Chuông báo hiệu giờ giải lao chỉ vang lên mới có mấy phút mà Học viện Trưng Vương ồn ào hẳn, học sinh từ các lớp tranh nhau túa ra hành lang đông nghẹt. Thành Nam hấp tấp chạy vào lớp hét to. - Có chuyện rồi D.A boy và Iceboy đang đánh nhau ở khu vực canteen. Vừa nghe thấy thế mọi người liền kéo nhau chạy xuống khu vựa canteen, Trúc Chi buông vội quyển sách chạy theo dòng người đông đúc. Lách người qua đám đông Trúc Chi như muốn nín thở trước cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra. Bàn ghế ngỗn ngang, gãy vỡ. Đông Quân đứng tựa vào tường khó nhọc lau vết máu trên khóe môi nhưng gương mặt vẫn lạnh băng và đầy vẻ thách thức. Tim cô gái nhỏ nhói lên từng hồi khi những cú đấm mạnh liên tục giáng vào người anh. Trong đám đông vọng lên vài lời xì xầm bàn tán. - Anh ta chết chắc, không ai đánh lại D.A boy đâu. - Sao không ai đi báo thầy giám thị vậy? Iceboy sẽ bị đánh chết đấy. Đông Quân ngã nhào ra nền gạch, toàn thân đau nhức không cử động nổi nhưng trên môi vẫn thoáng một nụ cười đắc chí khi Trúc Chi lao đến chắn trước mặt anh. - Tránh ra. - Thiên Vương quát lớn. - Không. Trúc Chi vẫn đứng yên dùng ánh mắt kiên định pha lẫn sự phẫn nộ nhìn anh. Từ phía sau cô Đông Quân đứng dậy dịu giọng. - Cua ngoan, em tránh sang một bên đi kẻo bị thương. - Không. Em không đi đâu hết. Trúc Chi nhìn Đông Quân qua đôi mắt ngân ngấn nước. Cảnh tượng này càng khiến cơn thịnh nộ của Thiên Vương bùng cháy dữ dội hơn. Ánh mắt quỷ dữ sắc lạnh u tối bao trùm lên không gian. - Tránh ra. Thiên Vương gằn giọng hất Trúc Chi sang một bên. Trận chiến lại tiếp tục, Đông Quân yếu thế hơn rất nhiều những đòn tấn công của anh đều bị vô hiệu cùng lắm anh chỉ đạp ngã được Thiên Vương. Đám đông như nín thở lùi ra xa khi Thiên Vương kéo tuột chiếc cravat khỏi cổ áo - một dấu hiệu chẳng lành, sau động tác này của anh luôn là cơn thịnh nộ khủng khiếp và không một ai có thể thoát khỏi bàn tay ác quỷ. Chiếc ghế hợp kim sắt kiểu cách được phủ lớp sơn trắng bị nhấc bổng lên lao thẳng về phía đối thủ. Đông Quân trừng mắt kinh hãi khi chiếc ghế đập thẳng vào lưng cô gái nhỏ đứng trước mặt mình. Cú đập mạnh khiến chiếc ghế gãy sấp lại, mẫu kim loại bị bẻ cong cứa vào bờ vai nhỏ máu bắn ra ướt đỏ cả bả vai. Trúc Chi khụy xuống, đau không thở được chỉ chút không khí lọt vào cánh mũi cũng khiến cô đau như thể lá phổi bị xé toạc ra. - Không được chạm vào cô ấy. Thiên Vương gầm lên khi Đông Quân định đỡ lấy Trúc Chi. Đôi mắt ác quỷ giờ đây chỉ tràn ngập một nỗi niềm đau đớn nào đó theo từng nhịp thở đứt đoạn của cô gái nhỏ. Để Trúc Chi tựa vào lòng mình Thiên Vương dịu giọng trấn an điếm từng nhịp nhẹ nhàng cho cô hít thở theo. Bàn tay nhỏ bấu chặt lấy tay áo anh mỗi khi không khí eln vào phổi. Trúc Chi thấy đau, rất đau cô muốn khóc nhưng chẳng thể nào khóc nổi, cổ họng nghẹn ứ chặn đứng tiếng nấc khiến cô càng đau hơn. Mọi thứ dần mờ đi trong mắt, mùi bạc hà cũng dần tan biến. Bên ngoài phòng cấp cứu. Thiên Vương ngồi lặng người trên hàng ghế chờ gương mặt lạnh lùng vô cảm nhưng thực chất lòng anh đang rối bời những lo lắng không yên về cô gái nhỏ đang phải chiến đấu với sinh mệnh bên trong cánh cửa kia. Đông Quân cũng lo lắng vô cùng anh cứ đi qua đi lại, có một vài thứ rất mâu thuẫn đang diễn ra bên trong anh. Bất chợt Đông Quân bước đến túm lấy cổ áo Thiên Vương, lôi anh đứng dậy rồi ấn mạnh vào tường. - Nếu cô ấy có mệnh hệ gì tôi bắt cậu phải trả giá. Thiên Vương nhếch môi cười nhạt. Thật lố bịch khi thốt ra những lời này trong khi chính anh ta là người thấy vui vẻ với kết cuộc này nhất. Thiên Vương sầm mặt lại, hất tay Đông Quân ra, anh gằn giọng. - Câu này tôi nói mới đúng. Nếu cô ấy có chuyện gì bất trắc tôi thề sẽ lấy mạng cậu. Gương mặt ác quỷ hiện lên sắc lạnh và tàn bạo.