Yêu Em Rồi Đấy

Chương 13: Chạy theo nỗi niềm

Cơn ác mộng lại ập đến kinh hoàng vô độ khắp người cô đều là máu rất nhiều máu, cô đã không ngừng gào thét tên anh trong tiếng nấc nhưng anh cứ lạnh dần trong tay cô và rồi anh tan biến. Đau như ngàn mũi dao đâm xuyên tim.

Trúc Chi ngồi ủ rũ với đôi mắt thâm quầng vì cơn ác mộng đêm qua, cô như bị vắt kiệt toàn bộ sức lực.

- Cậu có muốn ăn gì không để tớ mua cho?

- Không. Cảm ơn!

- Không được, cậu phải ăn chút gì chứ. Để tớ đem lên cho cậu ly sữa nóng nha! Đới tớ một lát, đừng đi đâu đấy.

Vừa dứt lời An An chạy vội xuống canteen giờ thì phòng học vắng tanh chỉ còn mỗi Trúc Chi, cô mệt mỏi nằm gục xuống bàn, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo sụp mi mắt nặng trĩu.

Ai đó bước vào nhẹ nhàng đến bên cô. Ai đó đặt lên bàn cô một cái bánh sandwich nhân trứng thịt và một ly sữa nóng. Ai đó rất nhẹ khoác lên người cô chiếc áo vẫn còn vương hơi ấm.

Trúc Chi giật mình tỉnh giấc tim cô khẽ run lên vì mẫu giấy ticket màu xanh có nét chữ đẹp rất quen thuộc "Đừng bỏ bữa". Trúc Chi chạy nhanh ra ngoài thì gặp An An đang cẩn thận bê ly sữa nóng.

- Cậu có thấy nam sinh nào quanh đây không?

- Không. Tớ không thấy ai cả, có chuyện gì vậy?

Chưa nghe hết câu Trúc Chi đã vội chạy đi. Cô điên cuồng chạy quanh sân trường trong cái nắng bỏng rát, mắt không ngừng tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Mỗi gương mặt cô lướt là thêm một nỗi vô vọng đè nén con tim.

Không còn sức để chạy nữa Trúc Chi lê từng bước nặng nề, mũi chân cứ tự do bước mà không hề hỏi qua lí trí. Gió lướt theo nhẹ nhàng ôm ấp dỗ dành. Gió vô tình không biết mình đã mang tiếng đàn violin chạm vào nỗi niềm đang thổn thức của cô gái nhỏ.

Là giai điệu của bài Song from secret garden, từng nốt nhạc lướt theo gió cứa sâu vào nỗi niềm. Đôi chân lao nhanh về phía khu vườn của Học viện - nơi phát ra tiếng đàn. Trúc Chi chạy hết sức có thể, tiếng đàn vẫn du dương càng lúc càng gần nhưng khi cô đến nơi thì tiếng đàn đã tắt lịm, giai điệu đã bị bỏ ngỏ. Chẳng có ai ở đây cả, chỉ có cô với vòng dây đau thương quấn chặt.

Gió khẽ lùa những chiếc lá khô.

Trúc Chi cuố đầu hai tay nắm chặt mép váy, cô bậc khóc, đôi vai nhỏ run lên theo từng tiếng nấc.

"Có phải là anh không? Làm ơn cho em biết đi. Em đau lắm rồi, sắp không chịu nổi nữa rồi. Xin anh đấy! Phong ơi!"

Trong góc khuất ở gần đấy có một đôi mắt đẹp hướng ánh nhìn lạnh lùng về phía cô gái nhỏ môi nở một nụ cười nửa miệng - nụ cười của sự hài lòng.

Khi tâm trạng đã khá hơn được đôi ba phần Trúc Chi trở về lớp cô lầm lũi bước đi trong nắng và gió dáng vẻ mỏng manh cô độc.

Bước chân nặng trĩu của cô chạm phải mũi một đôi giày Adidas trắng muốt bên má ngoài có kẻ ba sọc đỏ trông rất ngang ngạnh. Chẳng buồn ngẩng mặt lên xem là ai cũng chẳng buồn nói lời xin lỗi Trúc Chi lách người sang một bên.

- Ngu ngốc!

Giọng nói quen quen vang lên bên tai Trúc Chi đứng lại nhưng không nhìn người nói và cũng không trả lời. Có lẽ người kia đã nói đúng. Cô ngu ngốc, đúng thật là ngu ngốc khi biết rõ sự thật mãi mãi là sự thật chẳng thể nào thay đổi đuợc vậy mà cô vẫn cố chấp mong chờ cố chấp tin rằng phép màu nào đó đã linh nghiệm. Anh đã đi, đi thật xa đi về một nơi mà dù cố gắng đến mấy cô vẫn không tài nào với đến. Yêu anh cô chỉ có thể yêu qua những giấc mơ và những hồi ức xưa cũ.

- Không những rắc rối mà còn ngu ngốc. Không biết phân biệt đâu là thật đâu là giả. Gọi em là đồ đại đần độn cũng vừa.

- Liên quan gì đến anh? - Trúc Chi gằn giọng.

- Đúng là đần độn, cố nhét vào đầu những gì tôi đã nói.

Thiên Vương vỗ vào đầu Trúc Chi rồi bước đi. Anh không hiểu vì sao mình lại phải lên tiếng cảnh báo cho cô biết về cái bẫy phía trước, anh cao ngạo không muốn ai xen vào cuộc chơi của mình hay anh sợ con mồi của mình sẽ bị người ta cướp mất hay là anh đang lo cho cô bé kia?

Cuộc săn đuổi của người thợ săn thứ hai đã chính thức bắt đầu.