Yêu Người Cô Đơn

Chương 45: Một Giấc Mơ

Được Tô Vũ Khởi đồng ý, Vương Ngôn vô cùng kϊƈɦ động, sau khi chào tạm biệt mấy bạn đồng nghiệp nữ thì đỡ Tô Vũ Khởi đứng dậy. Đêm nay công ty tổ chức liên hoan nên rất đông người trong phòng, mọi người vui chơi náo nhiệt, nào có ai để ý đến hai người bọn họ?

Vương Ngôn vốn ý đồ muốn dìu Tô Vũ Khởi ra khỏi phòng khách, ngờ đâu tình cảnh này lại bị Lâm Nhạc ngồi ở gần đó thấy được. Lâm Nhạc đã sớm để ý thấy Tô Vũ Khởi khác lạ, gò má hồng hồng như là uống say, bây giờ Vương Ngôn lại dẫn cô ra ngoài, hắn muốn làm gì?

"Này Lâm Nhạc, đừng ngẩn ra đó, uống rượu đi!"

"Tôi đi WC, mọi người chơi tiếp đi."

Lâm Nhạc cau mày đứng dậy, vòng qua mấy con ma men đang ngả nghiêng ngả ngửa, theo một cửa khác đi ra ngoài.

Vương Ngôn đỡ Tô Vũ Khởi, loạng choạng bước trêи hành lang. Vì lúc này Tô Vũ Khởi hầu như không còn ý thức nên cả người đều dựa vào lòng hắn, ngực nóng như lửa.

Cô mơ mơ màng màng, lẩm bẩm nói: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Về nhà, anh đưa em về nhà."

Vương Ngôn ngó nghiêng hai bên, chờ đúng thời cơ liền đỡ Tô Vũ Khởi vào một căn phòng không người, sau khi hé bên cửa xem có ai nhìn thấy hay không mới yên tâm đóng cửa lại.

Tô Vũ Khởi bị hắn đặt trêи ghế sofa, cơ thể mềm oặt, cô cứ tưởng mình được nằm trêи giường. Cô cố gắng hết sức mở mắt ra, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy rõ người đứng trước mặt mình là ai.

"Em đang ở đâu?"

Vương Ngôn cười hì hì, tham lam ngắm nhìn đôi gò má phớt hồng của cô, đưa tay ra: "Chúng ta đến nhà rồi."

Điện thoại di động trong túi bỗng reng lên, Tô Vũ Khởi bối rối thoáng qua rồi lấy điện thoại ra nhìn: "Cái gì đây?"

"Để anh giúp em." Vương Ngôn chụp lấy điện thoại của cô ném qua một bên, ngoài cửa bỗng phát ra một trận cười ầm ĩ, có người cất tiếng: "Đi thôi, đi hát nào! Đêm nay để đại ca trả tiền, chúng ta chỉ cần chơi hết sức là được!"

Lời vừa dứt, một trận cười truyền đến, sau đó là tiếng bước chân rầm rập rời đi. Tô Vũ Khởi khó chịu nhíu mày: "Sao trong nhà ồn thế?"

"Không có gì đâu, em nghe nhầm đấy."

Vương Ngôn bịt miệng Tô Vũ Khởi, im hơi lặng tiếng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Sau khi xác định mọi người đã xuống đầu, hắn quay lại liếc mắt nhìn Tô Vũ Khởi, vội vã nhào tới ôm chặt lấy cô, định cúi đầu hôn xuống. Tô Vũ Khởi nghe thấy mùi thuốc lá và rượu nồng nặc trong miệng hắn, cảm thấy buồn nôn, cô đẩy ra không cho hắn đến gần, miệng vẫn lẩm bẩm như cũ: "Hàn Yên, sao hôm nay chị uống nhiều rượu vậy? Khó ngửi chết đi được… đi tắm đi…"

"Hàn Yên?" Vương Ngôn sửng sốt, Hàn Yên là ai, bạn trai cô ta? Sao tên giống con gái vậy?

Điện thoại trêи mặt đất vẫn không ngừng reo vang, Vương Ngôn nhặt lên rồi tắt máy, ném xuống gầm ghế. Hắn không để vấn đề này rối rắm quá lâu, hiện tại sinh lý kϊƈɦ động không thể kìm chế, một tay ôm eo Tô Vũ Khởi, một tay kéo quần áo của cô ra, vội vàng muốn chiếm lấy cơ thể thơm ngát mê người này.

