Buổi chiều tan học Trúc Chi vừa xuống đến cầu thang thì thấy Phong đã đứng chờ ở đấy. Anh đón cô bằng nụ cười nhẹ như bao ngày. Hòa cùng dòng người đông đúc đang túa ra từ các lớp hai người đi cạnh nhau yên bình và ấm áp như thể cả thế gian chỉ còn lại hai người. Thấy vẻ mặt Trúc Chi có phần nhăn nhó khó chịu Thanh Phong lên tiếng. - Em sao vậy? Không khỏe à? - Không, cổ em chỉ hơi đau một chút thôi. Lúc trưa Trúc Chi ngủ ngồi, đầu tựa vào vai Thanh Phong gần cả tiếng đồng hồ nên mới có cảm giác mỏi. Mà nguyên nhân chính dẫn đến tình trạng phải ngủ ngồi ở góc khuất bờ tường của Trúc Chi không ai khác ngoài Thiên Vương, anh đã lấy chìa khóa phòng ở khu Nhất nên cô không thể về đó mà nghỉ trưa. Đang lăn tăn với mớ suy nghĩ bực dọc khi nhắc đến Thiên Vương thì Trúc Chi giật mình khi Thanh Phong dúi vào tay cô chiếc chìa khóa. - Đây là chìa khóa phòng anh nếu em muốn nghỉ trưa thì cứ đến đó. - Nhưng........ - Đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn nhường chỗ cho em thôi. Còn chìa khóa phòng em thì anh sẽ gặp Thiên Vương để lấy lại. - Thanh Phong cười hiền xoa đầu Trúc Chi. Ra đến cổng thì cả hai đều ngạc nhiên khi thấy An An đang đứng nói chuyện với Thiên Vương, Đăng Khoa cũng có mặt. Do khoảng cách khá xa nên cả hai không nghe được họ nói gì chỉ thấy vẻ mặt lo sợ của An An. - An! Trúc Chi gọi vọng khiến cả ba nhân vật kia giật mình quay đầu lại. Thiên Vương lướt mắt qua Trúc Chi rồi lãnh đạm bước lên xe ra về, ánh mắt vẫn ngang tàn khinh khi. - Có chuyện gì vậy? Anh ta không làm gì cậu chứ? - Không. Không có gì đâu, thôi tớ về trước đây. An An vội vã quay gót rời đi, lòng rối bời không biết phải làm thế nào mới đúng. Bất kì quyết định nào của cô trong lúc này đều sẽ làm tổn thương những người cô yêu mến. Sáng hôm sau. Vừa tạm biệt Phong ở lối rẽ vào dãy nhà dành cho khối 12 Trúc chi rảo bước về lớp nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô sững người dừng chân. Dưới một tán cây lớn, trên chiếc ghế đá An An đang ngồi khép nép bên cạnh Thiên Vương. Trúc Chi như chết đứng khi Thiên Vương nghiêng đầu hôn nhẹ lên má An An, cô nghe như tim mình vỡ tung ra, một cảm giác sợ hãi bất thường chiếm lấy đầu óc. Trúc Chi không biết tại sao nhưng bây giờ cô thấy sợ thậm chí là rất sợ. Trúc Chi không hiểu nổi tại sao An An lại dính vào con người đó? Tại sao không là ai khác mà lại là An An hiền lành của cô? Tại sao người đó lại là anh? Tại sao? Hàng tá câu hỏi cứ đổ dồn đến khi Thiên Vương lạnh lùng lướt qua cô như một người xa lạ, anh không nhìn cô. - Trúc Chi? - An An lo lắng lay người Trúc Chi. - Cậu? Chuyện....chuyện gì đang xảy ra thế này? Cậu và anh ta? Hai...hai... Trúc Chi không hiểu sao mình lại mất bình tĩnh đến thế. - Tớ thích anh ấy! - An An khẽ giọng. Trúc Chi bị sốc nặng trước lời thú nhận của An An. Cảm giác đau lòng đột ngột trào dâng. - Cậu bị điên à? Anh ta là D.A boy đấy! D.A boy thay bạn gái như thay áo không ai vượt ngưỡng một ngày. Cậu biết rõ điều đó sao còn đâm đầu vào? Anh ta sẽ làm khổ cậu đấy. - Tớ biết nhưng.... - Nhưng sao? Chẳng lẽ cậu tin anh ta sẽ chung thủy với cậu? - Ừm tớ tin như vậy. - Cậu điên thật rồi. Tại sao không là ai khác mà lại là anh ta? Cậu có biết mình đang làm điều ngu ngốc đến mức nào không? Trúc Chi đột ngột nổi giận, có thứ gì đó rất bấn loạn trong cô. - Tớ biết nhưng đây là lựa chọn của tớ mong cậu hãy tôn trọng quyết định của tớ. An An cuối mặt đánh rơi giọt nước mắt khi Trúc chi sa sầm nét mặt bỏ đi. "Xin lỗi cậu. Tớ đành làm kẻ thất hứa một lần vậy."