Trúc Chi ngồi thẫn thờ trong khu vườn trường, đã lâu rồi Trúc Chi không chơi đàn kể từ lúc giận dỗi Phong mà cô đập vỡ cây đàn. Cô nhớ da diết cảm giác được chơi đàn, cảm giác kéo thả vào không gian những giai điệu trầm lắng rồi hòa mình vào đấy để tìm cảm giác yên bình mỗi khi lòng dậy sóng. Có thể nói trạng thái bây giờ của cô là mệt mỏi. Mệt mỏi vì những sự thật đã được phơi bày sau lớp màn giả dối, mệt mỏi vì những trận cãi vã không đáng có. Thanh Phong của cô càng lúc càng xa xôi khác biệt, lắm lúc cô không thể nào tìm lại sự đồng điệu của tâm hồn như xưa. Là anh hay là cô đã thay đổi? - Đàn của em đâu? Sao dạo này không thấy em chơi đàn? Thiên Vương đột ngột xuất hiện anh bước đến ngồi trên thành hồ duỗi thẳng chân , mắt hướng vào không gian xa xôi. Trúc Chi nghe thấy nhưng chẳng buồn quay lại nhìn và cũng chẳng buồn mở miệng trả lời. - Hỏi em đấy? Sao không trả lời? Trúc Chi vẫn im lặng. - Tập đoàn nhà tôi có đầu tư cho ba dự án lớn của công ty nhà em, chỉ cần tôi lên tiếng hủy đầu tư một dự án thì cũng đủ khiến gia đình em điêu đứng. Tôi không chắc ba và anh trai em có thể xoay sở nổi. Cho em một cơ hội cuối trả lời. Thiên Vương nói nhưng mắt vẫn không nhìn về phía Trúc Chi. Dù rất giận nhưng Trúc Chi vẫn phải dẹp bỏ tính ương bướng của mình sang một bên khi cô nhớ đến lời của ba và anh hai. "Đừng chọc giận họ nếu không chúng ta khó lòng mà yên ổn". Thật ra ba và anh hai Trúc Chi nói câu nói này chủ yếu là muốn thử xem phản ứng của cô như thế nào. - Vỡ rồi! - Gì? Sao lại vỡ? - Thưa đại thiếu gia tôi đập vỡ rồi. Lúc bấy giờ Thiên Vương mới quay sang, anh nhìn Trúc Chi bằng ánh mắt giận dữ. Anh quát lớn khiến cô giật mình tròn mắt. - Rốt cuộc em làm cái quái gì thế hả? Em là người chơi đàn hay đập đàn? - Thì....mà việc gì anh phải hét to thế? Đàn của tôi thì làm gì là quyền của tôi. Thiên Vương quăng ánh nhìn sắc lẻm về phía cô, buông một tiếng "Hừ!" rồi lạnh lùng bỏ đi. Cùng lúc đó Thanh Phong cũng vừa bước đến. - Cậu ấy nói gì với em thế? - Không có gì. Đột nhiên anh ta hỏi em sao không chơi đàn nữa. - Em nói thật? Thanh Phong nhíu mày tỏ ý nghi ngờ. - Anh lại nữa rồi. Từ bao giờ anh mất niềm tin nơi em thế? Thanh Phong thở hắt ra anh ngồi xuống cạnh Trúc Chi đưa tay vặn nắp chai nước suối rồi đưa cho cô. Anh không hề hay biết rằng hành động vừa rồi của mình đã khiến Trúc Chi ngạc nhiên đến hoài nghi. - Anh....? - Gì thế em? - À...không...không có gì. Vô tình Trúc Chi chạm vào sợi dây chuyền để rồi đột ngột thấy lòng dậy sóng. Cô cứ nhìn anh, một ánh nhìn lạ lẫm đan xen và phức tạp giữa những xúc cảm lẫn lộn. Trước giờ Thanh Phong không bao giờ thuận tay trái vậy mà lúc nãy anh dùng tay trái để mở nắp chai nước. Cô đang cố tìm kiếm lí do để buộc mình tin rằng mọi chuyện vẫn ổn, anh vẫn là anh là Thanh Phong của cô như ngày nào. Đây chỉ chuyện bình thường thôi, không sao hết. Tần ngần lúc lâu Trúc Chi thỏ thẻ lên tiếng. - Mai anh đưa em đi xem phim kinh dị nhé! - Sao tự dưng lại muốn đi xem thể loại đó? Em không sợ à? Đôi mắt trong mở to ngạc nhiên, tim bắt đầu run lên. Lo sợ lại choáng ngộp tâm hồn. - Em..em muốn đi xem. - Ừ! Nếu em thích mai anh sẽ đưa em đi xem. Thanh Phong vui vẻ đồng ý nhưng anh đâu ngờ rằng mình vừa phạm một sai lầm lớn. Lần thứ hai anh để lộ sơ hở của mình. Trúc Chi thấy nghẹn lời trước biểu hiện của anh. Những cơn bão lòng lại cuộn sóng. Từ trước đến giờ chưa lần nào cô xem phim kinh dị một phần vì sợ không dám xem một phần vì Thanh Phong nhất quyết không cho xem vì anh sợ cô sẽ bị ám ảnh. "Cái gì anh cũng có thể chiều em nhưng riêng chuyện này thì không. Anh muốn em có những giấc ngủ ngon lành và bình yên" Đó là câu mà Thanh Phong hay nói mỗi khi Trúc Chi đề cập đến chuyện này để thử thách anh. Nhưng giờ đây câu trả lời đã hoàn toàn khác biệt.