Yêu Người Cô Đơn

Chương 14: Nếu Yêu Hãy Nói Ra

"Nói đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Mới sáng sớm lúc Tô Vũ Khởi vừa gõ cửa bước vào phòng làm việc của Lý Hinh thì bị chất vấn.

Tô Vũ Khởi ngồi xuống ghế đối diện, một tay chống cằm, một tay lật giở tài liệu trêи bàn, đầu óc vẫn còn đang miên man suy nghĩ đến chuyện ngày hôm qua.

"Vũ Khởi, cậu thật sự có tình cảm với một người thẳng hay sao?"

"Ừ, đúng vậy. Cô ấy rất đặc biệt…"

"Sao hai người biết nhau?"

"Cô ấy là một trong các du khách đi Hải Nam, trước đó tớ từng cho một người xa lạ mượn chiếc ô lúc trời đang mưa, người đó cũng chính là cô ấy. Thời gian đó người ta vừa mới chia tay bạn trai, tâm trạng không tốt nên mới đi du lịch. Lúc chúng tớ gặp nhau ở Hải Nam rất hợp nhau. Rồi không hiểu vì sao tớ luôn dõi theo bóng hình của người ta, bản thân tớ cũng không nghĩ về sau mình sẽ yêu người ấy."

Lý Hinh thấy buồn bởi ánh mắt mê man của cô, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh: "Thế cô gái ấy có tín hiệu động lòng gì với cậu hay không?"

"…. Tớ không biết. Có lẽ cô ấy chỉ xem tớ như là một người đáng để kết bạn mà thôi."

"Cậu nói thật cho tớ nghe xem, cậu có dám bẻ cong người ta không?

"Bẻ cong?" Tô Vũ Khởi ngừng tay, đờ đẫn vài giây rồi lắc đầu một cái: "Tớ không biết."

"Vũ Khởi." Lý Hinh ôm mặt cô, "Không phải là tớ muốn can ngăn cậu nên hay không nên yêu ai. Tớ chỉ lo cậu lại tổn thương một lần nữa mà thôi. Con đường này không phải ai cũng có thể dũng cảm đi đến cuối cùng, mỗi một người đều có cách sống của riêng mình. Yêu hay là không yêu, bản thân cậu phải là người hiểu rõ nhất, chí ít cậu cũng phải hiểu người ta hơn tớ chứ. Đừng để đến lúc chìm đắm quá sâu vào bể tình rồi mới biết người ta cơ bản không thể ở bên cậu."

Tô Vũ Khởi thấy rất buồn: "Vậy tớ nên làm gì bây giờ?"

"Đi nói với cô ấy, nói cho người ta biết tấm lòng của cậu." Lý Hinh bình tĩnh nắm chặt tay cô: "Cậu đã nói người ấy rất đặc biệt, vậy ắt hẳn cô ấy cũng cảm nhận được tình cảm trong lòng cậu. Một là từ chối, hai là tiếp nhận, kết quả không ngoài hai cái này đâu, yêu thầm chỉ làm khổ chính cậu mà thôi. Nếu như cô ấy vì chuyện này mà cười cậu, vậy người này không đủ tư cách để cậu đi yêu."

Muốn mình nói ra với cô ấy sao? Tô Vũ Khởi nắm chặt bàn tay, nhịp tim rối loạn. Liệu cô ấy có đáp án giống mình hay không? Có chấp nhận mình không? Lỡ như nói cho Cố Hàn Yên biết mình yêu cô ấy và bị từ chối, vậy từ đây hai người sẽ không còn liên hệ nào nữa. Chỉ vừa mới nghĩ đến đây đã cảm thấy rất đau lòng.

Đã yêu qua một lần, Tô Vũ Khởi cảm giác bản thân đã không còn cái dũng khí có thể vì yêu mà bất chấp tất cả. Cô sợ hãi, sợ một khi đã bày tỏ tấm lòng với Cố Hàn Yên, điều nhận lại chỉ là ánh mắt coi thường.

Từ văn phòng du lịch đi ra, Tô Vũ Khởi lơ đãng lên xe buýt trở về nhà. Trong lòng rất loạn, rốt cuộc phải làm gì bây giờ? Không nhịn được lấy điện thoại gửi cho Tân Lạc Ngữ một tin nhắn.

"Yêu người không nên yêu, chị nên làm gì?"

