Yêu Giả Cưới Thật

Chương 73-2: Rơi vào trong bóng tối (Phần 2)

Editor: Nguyen Hien

“Cái này…” Sắc mặt bác sĩ Hoàng biến hóa, giọng nói mơ hồ, “Vậy phải xem phản ứng của người bị bệnh, trong tiềm thức tồn tại cái gì!”

Thu thập tài liệu của người bệnh, để trước mặt anh, An Hân lẳng lặng chờ đợi, đợi đến khi anh ta xem hết tài liệu, mới nghi ngờ chất vấn: “Cô muốn tôi làm ám hiệu để điều khiển suy nghĩ của bệnh nhân sao?”

An Hân khẽ mỉm cười, đẩy chi phiếu trước mặt anh, trên mặt hơi lo lắng, “Bác sĩ Hoàng, đây là một nữa tiền, sau khi xong chuyện tôi sẽ gởi một nữa còn lại. Với số tiền này, anh có thể đi khắp mọi nơi trên thới giới để học hỏi, nghiên cứu, công thành danh toại!”

Loại cám dỗ này, đối với bất kỳ ai muốn hướng tới thành công, vô cùng hấp dẫn.

Sau khi An Hân theo dõi ánh mắt đầy tham lam của anh ta, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười rất tươi.

......

Thời điểm đón xe đến nơi chôn cất Vi Kỳ Hạo, mây đen che kín bầu trời.

Đây là mảnh đất thuộc khuôn viên của nhà họ Vi.

Xuống xe chạy thẳng đến nơi an táng, nhưng lại bị người khác chặn lại, không cho phép cô vào. Đồng Niệm đành đứng ở bên ngoài, mơ hồ thấy được những người bên trong, đồng loạt đứng trước một tấm bia mộ, trên mặt tràn đầy bi thương.

Cố gắng đi vào mấy lần nhưng vẫn không vào được, hiển nhiên là có người đã dặn dò trước.

Doãn Mạch đã sớm đoán được là người ta sẽ không cho bọn cô vào, nhưng không thể ngăn cản được Đồng Niệm, không thể làm gì khác hơn là dẫn cô đến đây.

Ngửa đầu nhìn sắc trời đã chuyển sang tối, Doãn Mạch kéo tay cô khuyên nhủ: “Niệm Niệm, chúng ta đi về thôi!”

Đồng Niệm không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía mộ Vi Kỳ Hạo, cố chấp lắc đầu một cái. Cô chỉ muốn đi tới xem một chút, chỉ một chút thôi cũng được.

Không lâu sau đó, cổng rào được mở ra, người nhà họ Vi toàn thân mặc áo đen đi ra.

“Bác gái!”

Thấy Từ Lỵ đi ra ngoài, Đồng Niệm đi tới, nắm lấy cánh tay bà van xin: “Cho con vào được không? Con chỉ nhìn một lát rồi đi thôi!”

Mọi người nhìn thấy cô, sắc mặt mỗi người một vẻ. Tiêu Tịnh định mở miệng, lại bị Vi Kỳ Hoa kéo tay, ý bảo cô không được nói.

Vi Minh Viễn cũng nhìn thấy Đồng Niệm, gương mặt ông rất tiều tụy, tròng mắt hơi dao động nhưng cũng mím môi không nói gì, đi thẳng ra ngoài ngồi vào trong xe.

Nhìn vẻ mặt của chồng, Từ Lỵ cười lạnh lẽo, vẻ bề ngoài nhìn kiêu căng hơn. Bà quay đầu, ánh mắt như đao, hung hăng nhìn chằm chằm Đồng Niệm, lạnh lùng nói: “Đồng Niệm, cô chết đi cái ý niệm này đi, tôi còn sống thì cô đừng có mơ tưởng nữa!”

“Cút ngay ——”

Bà lấy tay hung hăng đẩy cô ra, đi lướt qua cô, chui vào trong xe ngồi.

Doãn mạch đưa tay đỡ Đồng Niệm, nhưng không ngờ Đồng Niệm lại vùng vẫy ra khỏi hai tay của cô, nhanh chóng chạy về phía trước.

Xe hơi màu đen chậm rãi khởi động, Đồng Niệm sải bước đuổi theo, đưa tay giữ chặt tay cầm cửa kính xe, van xin nói: “Bác gái, con chỉ muốn nhìn một lần thôi, một lần thôi, van xin bác hãy để cho con đi xem anh ấy.”

