Giữa cơn gió pha lẫn chút mùi vị của biển, cuối cùng Cố Hàn Yên cũng nhìn thấy bãi biển có tên là "Chân trời góc biển" mà cô vẫn phác họa vô số lần trong lòng. Các cô ở vùng cực nam lưng tựa vào núi, mặt hướng ra biển, bầu trời trong trẻo và biển rộng mênh ʍôиɠ, cái gọi là chân trời góc biển phải chăng là nơi cùng trời cuối đất này?
Trêи bờ người người tấp nập, các du khách tới tới lui lui chạy nhảy trêи cát, chơi trò trốn tìm quanh các tảng đá lớn bị bào mòn, tạo nên từng lớp hoa văn uốn lượn vì những cơn sóng vô tận từ năm này qua năm khác, giống như hai bàn tay chỉ cần đập vào nhau là ước định vĩnh hằng.
"Tô Vũ Khởi, Tô Vũ Khởi!"
Cố Hàn Yên đứng trêи một tảng đá lớn không ngừng vẫy gọi Tô Vũ Khởi, e sợ cô và du khách khác tiến vào bãi biển rồi tản vào đám người muôn hình vạn trạng kia thì càng khó để tìm thấy nhau.
Tô Vũ Khởi ở trong dòng người dừng lại bước chân, trong lúc xoay người tìm kiếm chủ nhân của tiếng gọi kia, gió biển từ ngoài khơi bất thình lình thốc vào người cô, hất lên mái tóc dài như lụa làm cô bất ngờ, theo bản năng vươn tay chụp vào chiếc mũ rơm đang đội trêи đầu.
Cô gái đang quay đầu nhìn lại kia vô tình lộ ra nét đẹp đến mức làm cho lòng Cố Hàn Yên khẽ động, giống như giữa bầu trời đột nhiên xuất hiện một đàn chim hải âu thật lớn, nghiêng cánh bay phần phật về một nơi rất cao rất xa, bay về phía tâm tư đang chập chùng lên xuống không biết là gì của Cố Hàn Yên.
Tô Vũ Khởi chạy lại nơi Cố Hàn Yên đang đứng đợi, ngước mặt lên nhìn cô: "Cố Hàn Yên, sao chị lại đứng ở nơi cao như thế?"
Cố Hàn Yên giang hai cánh tay ra, nở nụ cười trẻ thơ: "Chị đang đo xem chị và đường chân trời còn có bao xa?"
"Haha, đường chân trời chẳng qua là một cái tên tượng hình tượng trưng mà thôi, trêи đời làm gì có điểm cuối." Tô Vũ Khởi còn chưa nói xong, người trêи tảng đá đã làm ra một hành động không sợ chết, cô giang rộng hai tay, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Vũ Khởi như chim nhỏ vút bay từ trêи tảng đá. Sau khi Tô Vũ Khởi hồi thần, lập tức bước vội tới đón người từ trêи không đang hạ cánh xuống vào trong lòng, hai người đồng thời té ngã xuống mặt đất làm cho mặt mũi tóc tai dính đầy cát.
"Cố Hàn Yên, chị điên rồi à?"
Tô Vũ Khởi vẫn còn sợ hãi trừng mắt nhìn Cố Hàn Yên, có phải cô gái này vẫn còn bị kϊƈɦ động sau khi chia tay với bạn trai mới làm ra nhiều chuyện không hợp lẽ thường như thế không?
Thế mà Cố Hàn Yên vẫn còn cười khanh khách: "Em không cảm thấy chơi rất vui sao?"
"Chơi vui?" Tô Vũ Khởi tức giận bất bình đỡ cô dậy, "Cố Hàn Yên, đầu của chị có phải bị nhúng nước rồi không? Có biết làm vậy rất nguy hiểm hay không?"
"Không đâu, bởi vì chị vừa hướng về phía chân trời cầu nguyện, hy vọng lúc chị nhảy xuống sẽ có người dũng cảm đón được."
