Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 10

Tôi biết sắc mặt của mình rất dọa người, bắt đầu từ lúc tôi đi vào khách sạn bằng tư thế quái dị, nhân viên tiếp tân sau quầy luôn dùng ánh mắt tò mò nhìn tôi. Cũng may là tôi có tiền trong túi, tôi móc ra giấy chứng minh cùng thẻ tín dụng, sau khi vội vàng làm thủ tục, liền cuối đầu đi vào thang máy.

Ăn xong bữa sáng do phục vụ đem tới, vặn đầy nước trong bồn tắm rồi nằm vào, miệng vết thương trải khắp toàn thân khiến tôi đau đớn tới mức run rẩy không ngừng, nhưng cuối cùng cũng tôi cũng tìm về cảm giác đang sống lại. Hơi nước nóng ấm làm tầm mắt trở nên mông lung, da thịt tái nhợt như người bệnh, vết thương to nhỏ trải rộng, nhìn xuống dưới thấy mà giật mình, nhưng cũng lộ ra một chút ý vị dâm loạn lẳng lơ.

Cơ thể này làm tôi hận thấu xương, nhưng lại không bỏ xuống được.

Ra khỏi phòng tắm, tôi ấy điện thoại gọi cho Hàn Kiến An, nói với anh rằng tôi tới vùng ngoại ô thăm nhà một người bạn, nhưng không cẩn thận để quên điện thoại trên xe lửa, phải mấy ngày nữa tôi mới trở về.

“Cậu bây giờ đang ở ngoài đó?” Thanh âm của anh từ điện thoại truyền ra.

“Đúng vậy, thực xin lỗi đã làm anh lo lắng.” Tôi nói.

Hàn Kiến An cũng không nói thêm gì nữa, sau khi tạm biệt liền cúp điện thoại, tôi thở ra một hơi, ngã xấp xuống chiếc giường mềm mại, đầu óc có chút choáng váng. Nhớ lại lúc bị nhốt dưới tầng hầm đó hai ngày một đêm, như một cơn ác mộng kéo dài không dứt, thể xác cùng tinh thần đều tới cực hạn, tôi nghĩ mình phải ngủ một giấc thật tốt mới được.

Sau đó tôi bị âm thanh đập cửa dồn dập đánh thức. Mang theo thân thể đau nhức đi tới cửa, tôi dự định sẽ chửi cái người đứng ngoài cửa một trận, nhưng khi tôi mở cửa ra, lại chỉ có thể kinh ngạc không thể nói lên lời. Người đứng ngoài gõ cửa là Hàn Kiến An, còn có một viên cảnh sát mặc cảnh phục đi cùng, không khí thoát chốc trở nên vô cùng xấu hổ.

“Cậu nói cậu ở ngoại ô một mình, nhưng mã số điện thoại lại ở vùng này, cho nên tôi rất lo lắng, liền nhờ bạn tra giúp địa chỉ.” Hàn Kiến An nói.

“Xin chào, tôi là Quách Hướng Nam.” Viên cảnh sát giơ tay chào tôi, nói: “Cậu ta muốn đích thân vào khách sạn này nhưng không được, nên bất đắc dĩ tôi mới phải dùng thân phận cảnh sát tra ra phòng cậu đang ở.”

“À……” Tôi nắm tay anh ta.

Lúc này tôi không biết nên nói gì với anh ta mới đúng, nếu nói dối nữa sẽ rất rắc rối, chắc chắn sẽ bị vạch trần ngay, lúc đó sẽ xấu hổ đến nỗi không có chỗ chui xuống. Quách Hướng Nam nhìn biểu tình co quắp của tôi, cười cười, ngũ quan vốn không hề đặc sắc bỗng nhiên trở nên sinh động hơn nhiều.

“Kiến An, bây giờ cậu có thể yên tâm rồi đi, người ta còn đang tốt kìa, nói không chừng là đang đợi người tình trong mộng đến gặp gỡ đó.” Quách Hướng Nam trêu ghẹo nói.