Dường như bên cửa có tiếng vang lên rất khẽ, chưa kịp quay đầu lại, trêи cổ đã bị bóp chặt, chặt đến nỗi làm cho Vương Ngôn nôn khan, hắn bị một lực rất mạnh đánh văng ra, chật vật ngã trêи sàn nhà, đầu bị dập lên ghế đau choáng váng.

"Mày định làm gì?"

Giọng nói Lâm Nhạc lạnh như băng, vang lên trêи đỉnh đầu Vương Ngôn. Hắn nghe ra giọng Lâm Nhạc, hoảng loạn không ngừng, dùng hết sức đứng thẳng dậy nhìn Lâm Nhạc chằm chằm: "Tao và Vũ Khởi làm gì có liên quan gì đến mày? Mày không cảm thấy mày quá nhiều chuyện sao?"

"Mày cho cô ấy uống cái gì?" Lâm Nhạc quay đầu nhìn Tô Vũ Khởi trêи ghế, tức giận mắng Vương Ngôn: "Mày định làm gì hả?"

"Cô ấy là bạn gái của tao, tụi tao thích làm gì thì làm, mày quản được hả? Lăn về nhà chăm sóc bạn gái mày đi… Ái da!"

Không chờ Vương Ngôn nói xong, Lâm Nhạc vung một quyền đánh vào mặt hắn, làm đầu hắn ong ong, lảo đảo một cái lại ngã nhào xuống đất. Lâm Nhạc chưa ngừng tay, nhào tới đè hắn xuống: "Mày có còn là đàn ông không? Dám dùng thủ đoạn hèn hạ như thế với một cô gái hả?"

"Mày đừng có giả vờ! Đừng nói với tao mày không có ý với cô ta!"

Vương Ngôn vùng vẫy muốn thoát khỏi Lâm Nhạc: "Sao nào, theo tao vào đây làm gì? Định vạch trần tao hả? Haha, mày chả tốt lành vậy đâu!"

"Mày nói bậy, nói bậy này!" Lâm Nhạc tức giận, hai mắt đỏ chót, hung hăng nện liên tù tì lên người hắn, chợt nghe thấy tiếng rêи khẽ của Tô Vũ Khởi đằng sau, lập tức tóm lấy cổ áo Vương Ngôn, rống to: "Mày cho cô ấy uống cái gì, nói mau!"

"Tự cô ấy say thôi." Vương Ngôn ôm mặt, vẻ mặt hận thù nhìn Lâm Nhạc.

Lâm Nhạc gầm lên: "Nghe thối lắm! Lấy cái đó ra ngay, có nghe không?"

Vương Ngôn mở rộng hai tay, cười gằn: "Không có gì hết, hay là giờ tao nhường nó cho mày, mày đến đó giúp nó giải khuây đi?"

"Mày cút ra ngoài cho tao!" Lâm Nhạc dùng sức đẩy hắn ra: "Không muốn để người khác biết mày đã làm gì thì cút nhanh lên! Tao sẽ làm như chưa từng nhìn thấy gì!"

Vương Ngôn không cam tâm chút nào, người tới tay rồi mà vẫn bị đoạt! Nhưng hắn không đánh lại Lâm Nhạc, chỉ đành bỏ cuộc, trước khi đi còn hung hăng nhổ một bãi nước bọt: "Mày nhớ đó!"

"Vũ Khởi, em sao rồi? Có nhận ra anh không?"

Lâm Nhạc nửa quỳ nửa ngồi bên ghế sofa, lo lắng lắc lắc Tô Vũ Khởi, nhìn cô khó chịu co ro người lại, trong lòng quặn lên.

"Sao lại nóng thế này…" Tô Vũ Khởi thầm thì, theo bản năng bắt lấy cánh tay Lâm Nhạc: "Em khó chịu…"

Trêи người như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, đôi má cô đỏ rực, toàn thân tiết đầy mồ hôi, hoàn toàn không biết vì sao mình lại như thế này, chỉ loáng thoáng nghe được bên tai có người đang nói chuyện.

"Để anh đưa em đi bệnh viện."

Lâm Nhạc định đỡ Tô Vũ Khởi dậy, không ngờ cô bỗng ôm chặt lấy hắn, mùi rượu nhàn nhạt lập tức xông vào lỗ mũi.