"Chị…"
Tô Vũ Khởi vừa bực mình vừa buồn cười, hóa ra cô ấy đoán chắc là mình sẽ không bàng quang mặc kệ mới yên tâm nhảy xuống sao? Đã lớn rồi mà vẫn giống như trẻ con thích chơi trò mạo hiểm, thật là….
Cố Hàn Yên cười vui vẻ đưa tay ra vuốt lại mái tóc rối của Tô Vũ Khởi, phủi đi những hạt cát đang dính trêи đầu, "Được rồi được rồi, đừng giận nữa, chị mời em ăn hải sản được không?"
"Không ăn!" Tô Vũ Khởi xoay người không thèm nhìn mặt cô, Cố Hàn Yên liền bước lên phía trước: "Vậy chị mời em ăn đồ nướng."
"Không."
"Nước hoa quả? Kem? Ăn cá? Ăn tôm?………"
Cố Hàn Yên vắt óc nghĩ tất cả các món ăn đều bị Tô Vũ Khởi lạnh lùng từ chối, cuối cùng bất đắc dĩ nắm tóc của chính mình, không có hình tượng chút nào vồ tới, dùng cả hai tay hai chân ôm chặt lấy cô: "Thôi được rồi, em cái gì cũng không muốn vậy dứt khoát ăn chị cho rồi!"
"Xì…."
Tô Vũ Khởi cố kìm nén ý cười nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Cố Hàn Yên tròn mắt nhìn bờ môi cong duyên dáng và hàm răng trắng muốt thẳng đều, còn có lúm đồng tiền khẽ vươn bên khóe miệng.
"Làm sao nữa?" Tô Vũ Khởi thấy Cố Hàn Yên nhìn mình không chớp mắt, thẹn thùng hỏi.
"Không có gì."
Cố Hàn Yên không biết tại sao bản thân càng ngày càng thích ôm cô gái này, lắm lúc còn thích nắm tay người ta. Có lẽ vì Tô Vũ Khởi rất mềm mại, còn có mùi thơm mát đặc trưng rất con gái làm cho mình rất thoải mái, tất cả đều dẫn đến việc chỉ muốn ôm em ấy nhiều thêm chút nữa?
Cô kéo Tô Vũ Khởi đứng dậy, biết người này tính tình ôn hòa liền được nước làm tới nắm luôn bàn tay phải của cô ấy, mở ra lòng bàn tay cùng năm ngón tay siết chặt vào nhau.
Vì ngón tay nắm quá chặt làm cho Tô Vũ Khởi không kịp thích ứng, muốn rút tay về nhưng Cố Hàn Yên không cho: "Đừng nhúc nhích, cứ nắm như vậy đi!"
"Tại sao?"
"Bởi vì như thế này thì thân càng thêm thân chứ sao."
Tô Vũ Khởi không nói gì thêm nữa. Chuyện nắm tay thân mật như thế này trước kia cô chỉ từng làm duy nhất với một mình Văn Trân, năm ngón tay quấn vào nhau, từng ngón tay liền kề, tâm linh tương thông. Có điều hiện tại người này đã biến mất, cảm giác đó cũng trôi thành cát bụi. Từ đó về sau, nếu có người khác nắm tay cô thì ngoài cảm giác ấm áp ở lòng bàn tay ra thì không cách nào truyền đến trong lòng.
"Em làm sao vậy?" Cố Hàn Yên phát hiện Tô Vũ Khởi thất thần, dùng bàn tay còn lại khua khua trước mặt cô, lo lắng áp tay vào mặt Tô Vũ Khởi: "Vũ Khởi, vì sao đôi khi trông em buồn như thế? Đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa, lại đây, đi theo chị!"
"Uh."