Tân Lạc Ngữ trả lời rất nhanh

"Thế nào là người nên yêu và người không nên yêu? Ai có thể phân định được? Nếu đã yêu thì nên dũng cảm nói ra, nếu không dám nói thì tình cảm đó không phải là yêu. Dù cho có bị từ chối thì cũng chỉ đau một lần, sau đó hãy nói với chính mình đừng nên yêu người ta nữa. Nếu như người đó bởi vì chị yêu mà miệt thị chị, như vậy người này không xứng đáng để được chị yêu."

Câu trả lời cơ bản giống với Lý Hinh như đúc, Tô Vũ Khởi cất điện thoại, bởi vì lời này đã quá rõ ràng thuyết phục rồi. Nếu như bị từ chối thì cũng chỉ đau một lần, ít ra mình sẽ vẫn có đáp án, để mình biết là nên giết chết hy vọng hay là nên tiếp tục….

…………………………………………..

Cố Hàn Yên ngủ thẳng một giấc đến lúc trời tối đen như mực thì mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông bên ngoài. Cô ngồi dậy, vẫn còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ báo thức, lúc trưa ăn cơm xong vì đau đầu nên chỉ định đi ngủ một lát, không ngờ cảm giác chỉ mới vừa chợp mắt đây thôi mà đã bảy giờ rồi.

Ai lại đến giờ này thế nhỉ? Biết nhà mới của mình ngoại trừ cha mẹ thì chỉ có Tô Vũ Khởi…

Tô Vũ Khởi?

Cơn buồn ngủ của Cố Hàn Yên lập tức bị đánh tan đi một nửa, mang đôi chân trần từ trêи giường nhảy xuống, bước ra phòng khách mở cửa.

Khi cánh cửa sắt mở ra, quả nhiên là Tô Vũ Khởi đang ôm một hộp hình vuông đứng chờ bên ngoài.

"Tô Vũ Khởi, là em thật sao?"

Cố Hàn Yên ngạc nhiên nói: "Hiếm thấy em chủ động đến tìm chị." Tuy rằng mới vừa gặp nhau ngày hôm qua nhưng không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng tốt đẹp của cô mỗi khi gặp được Tô Vũ Khởi. Lẽ nào Tô Vũ Khởi thật là pháp sư nên mới có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của mình đến thế.

"Chị đang ngủ à?" Cố Hàn Yên vẫn còn mặc áo ngủ trêи người, tóc xõa trêи bờ vai, vài sợi bị ép đến rối tung rối mù, rõ ràng là dáng vẻ mới ngủ dậy.

Cố Hàn Yên cười ngượng ngùng: "Haha, thừa dịp cuối tuần nên lười tí thôi mà, còn đứng ở ngoài làm gì, em mau vào đi."

Tô Vũ Khởi bước vào phòng khách đổi đôi dép đi trong nhà, còn Cố Hàn Yên đi đến tủ lạnh rót một cốc nước trái cây rồi tò mò đánh giá cái hộp trong tay cô: "Vũ Khởi, em cầm cái gì đó?"

"À, cái này à, tặng cho chị." Tô Vũ Khởi dừng lại một nhịp rồi đưa cái hộp qua, "Là lần trước em đồng ý vẽ cho chị đó."

"Ừ ha đúng rồi, em thật là tốt!" Cố Hàn Yên vui vẻ mở hộp quà, vừa nhìn qua đã thấy thán phục.

Tựa hồ Tô Vũ Khởi đã thu nhỏ bầu trời đêm và nước biển Hải Nam vào trong bức tranh này vậy, bên dưới bầu trời đầy sao kế bên bãi biển là hai cô gái trông rất đáng yêu, không phải là mình và cô ấy hay sao?

Cố Hàn Yên ôm lấy Tô Vũ Khởi rồi đột ngột hôn chụt lên mặt cô một cái: "Vũ Khởi, cám ơn em, chị thật sự rất thích! Em hôm nay đặc biệt đến đây vì đưa bức tranh này hay sao?"

"Em, em còn có chuyện muốn nói với chị."

"Hừm, chuyện gì vậy?"

Gò má Tô Vũ Khởi bị nụ hôn của Cố Hàn Yên làm cho ửng hồng, trái tim ầm ầm reo vang, tay Cố Hàn Yên vẫn còn đang quàng qua cổ cô, một đôi mắt tràn đầy mong đợi.

"Em ….."

Tinh tinh…

Giống như là tín hiệu báo xấu, chuông cửa lúc này lại nhất quyết vang lên một lần nữa. Tô Vũ Khởi và Cố Hàn Yên đều nghi hoặc nhìn chằm chằm cửa ra vào, lần này lại là ai?

