Yêu Em Thêm Lần Nữa

Chương 44: Không lo đâu

Cô im lặng!

Cả căn phòng làm việc lúc này im phăng phắc, không còn chút tiếng động nào nữa. Khả Như không thừa nhận nhưng cũng không hề phủ nhận. Điều này khiến Lục Tề Nam có chút không vui, hắn đưa tay nới lỏng cà vạt của mình, không nhìn cô nữa:

- Em đi đi.

Khả Như cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Tề Nam, vẫn là cái vẻ mặt điềm tĩnh đó không chút cảm xúc. Mọi chuyện sao lại trở thành như vậy chứ?

Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc lạ lẫm, chính cô cũng không biết cảm xúc đó là gì nữa?

Nhanh chóng cô chạy ra khỏi phòng làm việc, chạy thục mạng ra khỏi công ti. Cô bước từng bước chậm rãi đi trên đường, chẳng hiểu sao giờ cô chỉ muốn quay lại công ti và nói với Lục Tề Nam rằng " Xin lỗi", nhưng bàn chân cô lại không nghe lời mà đi thẳng.

Kítttt!

Tiếng phanh gấp khiến Khả Như giật cả mình. Theo phản xạ cô nheo mắt nhìn chiếc xe trước mặt mình, người bước ra là một người vô cùng quen thuộc. Là Cố Đông, là anh ta.

Khi nhìn thấy Khả Như ở đây, Cố Đông bất ngờ vô cùng, nét mặt anh ta mừng rỡ.

- Khả Như, em không sao chứ?

- Tôi cứ ngỡ anh là không khí.

Khả Như lạnh lùng bước đi. Bước chân của cô nhanh dần cho đến khi cô dừng lại tại một góc khuất. Cô khóc, phải cố gắng lắm mới có thể quên Cố Đông, mà giờ anh lại xuất hiện trước mặt cô lần nữa.

Cố Đông thẫn thờ nhìn bóng dáng Khả Như xa dần, trong lòng đau khổ.

- Phải làm thế nào em mới chịu tha thứ cho anh chứ?

[...]

Tất cả mọi hành động của Khả Như đã thu vào tầm mắt của Lục Tề Nam. Hắn đứng trên tầng cao nhìn xuống, trong lòng có chút không vui.

- Người phụ nữ của Lục Tề Nam này không được phép nhớ thương một người đàn ông khác.

******

Tại thành phố Pari Pháp...

Lina ngồi khoanh chân trên sofa khi vừa rời mắt khỏi màn hình laptop, cuối cùng cô cũng làm xong công việc của hôm nay rồi. Bình thường Lina không ngủ luôn, cô hay cầm điện thoại lên chơi một lúc rồi hẵng ngủ. Vì thế nên mỗi lần vào giờ này, ai đó đều căn đúng thời gian gọi điện kêu cô đi ngủ. Nhưng mà hôm nay chờ mãi chẳng thấy tên đó gọi cho cô gì cả.

Lina không nghĩ về Jikey nữa, cô lười biếng cầm điện thoại lên lướt lướt theo thói quen. Khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn nhó lại khi lại thấy trên màn hình điện thoại hiện lên dòng số điện thoại quen thuộc.

Jikey, cái tên này lúc nào cũng chỉ biết làm phiền cô mà thôi. Cuối cùng anh cũng chịu gọi điện rồi. Lúc nào Jikey gọi, Lina cũng giả vờ chờ một lát sau rồi mới nghe máy:

- Gì, nói nhanh!

Lina giọng gắt gỏng với người đàn ông ở đầu dây bên kia. Nhưng người trả lời điện thoại của Jikey lại là một người phụ nữ lạ.

- Thưa quý cô, cô có phải là người nhà của ngài Jikey phải không ạ? Ngài ấy uống say ở bar chúng tôi...

Đầu dây bên kia là giọng nhỏ nhẹ của cô nhân viên bar, cô gái ấy nói bằng tiếng Anh. Lina liếc nhìn đồng hồ treo tường thấy đồng hồ đang chỉ tới số 11h pm, cô lập tức trả lời:

- Không quen!

Lina tắt máy, cô vứt điện thoại sang một bên. Giờ này là 11h đêm đó, tên Jikey kia đi đâu uống say bét rồi còn dám làm phiền tới cô. Lina không thèm quan tâm nữa, cô lập tức bước vào phòng ngủ của mình, chùm chăn lên đầu.

Nhưng mãi Lina chẳng thể chợp mắt nổi, cô cứ quay người đi quay người lại rồi cuối cùng cũng bật dậy. Cô ngồi trên giường một lúc, miệng lẩm bẩm:

- Jikey chết tiệt, không biết anh ta lúc say có bị phụ nữ lợi dụng hay không nữa?

Lina chẳng muốn quan tâm tới Jikey đâu, nhưng mà chẳng hiểu sao cô không thể ngủ được, cứ cảm thấy trong lòng sao sao ấy.

Được rồi, đây là lần cuối cùng thôi.

Lina tự nhủ trong lòng, cô bước ra khỏi giường và chạy đến tủ thay quần áo. Tay cô cầm điện thoại, vừa chạy xuống cổng vừa xem giờ. Tròn 00h đêm.

Chiếc ô tô của Lina lập tức phóng ra khỏi biệt thự, cô cũng đoán được Jikey đang ở bar nào rồi, giờ chỉ cần phi thẳng đến bar đó mà thôi. Chiếc ô tô phóng xa dần rồi hòa vào màn đêm tịch mịch.

Một lát sau, Lina đã tới con đường lớn, ánh đèn vào buổi đêm ở Pari lúc nào cũng lung linh huyền ảo như vậy, Pari chưa bao giờ là hết nhộn nhịp.

Trong lúc chờ đèn giao thông chuyển xanh, Lina lại liếc nhìn đồng hồ, trong lòng sốt ruột vô cùng. Mặc dù cô tự nhủ với lòng mình rằng cô chỉ đang làm vì Jikey là hàng xóm từ nhỏ của cô thôi, chứ cô không hề lo lắng cho anh chút nào. Nhưng mà lúc cô nhìn đồng hồ, không hiểu sao trong lòng lại lo lắng như vậy.

Rồi cô lại tự lẩm bẩm:

- Mình mà lo cho Jikey á, thôi nào. Không phải là mình lo cho anh ta, mà là vì sợ nửa đêm lại bị anh ta làm phiền mà thôi.

Lina tự an ủi bản thân rằng mình không lo lắng cho anh một chút nào, đèn giao thông đã chuyển xanh, cô phóng ô tô đến thẳng bar.

Vừa mở cửa vào bar, tiếng nhạc xập xình nhộn nhịp vang lên khiến Lina khó chịu vô cùng. Cô len lỏi trong đám người đang nhảy nhót kia, cố tìm kiếm bóng dáng Jikey.

Anh ta ở đâu vậy chứ? Biết trước cô không thèm tới rồi, mặc xác anh luôn đấy.