôi sẽ tìm Chu Lý tỏ tình, cậu chờ đó cho tôi!" Đằng sau truyền đến tiếng kéo bàn, âm thanh khá lớn. Có vẻ như cậu ta đã đi. Trần Nghiễn Hiển cầm bút lên kiểm tra bài thi không hay biết Vệ Tu Kiệt đã tới mình gần từ lúc nào. "Huynh đệ, cậu thật sự không có biện pháp nào à?" "?" Trần Nghiễn Hiển nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu. "Tớ lần trước còn trông thấy Phương Chí Hào giúp Chu Lý đi đổ rác, hai người đó thì thầm một hồi lâu. . ." Cậu ta đưa tay lên cằm, nheo mắt về phía trước và suy đoán. "Tuy nói Phương Chí Hào về phương diện nào cũng không so được với cậu, nhưng lỡ đâu Chu Lý lại thích, không phải nói cà rốt hay bắp cải đều có tình yêu sao. Tớ không biết cậu ấy thích bắp cải lớn hay cà rốt nhỏ, nhưng rõ ràng là cậu ấy không thích cậu-- " "Bịch." Vệ Tu Kiệt vừa mới dứt lời, Trần Nghiễn Hiển liền cầm lên một quyển sách ném tới chính giữa mặt cậu ta. "Aa--" cậu ta che mũi. "Cậu muốn chết sao?" Trần Nghiễn Hiển nguy hiểm liếc nhìn cậu ta, Vệ Tu Kiệt chột dạ tự biết mình đã đâm trúng chỗ không nên đâm, lập tức đóng gói chạy ra ngoài. Trên chỗ ngồi Trần Nghiễn Hiển đưa tay vuốt vuốt lông mày, cả người anh toát ra vẻ buồn tẻ như một đám mây đen. *