"Chắc là thu tiền nước, Vũ Khởi, em đợi một chút nhé, chị đi mở cửa."

Cố Hàn Yên thả Tô Vũ Khởi ra, vui vẻ nhảy nhót đến bên cửa mở ra, đột nhiên một bó hoa hồng thật to đập vào tầm mắt, mà người cầm đóa hồng kia càng làm cho Cố Hàn Yên lạnh mặt.

Giang Thành mang theo bó hồng rực rỡ cùng một chiếc bánh gato, thâm tình nói: "Hàn Yên, sinh nhật vui vẻ!"

Tô Vũ Khởi kinh ngạc chết trân tại chỗ, vì sao người đàn ông này lại tìm đến nơi này? Hôm nay là sinh nhật của Cố Hàn Yên sao? Tại sao cô ấy không hề nói với mình?

Cô đột nhiên có cảm giác bản thân mình thật ngốc nghếch làm sao. Ngay cả ngày sinh nhật Cố Hàn Yên cũng không nói cho mình biết, vậy đối với cô ấy mà nói, có hay không có lời chúc phúc của mình thì có gì khác biệt đâu? Bọn họ rõ ràng đã chia tay nhưng anh ta hết lần này đến lần khác luôn xuất hiện, nếu không phải vì Cố Hàn Yên tạo hy vọng thì anh ta làm sao có kiên nhẫn theo đuổi thế này? Cố Hàn Yên nói mình là vị khách đầu tiên, nhưng đâu hề nói sau đó chỉ tiếp đón duy nhất một mình mình.

Tất cả, tất cả đều là mong muốn đơn phương của mình mà thôi!

Cổ họng giống như mắc nghẹn, bao nhiêu chờ mong bị một gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân dập tắt hoàn toàn. Mình đứng ở đây chả khác nào như một trò hề, cản trở hai người bọn họ ngọt ngọt ngào ngào!

Cố Hàn Yên sửng sốt, mới nhớ lại hôm nay đúng là ngày sinh nhật của mình, cô bận rộn đến nỗi ngay cả bản thân cũng quên mất. Nhưng mà, sao người đàn ông này lại tìm đến đây được?

"Sao anh biết tôi chuyển đến đây?"

Giang Thành thận trọng nhìn sắc mặt của cô: "Là dì nói cho anh biết."

Cố Hàn Yên bất đắc dĩ đứng tựa ở cửa. Cô biết mà, mẹ chẳng bao giờ dễ dàng buông tha vậy đâu, biết làm sao bây giờ? Đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại, nếu anh ta đã tới đây không lẽ cứ thế đuổi đi? Huống hồ Tô Vũ Khởi còn đang ở trong nhà, cô không muốn tỏ ra quá hung dữ sẽ dọa Tô Vũ Khởi chạy mất.

"Anh…cứ vào nhà đi đã."

Giang Thành mừng rỡ gật đầu, lập tức đổi dép vào nhà. Tô Vũ Khởi càng thêm khó chịu, nhà của cô ấy vì sao có dép của đàn ông?

Đến lúc này Giang Thành mới nhìn thấy Tô Vũ Khởi, sau khi ngẩn ra lập tức đặt mấy món quà trong tay xuống, cười híp mắt chào hỏi: "Chào em, em là bạn của Hàn Yên à? Anh tên là Giang Thành, là bạn…"

"Uống gì không? Nước trái cây hay nước lọc?"

Cố Hàn Yên cắt lời anh ta, cầm tay Tô Vũ Khởi ngồi vào ghế sofa, nhỏ giọng nói vào tai cô: "Lần này không được chạy nữa đâu đấy, chút nữa chị sẽ giải thích với em, biết chưa?"

Lúc đứng dậy Cố Hàn Yên còn nhân cơ hội ở bên vành tai dễ thương của Tô Vũ Khởi cắn nhẹ một cái.

Cố Hàn Yên cũng không lý giải được tâm lý của cô hiện tại, chỉ là cảm thấy nên giải thích rõ ràng với Tô Vũ Khởi. Cô ấy tựa hồ rất phản cảm với Giang Thành, cô không thể để cô ấy lại bỏ chạy như hôm trước được nữa. Chắc là Tô Vũ Khởi sẽ hiểu vì sao cô làm như vậy.