Tài xế thấy có người nắm cửa sổ xe, cũng không dám tăng tốc, tốc độ chậm rãi xuống.

Ngồi phía sau xe, trên mặt Vi Minh Viễn tràn đầy vẻ chán nản, ông tựa đầu vào ghế ngồi đằng trước, khép mắt không nói gì.

Từ Lỵ khóe mắt thoáng qua vẻ hung ác, bà trầm mặt bảo tài xế, “Lái xe!”

“Dạ!” Tài xế không dám chậm trễ, đạp chân ga, xe nhanh chóng chuyển động.

Do mã lực xe rất lớn, Đồng Niệm hai tay giữ chặt cửa sổ xe, dưới chân bị kéo đi, theo bánh xe nhanh chóng chuyển động. Nhưng cô chỉ có đôi chân, làm sao có thể đuổi theo kịp.

“Buông tay, mau buông tay!”

Doãn mạch nhận thấy không ổn, vội vàng chạy theo cô, đồng thời ở phía sau hét lên.

Một nguồn sức mạnh đánh tới, bởi vì tốc độ quá nhanh, cả người Đồng Niệm bị hất mạnh về phía sau, cả người nhanh chóng ngã xuống đất, cùi chỏ cà xuống mặt đất trượt lên một cục đá, để lại một đường vết thương dài dính đầy máu.

“Niệm Niệm!”

Doãn Mạch sợ hãi đuổi theo, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, lấy tay nâng cô dậy, nhìn từ trên xuống: “Cậu có bị thương chỗ nào không vậy?”

Nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô, Doãn Mạch vội vàng dùng khăn tay đè lại để cho máu không chảy ra, không nhịn được trách cô, “Cậu bị làm sao vậy, sao có thể đuổi theo xe được chứ, nếu nó cán chết cậu thì làm sao?”

Đồng Niệm ngồi bệch dưới dất, trên mặt không có biểu hiện gì, sau một hồi trầm mặt mới lẩm bẩm nói: “Mình chỉ muốn nhìn anh ấy một chút thôi.”

Đưa tay ôm cô vào trong ngực, trong đôi mắt Doãn Mạch chứa đầy nước, “Niệm Niệm cậu đừng có như vậy, anh ấy trên trời sẽ luôn dõi theo cậu mà.”

Đồng Niệm quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh toàn nước mắt, “Là mình đã hại chết anh ấy. Nếu như không có mình, anh ấy cũng sẽ không có chết.”

“Niệm Niệm.” Doãn Mạch bị giọng nói của cô làm kinh sợ, nôn nóng nói: “Không cho cậu nói bậy, anh ấy là bị tai nạn xe, đó là ngoài ý muốn, không có liên quan với ai hết.”

“Ngoài ý muốn ——”

Đồng Niệm lặp lại ba chữ này, ánh mắt buồn bã, cô cúi đầu, trái tim một mảnh vắng vẻ.

Liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của cô. Doãn Mạch không ngừng lo lắng, trên mặt đất lạnh thấu xương, cô lấy tay lôi Đồng Niệm đứng dậy mấy lần, nhưng Đồng Niệm đều ngơ ngác ngồi bất động, thậm chí cũng không thèm nói chuyện nữa.

Mưa rơi lất phất từ trên trời, bởi vì thời tiết rét lạnh, nước mưa kết thành băng, rơi ở trên người càng thêm rét lạnh hơn.

Chạy đến đầu đường gọi một chiếc taxi, thật may là tài xế nhiệt tình giúp đỡ Doãn mạch kéo Đồng Niệm lên xe, thẳng một đường đưa cô đến bệnh viện.

Thời điểm trở lại phòng bệnh, cả người Đồng Niệm lạnh cóng, cô vốn đang phát sốt, hôm nay lại chịu lạnh, Doãn mạch cảm thấy vô cùng đau lòng lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho cô thay.

Thu xếp xong, Doãn Mạch kéo cửa phòng bệnh muốn đi rửa mặt, lại thấy An Hân đi tới.

“An tiểu thư.” Nhìn thấy cô, Doãn Mạch rất nhiệt tình.

An Hân nhìn vào phòng bệnh, quan tâm hỏi: “Niệm Niệm thế nào rồi, có khá hơn chút nào không?”

Doãn Mạch buồn bã, lắc đầu một cái.

Nhìn quần áo ướt sũng trên người cô, An Hân nhăn mặt thúc giục: “Cô nhanh về nhà thay quần áo đi, trời lạnh như thế này dễ bị bệnh lắm.”

