Yêu Giả Cưới Thật

Chương 159: Rung động lòng người (Phần 1)

Editor: Nguyen Hien.

Túi chườm đá rơi trên mặt đất, Lăng Cận Dương nhíu mày một cái, lửa giận ẩn nhẫn hồi lâu cuối cùng cũng không kiềm chế được: “Đồng Niệm, cuối cùng em muốn thế nào?”

Bên tai quanh quẩn câu hỏi đầy tức giận của anh, trái tim Đồng Niệm co thắt lại, cắn chặt môi hỏi anh: “Có phải anh cũng trách em hay không?”

Trái tim Lăng Cận Dương nhói đau bởi vì câu hỏi của cô, anh chậm rãi mím chặc môi lại. Anh không có trả lời, chỉ đưa tay kéo cô, ôm chặt eo cô, bất chấp sự kháng cự mạnh mẽ của cô, dẫn cô đi lên lầu: “Đi lên!”

Không nghe được câu trả lời của anh, trái tim Đồng Niệm nhói đau, cô không đẩy anh ra nữa, mặc cho anh dẫn cô lên phòng ngủ.

Đẩy cửa phòng tắm, Lăng Cận Dương đẩy cô vào, đồng thời dặn dò: “Đi tắm trước đi, sau đó ăn một chút gì đó.”

Ngừng lại, anh giống như nghĩ đến đều gì, lại nói: “Anh muốn đi thư phòng chờ tin tức, em ngủ trước đi.”

Bước chân Đồng Niệm khẽ ngừng lại, cũng không xoay người nhìn anh, lấy tay đóng cửa phòng tắm lại, đi thẳng vào.

Mở vòi hoa sen, Đồng Niệm đứng dưới vòi nước, mặc cho dòng nước ấm áp đổ xuống, thậm chí quần áo trên người cũng không cởi ra, cả người đứng yên như vậy dưới vòi sen không hề nhúc nhích.

Quần áo dần thấm nước, cả người đều ướt nhẹp, tóc đen trên đầu dính vào mặt, làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt và trong suốt của cô, hầu như không thấy được một tia huyết sắc.

"Ưmh ——"

Đồng Niệm cắn chặt môi, hơi sức còn lại cô muốn chống đỡ cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn. Cô ngồi xuống mặt sàn, thân thể yếu ớt ngồi trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, đôi tay vòng chắc bả vai, run lẩy bẩy.

"Yếm!"

Mùi máu tanh tràn giữa răng và môi, cả người Đồng Niệm run lẩy bẩy, tiễn đồng đen nhánh một mảnh đỏ tươi, cô không nhịn được khóe mắt chảy ra lệ nóng, nghẹn ngào thì thầm, cổ họng phát ra âm thanh dồn dập liên tiếp giống như con thú nhỏ sắp chết.

Bên ngoài cửa phòng tắm, Lăng Cận Dương đứng lặng người, ngón tay thon dài nâng lên, đặt lên tay cầm của cánh cửa trong một khắc rồi chợt ngừng động tác lại. Hồi lâu, anh mím môi thu tay lại, nhẹ nhàng khép cửa lại xoay người rời đi, bỏ lại nơi có từng trận tiếng khóc nức nở đang bị đè nén.

Cũng không biết ở trong phòng tắm bao lâu, đợi đến khi ý thức quay về, hay chân đã sớm mỏi nhừ. Vội vàng tắm rửa, cô cũng không có sấy tóc, kéo cửa đi ra, trong phòng ngủ một mãnh tĩnh mịch, âm thanh gì cũng không có.

Từng tiếng hít thở hay tiếng mút thỏa thích của Yếm giống như vang vọng bên tai. Đồng Niệm quay đầu, nhìn chằm chằm giường màu trắng của Yếm, dđl/q'd nhưng bên trong trống không, không có gì cả.

Khóe mắt ê ẩm khó chịu, Đồng Niệm dùng sức hít mũi, bức nước mắt về. Không được khóc! Không được khóc!

Nếu như cô rơi nước mắt, Yếm nhất định sẽ khóc, cho nên cô cố gắng kìm nén nước mắt. Cô phải chờ đợi Yếm quay về, cô tin tưởng Yếm nhất định sẽ quay về.

Người giúp việc đã sớm bưng cơm tối lên cho cô, dùng hộp giữ ấm đặt ở trên bàn, chờ cô ra ngoài ăn.

Đồng Niệm nhìn thức ăn, một chút cũng không muốn ăn, nhưng nhớ tới con gái, lại không thể không cầm đũa lên, bắt buộc mình ăn một chút. Cô không được suy sụp, tuyệt đối không được suy sụp.