Tô Vũ Khởi yên tâm giao bản thân cho Cố Hàn Yên, theo dòng người xô đẩy đi về phía trước, dọc theo bờ biển đều là phong cảnh hữu tình. Hai người cùng nhau leo lên hòn đá "Chân trời", cùng nhìn ra biển khơi mênh ʍôиɠ vô tận ngoài xa. Sau khi nhờ các du khách đi cùng chụp cho một bức ảnh chung thì nắm tay vui vẻ đi xuống bãi biển cùng nhặt vỏ sò.
"Vũ Khởi, em nhìn xem!"
Cố Hàn Yên cầm một vỏ ốc màu ngũ sắc trong lòng bàn tay, thân ốc có nhiều vòng hoa văn cuộn sóng vừa mềm mại vừa tinh xảo.
"Cho em đó, về kiếm một sợi dây xỏ vào rồi treo lên điện thoại di động chắc là đẹp lắm!"
Tô Vũ Khởi nằm xuống bờ cát, cầm vỏ ốc kia giơ cao lên xem, ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra ánh sáng long lanh.
"Cho dù thời gian đã trôi qua mãi mãi
Chỉ có lời thề đôi ta vĩnh viễn không đổi thay
Như ánh trăng lấp lánh trêи trời
Vẫn soi sáng con đường ta đi
Cho dù thế giới có tan thành cát bụi
Tình yêu này vẫn sẽ không chấm dứt
Yêu em
Mãi yêu em"
"Vũ Khởi, đây là thơ à?"
Cố Hàn Yên cũng nằm xuống bên cạnh Tô Vũ Khởi, xoay nghiêng người nhìn vào mặt cô.
"Uh, đây là lời bài hát trong một bộ phim hoạt hình em từng xem." Tô Vũ Khởi rất thích vỏ ốc này, trong lúc vô tình Cố Hàn Yên đã làm rất nhiều việc giống như mình năm đó, chỉ là, không có những lời tâm tình êm dịu kia. Lẽ nào đây là một khởi đầu mới? Khi một lần nữa trải qua những hành động năm xưa nhưng đã không còn chút ý nghĩa đặc biệt nào, phải chăng cô đã được giải thoát hoàn toàn?
"Tên phim là gì?"
"Nữ pháp sư tháng mười*"
*
Nữ pháp sư tháng mười hay Kannazuki no Miko là một manga/anime do Ota Hitoshi và Shichinohe Terumasa sáng tác thuộc thể loại yuri."Nữ pháp sư tháng mười? Là thần thoại sao? Nó nói về cái gì?"
Cố Hàn Yên rất hứng thú, muốn hỏi cho ra nhẽ nhưng Tô Vũ Khởi lại muốn chuyển đề tài khác: "Thật vất vả mới đi đến nơi này, chị không muốn thực hiện ước vọng sao?"
"Hừm, nếu nói về chuyện này thì chị cần phải suy nghĩ kỹ một chút." Cố Hàn Yên đưa hay tay gối ra sau đầu, nhắm mắt suy tư rồi đột nhiên mở mắt bật dậy, "Nghĩ ra rồi"
Cô hưng phấn kéo Tô Vũ Khởi ngồi dậy "Chúng ta đi ra ngoài biển đi."
Tô Vũ Khởi không hiểu vì sao nhưng vẫn đi theo cô, mặc cho nước biển thấm ướt vào người.
Vết chân đạp trêи bờ cát hiện ra từng dấu rõ rệt, nhưng chỉ một cơn sóng ập tới mọi thứ liền tan biến đi.
"Vũ Khởi, em xem, dấu chân đều bị sóng đánh trôi rồi."
"Ý chị là gì?" Tô Vũ Khởi không hiểu ý của Cố Hàn Yên.
"Những chuyện của quá khứ, cho dù là đau khổ hay là tiếc nuối, cũng sẽ như những dấu chân này biến mất không còn tăm tích. Và bởi vì chuyện quá khứ không còn cơ hội phá đám lần nữa, chúng ta ở tại đây bắt đầu lần nữa đi! Vũ Khởi, chúng ta cùng ước nguyện đi, để xem trong chúng ta ai tìm được người mình yêu trước?"