Tôi vội vàng nói: “Thật sự không phải như vậy.”

“Tôi về trước đây, lần sau cùng Kiến An đi ăn cơm với tôi đi, tôi mời, rồi cùng nhau tìm hiểu kĩ hơn.” Anh ta nói xong liền thoải mái rời đi.

Quách Hướng Nam giống như Bồ Tát, phổ độ sự khốn cùng đau khổ của tôi, cũng làm bầu không khí ngột ngạt trở nên thoải mái. Sauk hi anh ta rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi cùng Hàn Kiến An, đối mặt tầm mắt sáng rực kia, tôi dần dần có chút lực bất tong tâm, lúc đang suy nghĩ nên giải thích ra sao, anh lại phá vỡ yên lặng trước.

“Cậu thực sự không có chuyện gì sao?” Hàn Kiến An hỏi.

Nguyên tưởng rằng anh sẽ truy hỏi tôi, kết quả chỉ là một câu thăm hỏi ân cần nhẹ nhàng, mang theo chút quan tâm, tôi lập tức gật đầu nói không có việc gì.

“Vậy tôi đi về trước, có việc cứ gọi điện thoại cho tôi.” Anh đứng lên nói.

Rồi tôi mới chột dạ nói: “Thật xin lỗi đã nói dối anh.”

Anh cười nhẹ một tiếng, cũng nhìn ra được anh không có ý trách cứ tôi.

Lúc căn phòng khôi phục sự yên tĩnh, đau đớn cùng mỏi mệt cùng nhau bộc phát, tôi thật sự mệt muốn chết đi, lại không thể ngủ được nữa, đem mình quấn chặt trong chăn, trong đầu đều tràn ngập nụ cười của Hàn Kiến An.

Trước đây tôi từng nói dối rất nhiều, lừa gạt rất nhiều người, cũng từng phản bội rất nhiều sự tin tưởng. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy áy náy, vì trên cái thế giới đầy dối trá này, không ai có thể thành thật được. Nhưng lúc này, lòng tôi lại cảm thấy có chút bất an, lần đầu tiên tôi có cảm giác đau lòng vì đã nói dối.

Đau đầu, choáng váng. Sau khi tỉnh ngủ, tôi phát hiện thân thể không thể đứng dậy được, ngay cả phương hướng cũng không xác định. Tôi cảm giác lúc lạnh lúc nóng, mỗi khi nuốt nước bọt cổ họng vô cùng đau đớn, thỉnh thoảng lại bị ù tai, những cái này đều là triệu chứng bị sốt.

Ai nói người bệnh liền trở nên yếu ớt, lúc tôi sinh bệnh thầm muốn tùy hứng một lần. Không muốn đi bệnh viện, cũng không muốn có ai thấy vết thương trên người tôi. Tôi đã không phải là tôi của trước đây, thân thể cũng không phải là vật thuộc sở hữu của bất kì kẻ nào, đã như vậy, thì phóng túng bản thân một lần có sao đâu?

Có thể trong lúc mơ màng cảm giác có người đang ở bên cạnh tôi. Dùng khăn lạnh giúp tôi chườm trán, đút tôi uống thuốc có vị nho ngọt, dùng cái ôm ấm áp ôm tôi. Không cách nào xác định là mơ hay là thật, nhưng cảm giác rất uất ức, làm cho tôi có xúc động muốn khóc, không muốn lại đau khổ giả bộ kiên cường nữa.

Tôi là trẻ mồ côi, đây là việc duy nhất tôi biết từ khi nhận thức mọi thứ xung quanh. Trong trí óc của tôi không có bất kì kí ức nào liên quan tới cha mẹ. Nhưng giờ khắc này, có đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy mặt tôi, bù lại cảm giác thiếu vắng của mẹ, thân ảnh đang mơ hồ không rõ kia đột nhiên có chút khắc sâu vào tâm trí.