Nghe cô nói như vậy, Doãn Mạch rùng mình một cái, thật đúng là thấy không thoải mái. Chỉ là lo lắng cho Đồng Niệm nên có hơi chần chừ.

“Yên tâm đi, tôi coi Niệm Niệm dùm cho.” An hân đúng lúc giải thích cho cô hiểu.

Doãn mạch suy nghĩ một chút, nghĩ thầm tương lai cô ấy là chị dâu của Đồng Niệm, cũng không có gì không yên lòng, ’đl/q'd “Vậy tôi quay về nhà một lát, dì Niệm Niệm rất nhanh sẽ đến đây, cô giúp tôi chăm sóc cô ấy một chút nhé.”

“Được rồi.” An Hân dịu dàng cười, tiễn Doãn Mạch đi tới cửa cầu thang, cho đến khi cô biến mất không còn thấy gì nữa.

Trở lại phòng bệnh, An Hân kinh ngạc nhìn chằm chằm người trên giường, khóe miệng lóe lên nụ cười nham hiểm.

Đồng Niệm cảm thấy khác nước, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy một người mặc áo khoát trắng đứng bên giường đang nhìn cô.

“Anh là ai?”

Người đó mỉm cười, đưa ly nước cho cô nói: “Tôi là bác sĩ, tới để kiểm tra sức khỏe cô một chút.”

Sau khi uống nước, Đồng Niệm cảm thấy khá hơn một chút, cô nằm ở trên giường, chỉ nghe người nọ ở bên tai trầm giọng nói: “Cô thả lỏng người, làm theo những gì tôi nói.”

Đồng Niệm nhíu mày nhìn anh ta, chỉ cảm thấy người bác sĩ này nhìn lạ mặt hình như chưa từng gặp qua.

“Cô thả lỏng người, từ từ nhắm mắt lại.”

Nhiệt độ trong người vẫn còn rất cao, Đồng Niệm không có một chút tinh thần, không kiềm chế được nhắm mắt lại, thả lỏng người.

“Đúng rồi, chính là như vậy. Cô hãy thả lỏng người, đi về phía trước, đi thẳng......”

Trước mắt từ từ dâng lên một mảnh sương trắng, Đồng Niệm trong lòng chìm xuống, nghĩ thầm đây là nơi nào? Cô rõ ràng là đang ở trên giường bệnh của bệnh viện, thế nào đột nhiên lại đi tới một chỗ tối đen như thế này.

Đứng tại chỗ thật lâu, cô có chút cảm giác sợ hãi, bước đi về phía trước, muốn tìm thấy lối ra.

Đóng chặt cửa phòng lại, Đồng Niệm cất bước đi vào, lại phát giác nơi này là bãi đậu xe. Cô nghi ngờ cau mày lại, nhìn quanh bốn phía một chút, cuối cùng nhìn thấy phía trước có hai người đàn ông đứng bên chiếc xe màu trắng.

Sương mù trước mắt quá dày đặc, cô nhìn không rõ mặt người, chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông đang cúi đầu, cầm một lá thư màu nâu đưa cho người tài xế.

Cô bước hai bước về phía trước, còn chưa thấy được người, đảo mắt đã nhìn thấy bảng số xe của chiếc xe đó.

Thời điểm cô muốn đi về phía trước, trong phút chốc chung quang tối sầm lại, cô lại đẩy cửa một căn phòng. Lần này lại nhìn thấy đường cao tốc, chung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có một bóng người.

Ven đường dừng lại một chiếc xe màu đen, Đồng Niệm kinh ngạc nhìn sang, sau khi nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong, trên mặt lập tức vui mừng, “Kỳ Hạo, Kỳ Hạo…”

Cô đứng tại chỗ, hướng về phía anh ngoắc tay, nhưng người trong xe không có bất cứ phản ứng gì, căn bản không nghe thấy cô gọi.

Đột nhiên cách đó không xa có một chiếc xe vận tải chạy đến, Đồng Niệm quay đầu nhìn sang, thấy rõ ràng bảng số xe đó, chính là bản số xe cô nhìn thấy lúc nãy ở bãi đậu xe. Nhìn thấy chiếc xe đó hướng về phía Vi Kỳ Hạo xông tới, cô nhấc chân chạy đến nhưng không kịp ngăn cản.

Rầm——

Xe vận tải chở hàng mạnh mẽ đâm vào chiếc xe hơi màu đen kia, ’đl/q'd lực va chạm cực lớn, đánh bay xe hơi đi. Sườn xe trên mặt đất lăn lộn một vòng.