Cầm đũa lên ăn vài miếng, Đồng Niệm thở dài, nhìn phòng ngủ trống rỗng, nhớ tới Lăng Cận Dương đang ở thư phòng, liền cầm mâm cơm đứng lến đi tới thư phòng.

Khẳng định là anh cũng chưa ăn cơm.

Cửa thư phòng hơi khép, Đồng Niệm đẩy cửa đi vào, chân đụng phải cái gì đó, thiếu chút nữa trượt chân té. Cô cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy chai rượu đỏ đang xoay một vòng trên mặt đất.

Trong phòng là mùi thuốc lá cay nồng, Đồng Niệm nhíu mày lại, bên trong chỉ có ánh sáng yếu ớt của 1 chiếc đèn. Người đàn ông cao lớn nằm trên sofa, một tay khoác lên che mắt, giống như là đã ngủ.

Kể từ khi cô bắt đầu mang thai, Lăng Cận Dương hầu như rất ít hút thuốc, chỉ có xuất hiện một vài thời điểm cần thiết mới uống rượu. Rất lâu rồi cũng không nhìn thấy anh hút thuốc lá như thế này, tròng lòng cô vô cùng khó chịu.

Dọn dẹp tàn thuốc lá tán loạn trên bàn, Đồng Niệm giơ tay lên lắc nhẹ anh, nhỏ tiếng gọi: “Cận Dương, ngồi dậy ăn một chút gì đi.”

Lăng Cận Dương vẫn không nhúc nhích, hai mắt vẫn khép hờ như thế, chỉ có một tiếng hít thở nhẹ, giống như đã ngủ thiếp đi.

Đồng Niệm khom lưng đi đến gần, nhìn đôi mắt đóng chặt của anh, dịu dàng kêu: “Ông xã?”

Hơi thở anh thở ra, mang theo mùi rượu nồng nặc, Đồng Niệm nhíu mày một cái, ánh mắt lướt qua vẻ buồn bã. Cô đứng dậy muốn đi lấy chăn, lại nghe giọng nói của anh vang lên: “Có lẽ anh sai lầm rồi…”

Bước chân Đồng Niệm dừng lại một chút, xoay người đứng bên cạnh anh, không hiểu hỏi anh: “Lỗi gì? Anh đang nói cái gì vậy?”

Nâng cánh tay anh đang đặt trên hốc mắt lên, Lăng Cận Dương chậm rãi quay đầu về phía cô, tận sâu trong ánh mắt dâng lên một mảnh mờ mịt sau cơn say rượu, giọng nói cũng mơ hồ không rõ: “Chúng ta là không nên….Không nên kết hôn!”

Bốn chữ cuối cùng anh nói, giống như bốn lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào ngực Đồng Niệm. Cô cắn môi, dồn đủ hơi sức hỏi anh: “Anh hối hận sao?”

Sau đó, Lăng Cận Dương cũng không có nói nữa, Đồng Niệm nhíu mày nhìn sang, lại thấy anh đã nghiêng đầu, té ở trên sofa ngủ.

Xoay người trở lại phòng ngủ, Đồng Niệm lấy ra một cái chăn đắp kín cho anh, rồi nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Vén chăn leo lên giường, bên trong lạnh lẽo, một ít nhiệt độ cũng không có. Cô che đầu, rúc cả người vào trong chăn, vẻ mặt vô hồn, nét mặt gì cũng không có.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Đồng Niệm giơ tay lên vuốt mặt, nhìn chằm chằm lòng bàn tay lành lạnh nước, mới ý thức được mình đang khóc.

Hai chân co rúc lại cùng với nhau, cô ngã xuống giường, đôi mắt chăm chú nhìn giường của con gái, đáy lòng chua xót khó đè nén.

Trước kia mỗi đêm vào lúc này, Yếm sẽ nằm bên trong chiếc giường nhỏ đó, vô tri vô giác ngủ, yên bình nằm ngủ, ngửa cái bụng lên giống như con ếch nhìn vô cùng đáng yêu.

Nhưng tối nay, Yếm ở nơi nào? Yếm giờ không có nằm trong ngực mẹ lúc này, có đang ngủ ngon hay không? Có khóc nháo hay không?

Hai tay Đồng Niệm nắm chặt lại cùng nhau, mạnh đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch. Yếm bị bắt mất từ trong tay cô, bất kể có ai nghĩ hay nói như thế nào, dđl/q'd chính bản thân cô cũng không qua được cửa ải này.