Nếu nói đối với Tô Vũ Khởi hắn không có chút tình cảm nào, vậy khác nào lừa mình dối người. Không biết từ bao giờ hắn đối với cô chợt có hảo cảm, rồi loại tình cảm thầm lặng này cứ thế càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức làm hắn bối rối, làm hắn sầu khổ.

Bên cạnh mình đã có một người để trải qua một đời, vì sao vẫn có thể yêu người khác?

Tình yêu dành cho cô không nói ra được, chỉ có thể che giấu trong lòng, nhưng hôm nay, người này đang nằm trong lòng mình… Lâm Nhạc sững sờ ngay tại chỗ, trái tim bất chợt tăng tốc, Tô Vũ Khởi uống say càng thêm hấp dẫn, càng thêm mê người, để cho hắn ngay tại giây phút này, thay đổi quyết định.

Tô Vũ Khởi cười thật khẽ: "Sao trêи người chị vẫn còn mùi thuốc lá? Nặng mùi quá đi.."

Nhìn dáng vẻ thuần phát của cô, nhìn đôi môi cong cong tròn tròn, chỉ khiến người ta có tham vọng hôn xuống!

Hắn không nhịn được cúi đầu, tiến đến đôi môi hồng, run rẩy định hôn vào khóe môi của cô..

Đúng lúc đó, cửa bỗng nhiên mở ra, có ánh sáng lọt vào, Lâm Nhạc lập tức buông Tô Vũ Khởi, thất kinh quay mặt đi. Một cô gái tóc dài đứng đăm đăm bên bờ cửa, cạnh bên là tiếp tân quán rượu, mặt của hắn lập tức nóng bừng: "Hai người làm gì vậy?"

Người phụ nữ kia không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt của cô gái đó làm cho Lâm Nhạc ớn lạnh đổ mồ hôi, ánh mắt đó, giống như muốn xuyên thấu qua mình…

Cô gái bỗng nhiên xoay người bỏ chạy, tiếp tân khách sạn vội vàng hô to: "Tiểu thư, không phải cô đang tìm người sao?"

Tìm người? Lâm Nhạc giống như giật mình tỉnh giấc chiêm bao, lẽ nào cô gái đó đến đón Tô Vũ Khởi?

Hắn lập tức chạy ra, muốn gọi nàng quay lại, nhưng người kia không hề quay đầu, đi thẳng ra khỏi quán rượu, rất nhanh đã biệt tích.

"Hàn Yên… em khó chịu lắm…"

Tô Vũ Khởi thì thầm, ở trêи ghế sofa bất an dịch chuyển. Lâm Nhạc tự đánh vào đầu mình thật mạnh, vì sao hắn có thể lợi dụng lúc người ta hoạn noạn để làm hành vi không bằng cầm thú thế này?

"Tiên sinh, anh không sao chứ…"

"Không sao." Lâm Nhạc trả lời cho qua, vội chạy vào phòng bế Tô Vũ Khởi cả người nóng rực lên, mau chóng đưa cô đi vào bệnh viện!

———————-

Tô Vũ Khởi tỉnh lại trong phòng bệnh, lúc mở mắt ra, chung quanh cô là bốn bức tường trắng xóa, chói lòa.

"Vũ Khởi, em tỉnh rồi à?"

Lâm Nhạc trông chừng cô cả đêm, thở phào gọi tên cô: "Tỉnh là tốt rồi!"

Cơ thể không có tí sức lực nào, Tô Vũ Khởi cau mày dụi dụi đôi mắt: "Sao em lại ở đây?"

Người Lâm Nhạc cứng đờ, xấu hổ nhìn cô: "Chuyện tối qua em còn nhớ hay không?"

Đầu óc ʍôиɠ lung một hồi, dần dần trong trí nhớ hiện lên một ít hình ảnh tối qua, càng nghĩ lòng càng lạnh, Vương Ngôn dìu mình đến một phòng riêng, cô mơ mơ màng màng không biết có chuyện gì xảy ra, sau đó, sau đó dường như có người chạm vào cô?

Cô thình lình ngồi bật dậy, tung chăn ra nhìn cơ thể của mình, tay chân luống cuống nhìn Lâm Nhạc: "Em nhớ Vương Ngôn nói muốn đưa em về nhà…. Em… Sao em lại ở đây?"