Không ——

Đồng Niệm giật mình kinh ngạc đứng tại chỗ. Bỗng cô một đường chạy như điên về hướng chiếc xe bị lộn nhào kia, Vi Kỳ Hạo nằm trong xe không thể động đậy, anh tựa đầu nhìn về phía cô, miệng tràn ra vết máu đỏ tươi nhìn vô cùng chói mắt.

Xung quanh lần nữa chìm vào bóng tối, trên mặt Đồng Niệm đầy vẻ hoảng sợ, cô phát giác mình bị vây quanh bốn phía trong một căn phòng. Cô sợ hãi chạy đến bên cạnh cửa, dùng sức muốn mở cửa ra, nhưng phát hiện ra cửa đã bị khóa kín.

Đứng ở trong góc phòng, Đồng Niệm cực sợ hãi, cô khóc lóc giãy giụa, lại mở không ra khóa cửa, không có chỗ để trốn.

Ngoài cửa sổ mưa đã ngừng rơi, trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh. Người trên giường từ từ mở mắt, Đồng Niệm ngồi dậy, vén chân lên đi tới bên cửa sổ, ánh mắt ngơ ngác.

Cô kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt xoay người nhìn thấy một người cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh. Cô ngơ ngác đuổi theo.

Đồng Niệm mặc trên người bộ đồ bệnh nhân màu xanh da trời, vẻ mặt ngốc nghếch, vô thức đi trên đường, cô không hề tránh người, cũng không nhìn đường, dọc đường có người nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, cô cũng không có biểu hiện gì trên mặt, chỉ là trong miệng lẩm bẩm cái gì đó, ngó trái ngó phải tìm kiếm.

Ven đường đậu xe thể thao màu đỏ, sau khi nhìn thấy người đi ra, lập tức chậm rãi đuổi theo.

......

Trong phòng khách ở Lan Uyển, Mục Duy Hàm nhìn thấy một người đàn ông từ trên lầu đi xuống, thấp giọng hỏi: “Chủ tịch thế nào rồi?”

Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Lăng Cận Dương nhíu chặt lại, “Cũng không có gì đáng lo.”

“Vậy thì tốt rồi.” Mục Duy Hàm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.

Sau đó, anh liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện thử hỏi: “Niệm Niệm nhập viện rồi, cậu biết không?”

Lăng Cận Dương trầm mặt, móc ra một điếu thuốc đặt trên môi, lấy bật lửa châm thuốc, hút sâu một hơi, “Cô ấy nói, cô ấy họ Đồng, không quan hệ gì với chúng tôi hết!”

“Ha ha ha…” Mục Duy Hàm không nhịn được cười, khinh miệt liếc nhìn anh một cái, “Cận Dương, cậu không phải ngây thơ coi lời cô ấy nói là sự thật chứ?”

Lăng Cận Dương môi mỏng mím chặt, cúi đầu không nói gì.

Khẽ thở dài một cái, trên mặt Mục Duy Hàm u ám, cau mày nói: “Nghe nói hôm nay Niệm Niệm chạy đến khu mộ nhà họ Vi, nhưng bọn họ không cho vào.”

Kẹp chặt điếu thuốc trong ngón tay, khóe mắt Lăng Cận Dương thoáng qua vẻ tàn khốc, giọng nói lạnh lùng, “Đáng đời, ai bảo cô ấy đến đó làm chi.”

Nhìn chân mày anh chau lại, đáy mắt Mục Duy Hàm dâng lên nụ cười, cũng không trêu chọc anh nữa, “Nếu chủ tịch không có việc gì, vậy mình đến bệnh viện thăm Niệm Niệm một chút đây. Mấy ngày nay, cảm xúc cô ấy không ổn định.”

Sắc mặt Lăng Cận Dương u ám, nhíu mày nhìn Mục Duy Hàm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nhìn bộ dạng rối rắm của anh, Mục Duy Hàm không kiềm được cười, giơ tay vỗ lên vai Lăng Cận Dương, chế nhạo nói: “Được rồi, cậu không cần phải nói gì hết.”

Nói xong những lời này, Mục Duy Hàm lập tức đứng dậy, lái xe rời đi.

Hôm bữa cùng cô cãi nhau, hai ngày nay Lăng Cận Dương cố ý không quan tâm đến cô, cũng không có kêu người đến chăm sóc cô. Vào lúc này bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy có cái gì đó không đúng, mơ hồ lộ ra lo lắng.