Cô là một người mẹ, chuyện này vô cùng áp lực, đã sớm chôn vùi cô. Cho nên lúc Hàn Hứng Kiều tát cô một tát kia, cô không có tránh né. Khi ông tức giận chỉ trích cùng nhục mạ, cô không có bất kỳ oán hận.

Tại sao cô có thể vứt bỏ con gái được chứ? Tại sao có thể vứt bỏ?

Thái độ của Lăng Cận Dương, cô cũng không có bất ngờ, suy bụng ta ra bụng người. Nếu đổi lại anh là người làm mất Yếm, trong lòng cô cũng sẽ có oán hận, nhưng có phải anh chỉ có oán hận không thôi sao?

Hối hận bọn họ đã kết hôn?

Hối hận về tình yêu của bọn họ?

Cho là cô tự lừa dối bản thân đi. Kể từ sau khi Lăng Cận Dương biết chân tướng sự thật, tất cả mọi chuyện, tất cả tình cảm đã thay đổi hương vị, nhưng cô một lần lại một lần tự nói với bản thân mình, không có đổi, ít nhất tình yêu bọn họ cũng không có đổi.

Cuối cùng chỉ có một mình cô chấp niệm, như là người si nói mộng.

Có quá nhiều vết thương tình yêu, làm sao có thể không thay đổi? Anh và cô đã sớm không còn là bộ dạng như lúc đầu, cũng vĩnh viễn không thể trở lại thời điểm như lúc đầu.

Ánh nắng ban mai hơi lộ ra, Lăng Cận Dương mở mắt, anh cảm thấy nhức đầu, đây là kết quả sau khi say rượu. Anh ngồi dậy từ trên sofa, thấy chăn trên người, không khỏi ngẩn người.

Vén chăn lên mang giày, anh nhặt vỏ chai rượu tán loạn dưới đất lên, tiện tay đặt lên bàn.

Đẩy cửa thư phòng ra, Lăng Cận Dương trở lại phòng ngủ, liền thấy có người nằm co ro ở trên giường. Ánh mắt anh dao động, nhẹ nhàng đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn người đang ngủ, ánh mắt từ từ u ám xuống.

Giơ tay lên vén tóc rơi trên trán cô, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô, khe khẽ thở dài. Anh không muốn đánh thức cô, đứng dậy lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, liếc nhìn chiếc giường của con gái sau đó từng bước một đi tới gần.

Trong giường còn có một bộ quần áo của Yếm, còn có đồ chơi mà con gái thích, anh lấy tay cầm lên chiếc áo len màu hồng mà Yếm thích, nắm chặt trong tay, đặt dưới mũi ngửi một cái, trên áo vẫn còn mùi sữa thơm.

Lăng Cận Dương cười nhẹ một tiếng, trước mắt hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái đang nằm ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười vô cùng đáng yêu. 

Nắm chặt áo len trong tay, yết hầu của anh chuyển động lên xuống, đôi mắt thâm thúy và vẻ mặt đau thương. Anh xếp lại áo len, lần nữa đặt lại vị trí cũ.

Cửa phòng cạch một tiếng đóng lại, Đồng Niệm mở mắt, tầm mắt rơi vào chiếc áo len của con gái mà anh vừa mới nắm, hốc mắt ê ẩm, suýt nữa rơi nước mắt.

Cô mím môi, kéo chăn lại, cả người rúc vào trong, không nhúc nhích.

. . . . . .

Yếm bị bắt cóc, cả nhà họ Lăng như muốn lật tung cả bầu trời. Bên này Lăng Thuấn cũng không sống yên ổn.

Ngày đó Tiểu Bảo cũng suýt nữa bị bắt cóc, bà Lăng bị dọa sợ, lại không dám để Tiểu Bảo ra khỏi cửa, đồng thời mời tới rất nhiều vệ sĩ, cả ngày đều ở bên cạnh để bảo vệ cho Tiểu Bảo.

Chuyện này, Lăng Cận Dương tuyệt đối phong tỏa tin tức, cho nên không có bất kỳ tin tức nào được truyền ra ngoài.

An Hân từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy trong sân có nhiều vệ sĩ hơn, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại. Cô đi tới phòng khách ngồi xuống trên sofa, dđl/q'd trầm giọng nói: “Mẹ, con có việc đi ra ngoài 1 chuyến.”

“Uhm.” Lăng Mẫu ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, không vui nói: “Lúc này mà con còn dám đi ra ngoài sao?”