Trêи bờ biển xinh đẹp lấp lánh từng cơn sóng trào, bọt nước trắng như tuyết từng lớp này đến lớp khác đánh vào bàn chân, thật thoải mái trong lòng. Cố Hàn Yên đứng trong nước biển mát lạnh nhưng nụ cười ấm áp kia đã làm tan chảy trái tim đóng băng lâu năm của Tô Vũ Khởi.
Có lẽ, cô đã có đáp án của riêng mình.
—————
Thời gian vui sướиɠ luôn luôn ngắn ngủi, cuối cùng kỳ nghỉ cũng kết thúc, con người vẫn cần trở lại cuộc sống hiện thực khô khan vô vị tái diễn hằng ngày.
Trêи đường trở về, Cố Hàn Yên như trước vẫn ngồi cạnh Tô Vũ Khởi, mối quan hệ của hai cô so với lúc ban đầu càng tốt hơn nhiều. Có một số du khách còn trêu chọc bảo Cố Hàn Yên chiếm đoạt hướng dẫn viên của bọn họ, Cố Hàn Yên nghe xong cười khanh khách, còn nhấp nháy mắt với Tô Vũ Khởi.
"Mấy hôm nay chị rất vui vẻ, cám ơn em rất nhiều!" Cố Hàn Yên thoải mái vỗ vỗ vai Tô Vũ Khởi, sau đó lại chán nản nằm gục xuống ghế: "Hic, nhưng đáng tiếc là, sau khi trở về thì cuộc sống không còn tốt đẹp giống vậy nữa."
"Hay là chị đổi nghề đi, cũng làm hướng dẫn viên là được rồi?"
"Chị không có nhiều sức khỏe như em, chịu đựng cả ngày cũng không kêu ca gì." Cố Hàn Yên vung vung tay, "Có những lúc thực sự rất muốn trở về tuổi thơ, không buồn không lo thật là sướиɠ!"
"Thế giới người lớn không thể chỉ thuần một màu trắng như thế giới trẻ con được." Tô Vũ Khởi cũng bùi ngùi. Thời học sinh ngây ngô trong sáng ở bên nhau không sợ điều gì, có lẽ các cô không bao giờ tìm lại được nữa.
Cố Hàn Yên chợt nhớ tới mấy ngày nay chỉ lo chơi không mở điện thoại, mẹ không tìm được mình ắt hẳn sẽ rất lo lắng, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra khởi động. Đúng như dự đoán, màn hình điện thoại vừa sáng, hàng loạt tin nhắn lập tức ập tới.
Tô Vũ Khởi rất kinh ngạc: "Nhiều tin nhắn đến vậy à?"
"Chị quên mở máy, lần này thì thảm rồi, mẹ không tìm được chị thế nào lúc chị về cũng mắng té tát cho xem."
Điện thoại tắt máy đương nhiên sẽ không có cuộc gọi nào, nhưng trong hòm thư thì đầy tin nhắn. Có mấy cái là của Trần Sâm và Trương Mạn, còn lại đều là của mẹ và Giang Thành.
Tin nhắn cuối cùng là chín giờ tối hôm qua, nội dung đại khái toàn lời trách mắng của mẹ cô: "Con nhóc chết tiệt kia, con chạy đi đâu mất mà không ai liên lạc được, trở về nhanh lên, Giang Thành có chuyện rồi!"
Cố Hàn Yên cảm thấy căng thẳng nhưng trêи máy bay không thể gọi điện được, chỉ đành chờ đến lúc hạ cánh.
Giang Thành xảy ra chuyện, là chuyện gì!?
Máy bay từ từ cất cánh, Cố Hàn Yên nhìn bãi cỏ xanh biếc và đường băng rộng rãi ngoài cửa sổ, nhưng tâm tình nhẹ nhàng đã dần bị ngột ngạt thay thế.