Ngồi trong ghế sofa phòng khách, anh hút liên tục hai điếu thuốc, thời điểm anh nhả khói ra, điện thoại di động trên bàn reo lên. Nhìn thấy người gọi đến, anh cầm điện thoại lên nghe, nghe giọng nói sốt ruột của Mục Duy Hàm truyền đến: “Cận Dương, Niệm Niệm xảy ra chuyện rồi!”

Năm ngón tay nắm chặt điện thoại di động, đôi mắt Lăng Cận Dương co rút lại, trái tim thoáng chốc như chìm xuống tận đáy.

Lái xe chạy đến bệnh viện. Lăng Cận Dương nhanh chóng tìm được phòng bệnh, anh đẩy cửa đi vào. Chỉ nhìn thấy sắc mặt không tốt của Nguyễn Nghiên và Mục Duy Hàm.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lăng Cận Dương lướt mắt nhìn phòng bệnh, giọng nói chìm xuống.

Nguyễn Nghiên đại khái thuật lại chuyện, sốt ruột đến nỗi mắt đỏ lên, “Đều do dì không tốt, dì nên sớm trở lại bệnh viện! Đồng Niệm cái gì cũng không mang theo, cũng không biết có thể đi đâu?”

Trước khi Lăng Cận Dương chạy đến, Mục Duy Hàm đã sắp xếp người tìm xung quanh bệnh viện, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm thấy được bóng dáng Đồng Niệm.

Sau đó không lâu, Lăng Cận Dương cho người mở camera bệnh viện ra xem, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy Đồng Niệm đi qua cửa lớn bệnh viện.

Máy camera ghi hình lại, Đồng Niệm mặc trên người quần áo bệnh nhân màu xanh, cúi đầu đi ra ngoài. Vẻ mặt cô ngơ ngác, lăng Cận Dương lập tức híp mắt lại, trái tim mơ hồ thoáng qua cái gì.

Nếu phát hiện ra cô đã rời đi, như vậy có thể đi tìm xung quanh. Lăng Cận Dương bảo Nguyễn Nghiên ở lại, nếu Đồng Niệm quay trở lại, thì canh chừng cô thật tốt.

Mục Duy Hàm một đường đi theo Lăng Cận Dương ra ngoài, cũng nhạy bén phát hiện ra vẻ khác thường, “Cận Dương, cậu có nhìn thấy hay không, nét mặt Đồng Niệm vừa rồi có gì đó không đúng.”

Hai mắt Lăng Cận Dương trầm xuống, tròng mắt sáng loáng, anh mím môi, trên mặt rất khó coi, lập tức nắm chặt chìa khóa xe, ném cho Mục Duy Hàm một câu, “Chia nhau tìm đi.” Rồi sau đó cả người biến mất như làn khói.

Nhận thấy được chuyện khác thường. Mục Duy Hàm cũng không dám chậm chạp, lập tức phái người tản ra đi tìm, bắt đầu ở thành phố Duật Phong tìm kiếm khắp nơi.

An Hân đi theo cô đến một con hẻm nhỏ yên tĩnh, ’đl/q'd cô dừng xe lại ở ven đường. An Hân lẳng lặng ngồi chờ ở trong xe, xem xét kỹ lưỡng từng cử động của cô, cuối cùng mỉm cười hài lòng.

Lúc này, từ cuối hẻm đi ra mấy người đàn ông, bộ dáng rất côn đồ. Có người tinh mắt nhìn thấy Đồng Niệm ngồi co rút bên tường, lập tức có hứng thú gọi đồng bọn kéo tới.

Từ xa, thấy một đám đàn ông kéo đến, khóe miệng An Hân thoáng qua nụ cười nham hiểm, đóng cửa sổ xe lại, đạp mạnh chân ga, lái xe biến mất.

Lái xe vòng đi vòng lại thật lâu trên đường. Trong lòng Lăng cận Dương có chút nóng nảy, anh không tìm được phương hướng, chỉ mờ mịt đi loạn xạ.

Sắc trời từ từ tối xuống, nhiệt độ rất thấp. Anh nhớ tới bộ quần áo mỏng manh Đồng Niệm mặc trên người, chân mày nhíu chặt hơn, trước mắt anh không ngừng hiện ra hình ảnh cuối cùng của cô.

Hai mắt cô đờ đẫn, mặt không có chút biểu hiện gì, từng cử động của cô cũng làm cho anh sợ hãi, mơ hồ dự cảm đến cái gì.

