Yêu Em Thêm Lần Nữa

Chương 46: Bồi bổ

- Em đang làm cái trò gì vậy?

Bị Lục Tề Nam nhìn chằm chằm, lập tức cô quay mặt đi, cố né tránh ánh mắt của hắn:

- Tôi...tôi...

Lục Tề Nam nhìn biểu cảm của cô mà thấy buồn cười, hắn đưa tay xuống vén mái tóc rối tung của cô:

- Em đừng có dễ thương như vậy, có biết là tôi sẽ không miễn dịch nổi không?

Nghe câu nói này, hai má cô bất giác đỏ bừng lên, cô nhìn hắn, không rõ câu vừa nãy mình nghe là gì nữa?

Trái tim cô cứ đập liên hồi không ngừng nghỉ, cô lắp bắp trả lời:

- Anh...đừng có dùng những lời nói ngon ngọt để dụ dỗ tôi nha...tôi...tôi không dễ bị dụ đâu...!

Lục Tề Nam ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, hắn lại cười. Tiện tay hắn véo nhẹ hai má phúng phính của cô như đang cưng nựng em bé:

- Dụ dỗ gì cơ? Em nghĩ nhiều rồi.

Nói tới đây Khả Như cô không dám hé thêm một lời nào nữa, cô nhìn hắn, thầm mắng hắn trong lòng. Lục Tề Nam đích thực là một tên lưu manh đổi trắng thay đen, huhu còn dám nói lái ý của cô. Không ngờ cuối cùng cô lại rơi vào tay của một đại boss gian xảo như vậy.

Lục Tề Nam đột nhiên không cười nữa, hắn híp mắt nhìn cô rồi nghiêm túc cất giọng:

- Thế...còn chuyện tối nay em định tính sao với tôi đây?

Lục Tề Nam lại đưa tay nghịch ngợm mái tóc mềm mượt của cô, cuộn cuộn lên đầu ngón tay của mình. Khả Như lúc này mới sực nhớ ra chuyện hôm nay ở phòng làm việc mình đã hứa gì với hắn, hai má cô càng thêm nóng hơn.

Thì ra không phải là Lục Tề Nam cố ý dụ dỗ cô, mà là hắn đang ám chỉ lời hứa hẹn của cô khi sáng. Đáng ghét!

Hắn ta...muốn làm chuyện đó tới vậy sao?

- Thì...thì tùy anh thôi.

Dù sao thì bây giờ Khả Như cô cũng đã trở thành người phụ nữ của Lục Tề Nam rồi, chuyện quan hệ thể xác cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nhưng mà...cô vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ khi cùng hắn làm chuyện đó.

Lục Tề Nam khóe môi cong lên tỏ ý hài lòng trước thái độ của cô, bàn tay hắn cũng đã rời khỏi mái tóc mềm mượt của cô từ lúc nào rồi.

- Bây giờ em đi thay đồ đi, tôi dẫn em ra ngoài ăn.

- Ra...ngoài ư? Không đâu, tôi không muốn... - Khả Như lắc đầu ngọ nguậy - Ăn ở nhà không được sao?

Cô chỉ là sợ ra ngoài sẽ vô tình gặp lại người quen, với lại bây giờ cô không muốn ai khác biết quan hệ giữa cô và Lục Tề Nam chút nào.

Lục Tề Nam mặc kệ cô có bám lấy đầu giường không chịu đi như thế nào, hắn thong thả xắn tay áo, miệng thản nhiên cất lời.

- Tôi dẫn em đi bồi bổ trước, chỉ sợ là...đêm nay em sẽ rất mệt thôi.

Khả Như lại đỏ mặt, trong đầu cô những hình ảnh ở phòng làm việc hồi sáng nay lại hiện về.

Trong lòng bất giác hồi hộp đến lạ.

- Tôi...

Lục Tề Nam thấy nét mặt bối rối trên khuôn mặt xinh xắn của cô vô cùng đáng yêu, hắn lại bổ sung thêm một câu nữa:

- Nhưng yên tâm...tôi sẽ rất nhẹ nhàng, không làm em đau đâu. Không cần quá căng thẳng em nhé!

- ... - Khả Như.

*************

Tại một nhà hàng truyền thống của Nhật...

Lục Tề Nam mở cửa xe ra, hắn giơ tay ra trước mặt cô. Cô hiểu ý, liền đặt tay mình lên bàn tay to lớn đó.

Lục Tề Nam cười nhẹ rồi dắt tay cô vào bên trong, tất cả nhân viên thấy cô và hắn bước vào thì ngay lập tức cúi đầu cung kính:

- Hoan nghênh Lục thiếu và thiếu phu nhân!

Khả Như ngớ cười quay sang nhìn Lục Tề Nam, hắn tuy không nhìn cô nhưng miệng vẫn trả lời:

- Hồi trước nghe em nói là muốn ăn đồ Nhật!

Hả...? Khả Như ngẩn người, cô có từng nói như vậy sao?

À, hình như là trước kia cô từng nói vậy với Tiểu Lan. Vốn dĩ trước kia khi cô còn được hạnh phúc, cả ba người cô, Khả Ái, Cố Đông thường hay đi nhà hàng truyền thống Nhật, lúc đó toàn là Cố Đông mời hai người.

Cả ba đã có rất nhiều những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau, cho đến khi Khả Ái qua đời.

Lúc đó vì nhớ đến Cố Đông nên cô mới nói vậy với Tiểu Lan, không ngờ Lục Tề Nam lại biết chuyện này.

- Sao thế?

Thấy mãi Khả Như không nói gì, Lục Tề Nam cúi xuống hỏi. Lập tức cô lắc đầu:

- Không có gì, tôi ăn rất nhiều đó. Anh có chê không?

- Chẳng nhẽ tôi lại không đủ tiền để cho em một bữa no nê?

Lục Tề Nam dắt cô bước vào bên trong căn phòng vip nhất nhà hàng, vốn dĩ nhà hàng hôm nay đã được bao lại rồi. Khả Như đảo mắt nhìn căn phòng vip, cô thầm nghĩ người giàu thật lãng phí mà.

Một lát sau, đồ ăn đã được dâng lên đầy ắp bàn ăn, mùi thơm phức tỏa ra khiến Khả Như đói vô cùng.

Ọt ọt...

Trong bầu không gian tĩnh lặng, đột nhiên bụng cô kêu lên hai tiếng rõ to. Lục Tề Nam còn đang mải xếp thức ăn cho gọn gàng thì lập tức dừng tay lại, mắt hướng về phía đối diện nơi cô đang ngồi.

Khả Như xấu hổ vô cùng, sao bụng cô lại kêu đúng lúc như vậy chứ? Nhưng mà quả thật bây giờ cô rất rất đói...

Lục Tề Nam khẽ che miệng cười:

- Bụng em đang biểu tình kìa! Vừa nãy còn đòi không đi ăn?