Cô có đôi tay nhỏ nhắn khéo léo, âm thanh lúc nói chuyện như tiếng ca, mùi nước hoa thanh nhã, cũng có bộ ngực mềm mại.

Cô ấy dùng tay lau đi nước mắt của tôi, nhẹ nhàng ru tôi chìm vào giấc ngủ, dùng hương vị ngọt ngào đem những mỏi mệt trong tôi xóa tan, dùng cái ôm ấm áp bao bọc tôi.

Giống như tu sĩ Charlotte.

Trên đời này, tu sĩ Charlotte là người phụ nữ tôi yêu nhất, mỗi câu dặn dò của bà tôi đều ghi nhớ tận trong tim.

Bà nói: “Nhiễm Dịch, con phải tự che dấu bản thân mình.”

Bà nói: “Nhiễm Dịch, con đừng bao giờ quên ta.”

Bà nói: “Nhiễm Dịch, con phải học được sự kiên nhẫn.”

Bà nói: “Nhiễm Dịch, con chính là thiên sứ mà Thượng đế đã phái xuống.”

Tôi nghe tiếng nước tí tách, ngửi thấy mùi thơm của cây cỏ, bức màn đã bị kéo ra, phóng mắt nhìn ra bệ cửa sổ, màu đỏ nhuộm cả nữa bầu trời. Tôi từ trên giường ngồi dậy, say mê nhìn cảnh sắc diễm lệ bên ngoài, tuy thân thể không còn chút sức lức nào, nhưng tinh thần lại rất tốt.

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh.”

Quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh, liền thấy nụ cười rực rỡ của Hàn Như Ý, cô mở ra cà mên đựng thức ăn, đổ ra một chén canh nóng, rồi mới bưng đến trước mặt tôi.

“Này, uống nhanh lên đi, đây là canh gà rất tốt cho sức khỏe.” Chờ tôi cầm lấy chén canh, cô còn nói: “Cậu thực sự là muốn hù chết tôi luôn mà, đã sốt cao liên tục còn ngủ hơn ba mươi tiếng đồng hồ.”

Tôi ngờ ngạc nhìn cô: “Tại sao cô lại ở đây?”

“Là như vầy, Tiểu An về nhà nói đã tìm được cậu, còn bảo tôi không cần lo lắng, nhưng nó nói nhìn sắc mặt cậu không được tốt, nên tôi mới kêu nó nói ra địa chỉ của cậu, rồi tìm đến nơi này.” Cô nói.

“Vậy cô đến bằng cách nào?” Tôi hỏi.

Hàn Như Ý tức giận nói: “Tôi gõ cửa hồi lâu, mới biết cửa không khóa, đi vào trong nhìn, thấy cậu đang nằm hấp hối trên giường.”

Tôi tự biết mình tội lỗi chồng chất, vội vàng đưa ra khuôn mặt tươi cười với cô. Không thể tưởng tượng được sau khi bị Viêm tra tấn, liền lien tiếp mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác.

“Đồ ngốc như cậu thật sự không biết đến khi nào mới làm tôi bớt lo đây.” Cô trừng mắt tôi nói.

Nhìn quầm thâm dưới mắt cô, còn có gương mặt tiều tụy, tôi nói: “Thực sực rất xin lỗi.”

Hàn Như Ý thở sâu, nhìn tôi thật sâu, thẳng đến trong lòng tôi lộp bộp mấy cái.

“Tiểu Dịch, tuy chưa quen biết cậu bao lâu, nhưng tôi cảm giác cậu có rất nhiều tâm sự, cũng không phải tôi muốn bới móc chuyện riêng tư của cậu, tôi chỉ là muốn sau này khi gặp lại cậu, cậu sẽ vui vẻ hơn thôi.” Cô nói.

“Cám ơn cô.”