“Mẹ!” An Hân mỉm cười, an ủi: “Đâu có nghiêm trọng như thế chứ, bọn bắt cóc kia không dám lộ mặt đâu.”

Lăng Mẫu lắc đầu một cái, cảnh giác nói: “Vậy cũng khó mà nói. Yếm còn chưa có về, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra sau đó?”

Nghe vậy, ánh mắt An Hân biến đổi, “Nhưng con có chuyện quan trọng.”

Lăng Mẫu liếc nhìn cô một cái, quay đầu nhìn chằm chằm cháu trai bên cạnh, “Vậy con đi một mình đi, Tiểu Bảo không thể ra khỏi nhà được.”

An Hân bĩu môi, không nói thêm gì, cầm túi xách ra khỏi nhà. Cô không để tài xế đưa đi mà tự mình lái xe đi ra ngoài.

Lái xe đến trước khu biệt thự Tây Lộ, An Hân cẩn thận quan sát sau lưng, sau khi xác định phía sau không có người khả nghi, mới lái xe vào bên trong ngôi biệt thự trước mặt.

“Không ai đi theo cô chứ?” Chử Tuấn đi tới trước cửa sổ sát đất, đưa tay rém vèn cửa lên xem một chút, xác định bên ngoài không có chiếc xe nào khả nghi.

An Hân thở dốc 1 hơi, khẩn trương gần chết khi lái xe trên con đường này, “Không có.”

Thả rèm cửa sổ xuống, Chữ Tuấn xoay người ngồi lại trên sofa, móc ra một điếu thuốc: “Sao cô lại đến đây lúc này?”

An Hân nhíu mày nhìn hắn, nghĩ thầm cô cũng không muốn mạo hiểm đi tới đây, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, cô có thể không đi tới hỏi sao?

“Chử Tuấn làm sao anh có thể xuống tay với đứa bé như vậy?” An Hân mím môi, sắc mặt khá là khó coi.

Nghe được lời cô hỏi Chử Tuấn nhếch môi cười, đùa cợt nói: “Sao? Cô muốn cải tà quy chánh?”

Trợn đôi mắt hung ác nhìn anh một cái, An Hân giận tái mặt, tức giận nói: “Tôi chỉ muốn báo thù Lăng Cận Dương và Đồng Niệm.”

"Có khác nhau sao?"

An Hân sững sờ, ánh mắt sắc bén: “Đương nhiên là khác, đứa bé nhỏ như vậy, tôi không muốn xuống tay!”

“Haha…”Ánh mắt Chử Tuấn thoáng qua tia hung ác, giọng nói sắc bén, “Cô không nỡ bỏ đứa bé hay là không nỡ bỏ Lăng Cận Dương?”

Nhìn sắc mặt biến đổi của cô, ánh mắt Chử Tuấn lạnh lên: “An Hân, nội tâm cô còn chưa chết sao, cô quên ba cô chết như thế nào à? Ba cô bị hắn làm hại thế nào hả?”

“Tôi không có!” An Hân đứng lên, vẻ mặt kích động.

“Không có là được rồi.” Chử Tuấn cười đứng lên, đưa tay ấn cô ngồi xuống, thấp giọng nói: “Cô nên biết, tui là người cứu cô, mục đích giúp cô báo thù là gì?”

An Hân mím môi không nói gì, hai tay xuôi bên người nắm thật chặt, “Nhưng đứa bé là vô tội…” Trong khoảng thời gian này chăm sóc Tiểu Bảo, có loại tình cảm đặc biệt phát sinh.

Ngừng lại, cô thở dài, nói: “Anh thả đứa nhỏ ra đi, chúng ta nghĩ biện pháp khác đối phó với bọn họ!”

Chử Tuấn nhẹ nhàng cười, đưa tay dập khói thuốc lá, “Cô cho rằng đứa bé do tôi bắt cóc?”

"Chẳng lẽ không đúng?"

Chử Tuấn nhún nhún vai, trên mặt thoáng qua một chút lo lắng: “Cần tôi động thủ sao? Nhà họ cây to gió lớn, có bao nhiêu người muốn phát tài, tôi cần gì phải phí sức lực đó chứ?”

“Không phải anh sao?” An Hân hồ nghi nhìn chằm chằm, không tin hỏi.

Chử Tuấn vỗ vỗ bả vai của cô, thong thả nói: “Thật sự không phải tôi. Tôi chỉ bán tin tức mà thôi.”

Thu liễm lại đáy lòng phập phồng, vẻ mặt An Hân yên tĩnh lại. Cô âm thầm thở dài, trong lòng có chút không thoải mái.

. . . . . .