Địa điểm dừng chân của cả đoàn là một bãi đất trống rộng rãi và khá mát mẻ trên đỉnh đồi, chẳng biết là do thiên nhiên có sẵn hay do Học viện san bằng? Khi các đội đã tập hợp đầy đủ, nghỉ ngơi và đánh chén no nê thì bắt đầu dựng trại. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng vấn đề còn lại là việc các cô cậu trổ tài xây dựng. Trừ nhóm của Thiên Vương và Thanh Phong ra các nhóm còn lại đều rất vất vả trong việc dựng lều trại. Núi rừng yên tĩnh bỗng chốc bị náo động bởi tiếng la hét, cười đùa, quát mắng khi các thầy cô và học sinh cùng nhau bày ra các trò chơi quái đản nhất từ trước đến nay. Không có một chút e dè nào hết, tất cả đều hòa mình với nhau quậy hết cỡ. Chân Trúc Chi vẫn còn đau nên cô chỉ ngồi từ xa nhìn lại đến khi chán chường thì tựa vào gốc cây mà ngủ thiếp đi trong mệt mỏi. Không có An An cũng thật buồn. Trong khi cô gái nhỏ say ngủ thì Đăng Khoa mang áo khoác đến đắp lên người cô theo sự nhờ cậy của Thiên Vương, chỉ một hành động đơn giản thế thôi mà anh cũng không thể làm được vì anh cần phải giữ khoảng cách với cô bởi trong trò chơi này anh đóng vai một người xa lạ. Thế nhưng, một kẻ quyền uy nào đó đã quát lên với đám đông khi có người định vực cô gái nhỏ dậy. - Để yên cho cô ấy ngủ. Vậy là quậy đến đâu cũng không ai dám bén mảng đến gần khu vực gốc cây to nơi cô gái nhỏ đang ngủ. Khi mọi thứ đã hoàn tất thì nắng cũng bắt đầu ngã màu. Sắc cam dịu dàng ấm áp bao phủ lên không gian. Đứng trên đỉnh đồi phóng tầm mắt ra xa bạn có thể thu được cả một vùng đất trời mênh mông, không khí mát lạnh của núi đồi chợt ùa về xua tan đi bao mệt nhọc của ngày dài. - Người mình bẩn quá, giờ làm sao tắm rửa gì đây? Một cô bạn khá dễ thương nhăn nhăn mặt nhìn quanh. Đề tài bức xúc đã được gợi mở mọi người lại nhao nhao cả lên. Đột nhiên một tốp vài cô cậu hớt ha hớt hải chạy đến la to. - Đằng kia có con suối lớn lắm. Câu thông báo vừa dứt cả đoàn liền kéo nhau chạy thẳng về phía con suối. Quả thật có một con suối lớn cách địa điểm cắm trại không xa. Từng dòng nước mát lạnh đổ xuống một cái hồ nông phía dưới. Cả bọn thấy thế mắt sáng hẳn lên không còn nhớ phép tắc hay phân biệt nam nữ gì nữa, hết thảy đều nhảy ầm xuống hồ. Tiếng cười đùa rộ vang một khung trời, những bàn tay cứ thi nhau vóc nước lên phát mạnh vào người xung quanh. Một cách gián tiếp nào đó là họ đang tắm cho nhau. Sau khi quậy tung cả con suối các cô cậu mới chịu bò lên bờ và vấn đề nan giải tiếp theo là tìm chỗ để thay quần áo. Cả bọn lại dắt díu nhau về khu trại vòi vĩnh thầy giám thị vì họ không thể mang số nước suối kia vào trong lều. Thầy giám thị lắc đầu ngao ngán chỉ tay về phía những khu nhà tắm dã chiến ở phía sau rặng cây mà Học viện đã chuẩn bị sẵn. Vậy là sự nghiệp tắm rửa xem như đã hoàn thành. Bước ra khỏi khu nhà tắm dã chiến khi đã tạm ưng ý là mình đã sạch sẽ Trúc Chi lê từng bước chân đến ngồi dưới một gốc cây to. Bỏ qua âm thanh náo nhiệt của khu lều trại cô thả mình vào không gian bao la của đất trời. Hoàng hôn trên đỉnh núi thật đẹp với chút nắng nhẹ trên nền trời cao, vệt màu cam thẫm quét lên vầng mây những dải sáng mềm mại, mặt trời dần lui về phía sau ngọn núi. - Chân em còn đau không? Thanh Phong ngồi xuống cạnh Trúc Chi, một tay anh đưa cho cô mẩu bánh sandwich sữa một tay nâng chân cô lên. - À, em đỡ rồi. Trúc Chi vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nụ hôn buổi chiều hôm đó vẫn còn rất ám ảnh cô. Có nằm mơ cô cũng không thể nào ngờ rằng anh lại đối xử thô bạo với cô như thế. Giận! Đúng, cô vẫn còn đang giận anh. Thanh Phong vẫn còn chưa kịp thoa thuốc cho Trúc Chi thì bị thầy giám thị gọi đến dự họp các nhóm trưởng để thảo luận chương trình sinh hoạt cho các nhóm. Anh chỉ kịp để lại cho cô lời nhắn ột cuộc hẹn. - Lát em đợi anh ở đằng kia nhé! Anh có chuyện muốn nói với em.