“Còn nữa, tuy tôi là chị Tiểu An, nhưng hy vọng cậu không cần xem tôi như trưởng bối, nếu như có thể, hãy đem tôi trở thành bạn bè……”

Lúc này, tôi không biết có phải ảo giác hay không, trời chiều rọi ánh hồng lên gương mặt của cô. Hàn Như Ý đoan chánh ngồi trước mặt tôi, hai tay cô quy củ đặt trên đùi, cô nửa hạ mi mắt, như có chút bất an cùng khẩn trương. Không khí bắt đầu trở nên quái dị, có loại quái dị không biết nên nói gì đang chậm rãi lên men, tôi mấp mấy môi, nhưng lời nói lại mắc trong cổ họng, giật mình một cái, lại quên hết những gì vừa nghĩ.

Trầm mặc hồi lâu, tôi bắt đầu tìm chút chủ đề: “Canh gà cô hầm ăn rất ngon.”

“Còn rất nhiều, nếu cậu thích thì uống nhiều một chút.” Cô nói.

“Vậy tôi sẽ không khách sáo.” Tôi rất nhanh đem canh gà uống hết, tự đáy lòng khen ngợi: “Cô là người phụ nữ nấu ăn ngon nhất mà tôi từng biết, tôi nghĩ nếu như sau này ai có thể cưới được cô, thật sự là một phúc khí lớn lao.”

Hàn Như Ý vui vẻ nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Nhìn cô tuy mệt mỏi nhưng lại nở nụ cười thỏa mãn, tay tôi bưng chén có chút run run để xuống. Có lẽ, tôi lại phạm phải sai lầm rồi, hơn nữa còn là cái sai lầm vô cùng nghiêm trọng.

Sau khi Hàn Như Ý rời đi, tôi nằm trên giường ngẩn người. Một câu hỏi thăm ân cần, một chén canh gà ấm áp, một nụ cười thành thật, từng ly từng tý tựa như nước thấm sâu vào lòng của tôi. Làm tôi bắt đầu sầu lo, bắt đầu đứng ngồi không yên, lại phát hiện thật ra giữa người với người ở chung rất đơn giản.

Cho đến nay tâm trí đều không đặt vào việc truy tìm mục tiêu, nhưng bây giờ lại bắt đầu do dự, có phải bản thân đã bỏ qua điều gì không, tôi trở nên có chút không hiểu rõ bản thân mình nữa.

Mặc dù tôi đã khuyên Hàn Như Ý về nhà nghỉ ngơi, nhưng không đến sáu tiếng sau, cô lại đến đây nữa. Cô mặc bộ đồ ở nhà màu trắng, mang đôi giày màu trắng bóng, đem mái tóc xoăn dài tới eo buộc thành đuôi ngựa, thoạt nhìn cả người rất có tinh thần. Nhưng duy nhất không thay đổi chính là, trên tay cô như cũ xách theo cái cà mên giữ ấm.

Tuy cô nói đây là canh mua từ tiệm ăn, nhưng lúc tôi uống hết, mỗi ngụm đều là hương vị của sự quan tâm. Tôi cũng không vạch trần lời nói dối của cô, cố gắng uống hết nước canh, đây là cách cám ơn duy nhất tôi có thể biểu đạt.

“Đến đây, cùng tâm sự với tôi đi.” Tôi nhấc gối đầu dậy, nhích qua bên giường.

Thế là, chúng tôi cùng tựa đầu tại giường, câu được câu không trò chuyện với nhau. Rất nhanh, thanh âm của cô càng ngày càng nhẹ, đến cuối cùng không nghe được nữa, mà ngay lúc tôi giúp cô đắp kín chăn, mí mắt nhắm chặt cũng không hề động đậy. Tôi vươn tay, đầu ngón tay lưu luyến trên khuôn mặt đang ngủ của cô, hình dáng của cô và Hàn Kiến An có vài phần tương tự, lông mi cong dài, hai gò má trắng nõn, đôi môi đỏ bừng, không tính là xinh đẹp, nhưng lại có cảm giác rất thuận mắt.

Hết chương mười.