Đến ngã tư đường. Lăng Cận Dương cho xe dừng lại, phía trước chỗ rẽ, đúng lúc có một cái hẻm nhỏ. Anh nhíu mắt, phát hiện ra con đường này là trở về ngôi nhà trước kia của cô.

Anh chớp mắt một cái, thời điểm đèn xanh bật sáng Lăng Cận Dương chuyển tay lái quẹo xe về bên phải.

Đường này hơi nhỏ, mặt đường cũng không tốt, bình thường rất có ít xe qua lại. Lăng Cận Dương hạ tốc độ xe cực thấp, đôi mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh, lo lắng tìm.

Bỗng nhiên, phía trước có một con hẻm nhỏ, mơ hồ truyền ra một giọng nói. Lăng Cận Dương theo bản năng dừng xe lại, đẩy cửa xe đi xuống, bước nhanh đi vào hẻm nhỏ.

Anh đứng ở lối vào hẻm, nhìn vào chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng mấy người đàn ông mang theo tiếng cười và giọng nói vô cùng cợt nhả và bỉ ổi.

Hai mắt Lăng Cận Dương chìm xuống, định cất bước quay lại, nhưng không nghĩ tới truyền đến một giọng nói làm cho trái tim anh bóp chặt lại. Hai tay anh hung hăng nắm chặt. Từng bước một đi vào bên trong.

Trong một góc tối. Khóe mắt Lăng Cận Dương quét qua một bóng dáng quen thuộc, đáy lòng trầm xuống. Quần áo trên người cô rách nát, tóc tai bù xù, ngồi núp trong góc tường, hoảng sợ hét chói tai, cả người run lẩy bẩy.

Mầy người đàn ông kia nhìn thấy bộ dáng này của cô, càng không có chút kiêng kỵ, có người đưa tay sờ lấy cằm cô, nôn nóng kêu lên: “Con mẹ nó thật là non mềm! Chúng ta ai lên trước đây?”

Bọn họ cùng nhau cười ầm lên, chen lấn nhau ầm ĩ, có người đề nghị, “Bằng không cùng nhau tiến lên đi!”

Trong lúc nói chuyện, trong đám người họ có người tiến lên trước một bước, đưa tay định bắt người, nhưng tên kia chưa kịp vươn tay ra, trên gáy liền bị đánh môt cái, cả người hắn té xuống đất.

Mặt Lăng Cận Dương cực kỳ u ám, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận, gân xanh trên trán nổi lên, năm ngón tay hung hăng nắm chặt lại.

Lăng Cận Dương biến sắc mặt, giơ tay lên đánh một quyền, làm tên đó bay ra cách xa một khoảng, ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Còn một tên lưu lại, mắt thấy tình hình không đúng, nhanh chân chạy đi, nhưng mới chạy được hai bước, sau lưng đã bị nguồn sức mạnh đánh tới, cả người hắn cũng bay ra ngoài, ngã trên mặt đất không kịp kêu lên.

Liếc mắt nhìn ba người đàn ông nằm trên mặt đất, sau khi xác định bọn họ không trốn thoát được, Lăng Cận Dương mới xoay người, hướng góc tối đi tới.

Anh bước nhanh về phía trước, nhìn hai vai cô co rút lại, hình như vừa rồi bị màn kia hù sợ, cả người run rẩy, co người ngồi trong góc tường.

“Niệm Niệm.” Lăng Cận Dương giơ tay lên, vén tóc trên trán cô lại, nhìn thấy trong đôi mắt to tròn kia, chỉ còn lại một mảnh đục ngầu.

Đồng Niệm hai tay ôm vai, bất lực ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt anh, “Muốn ăn, đói bụng…”

Cô điên rồi!

Đôi mắt Lăng Cận Dương kịch liệt co rút lại, trong lòng không kìm được sợ hãi, nơi cổ họng tràn ra một vị ngọt, đưa tay anh run rẩy ôm cô vào lòng, lệ nóng trong mắt rơi xuống.

Sau đó không lâu, Mục Duy Hàm nghe nói chạy tới, sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Đồng Niệm, hoàn toàn không dám tin. Lăng Cận Dương lo lắng dặn dò anh xử lý mấy tên đàn ông nằm trên mặt đất kia.

Sau đó, Lăng Cận Dương cởi áo khoát trên người ra, khoát lên vai Đồng Niệm, nhìn ánh mắt vô cùng hoảng sợ của cô, anh nhẹ nhàng bế cô lên.

Thận trọng bế cô vào trong xe, Lăng Cận Dương lập tức nổ máy, mang cô rời đi.