Vành tai sau khi bị hơi ấm bao quanh đổi lại vẫn là cảm giác lạnh lẽo, giống như không thể cứu vãn nổi tâm tình tệ hại của Tô Vũ Khởi lúc này. Trong đầu cô vẫn tràn ngập suy nghĩ phải chăng Cố Hàn Yên đang lừa mình, cô cảm thấy mình điên rồi, vì sao lại có mong muốn độc chiếm cô ấy mãnh liệt nhường này! Như vậy là sai rồi….

Giang Thành nhận được sự lạnh nhạt của Cố Hàn Yên, bỗng kϊƈɦ động quỳ xuống một chân, hắn sợ nếu lần này không nói ra thì sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

"Hàn Yên, em gả cho anh đi, gả cho anh có được không?"

Cố Hàn Yên thấy hắn rút ra một chiếc hộp màu đỏ từ trong túi quần, không những không có cảm giác cao hứng mà còn rất tức giận.

"Giang Thành, anh làm cái gì vậy?"

"Hàn Yên, anh thật lòng mà, em gả cho anh đi!" Dáng vẻ Giang Thành tiều tụy, mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn lóe sáng: "Vì anh luôn chìm đắm bên trong thế giới của chính mình nên rất ít khi để tâm đến cảm giác của em. Em là phụ nữ, em muốn có một gia đình, anh biết anh không thể bởi vì ích kỷ mà hao phí tuổi xuân của em. Anh tại đây cầu hôn em, để cho anh trở thành gia đình của em, anh sẽ cho em một cuộc sống yên ổn. Sau này chúng ta sẽ cùng đi bên nhau, anh sẽ không để cho em chịu tủi thân nữa đâu. Hàn Yên, làm vợ anh nhé?"

"Giang Thành, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta không có tương lai, vì sao anh còn không chịu từ bỏ? Tôi không muốn để anh khó chịu nên anh cũng đừng để tôi khó xử được không?"

"Tình cảm năm năm không thể nói buông là buông được em à!?" Giang Thành kϊƈɦ động, "Anh không bỏ xuống được, trong lòng em khẳng định cũng không muốn bỏ!" Ánh mắt hắn chuyển qua Tô Vũ Khởi đang ngồi yên trêи ghế sofa, đột nhiên vội vàng mở miệng, "Em là bạn thân của Hàn Yên đúng không, nhờ em làm chứng cho anh, anh xin thề về sau sẽ làm cho Hàn Yên hạnh phúc!"

"Giang Thành! Anh đừng có quá đáng!" Rốt cuộc Cố Hàn Yên không nhịn được nữa, cô rất ghét Giang Thành lôi Tô Vũ Khởi vào chuyện này, "Được, được thôi, anh muốn đáp án chứ gì? Nếu anh muốn hỏi nguyên do thật sự là gì, tôi sẽ nói cho anh biết. Không sai, tôi đã yêu người khác. Anh ấy so với anh ưu tú hơn, có trách nhiệm hơn anh, quan trọng nhất, anh ấy là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chứ không phải là người để cho tôi đến lúc khổ sở thì không tìm được chỗ dựa!"

Nước mắt Tô Vũ Khởi đột ngột chảy ra, lời còn chưa kịp nói ra đã nhận lấy kết cục thảm hại. Đây không phải là đáp án của Cố Hàn Yên hay sao, là một "người đàn ông" đầu đội trời chân đạp đất! Còn mình, mình chỉ là một cô gái….

Cố Hàn Yên không nghĩ đến Tô Vũ Khởi sẽ đột nhiên khóc, lúng túng rút khăn giấy lau nước mắt trêи mặt cô, "Vũ Khởi, vì sao em khóc, chị làm em sợ à?" Cô vẫn xem Tô Vũ Khởi giống như một đứa bé yếu đuối, làm sao biết được điều làm Tô Vũ Khởi thương tâm cơ bản không phải vì cái này.

Tên đàn ông phía sau vẫn tiếp tục lải nhải: "Hàn Yên, em gạt anh, từ xưa đến giờ anh có thấy em hẹn hò ai bao giờ đâu! Anh đã làm đến mức này rồi, vì sao em vẫn không thể tha thứ cho anh?"

Cố Hàn Yên không nhịn được nữa, cô đứng dậy đẩy Giang Thành ra khỏi cửa, ầm một tiếng đóng cửa lại, "Đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!"

Đứng tựa vào cửa sắt, cô lo lắng nhìn Tô Vũ Khởi đang rơi lệ. Rõ ràng trong phòng rất gọn gàng nhưng sao vẫn có cảm giác hỗn loạn thế này. Cô biết an ủi cô gái đang thương tâm kia thế nào đây?