Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 24

Hai cảnh sát đưa tôi đến phòng thẩm vấn, rồi rời đi không nói một lời. Tôi ngồi trên ghế liếm đôi môi khô khốc, kiên nhẫn chờ đợi. Sau 2 tiếng 45 phút đồng hồ, tôi vô cùng chắc chắn đây là do Quách Hướng Nam giở trò, tuy anh ta không xuất hiện, nhưng lại dùng cách này để tuyên chiến với tôi.

Đây là một trong những chiến thuật thường dùng của cảnh sát, vừa đơn giản lại rất hiệu quả.

Đứng ở góc độ phân tích tâm lí học, nếu một người nào đó đột nhiên bị đưa đến nơi xa lạ, hơn nữa còn bị hạn chế tự do hành động, trong sự cô đơn, nhàm chán, và sự sợ hãi không biết tên thúc đẩy, người đó sẽ dần trở nên nôn nóng bất an. Chung quanh quá yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh của kim đồng hồ, nhắm mắt lại, âm thanh rất nhỏ lại vang lên.

Nếu như tôi là một người bình thường thì đã sớm tức giận la hét chửi mắng, đến khi thời gian bào mòn đi hết dũng khí và sức lực. Nếu như tôi là Quách Hướng Nam, lúc này hẳn là nên ngồi trước màn hình giám sát, thú vị quan sát con mồi đang giãy dụa lún sâu vào cạm bẫy do mình tạo ra. Nhưng tôi chỉ là Nhiễm Dịch, thứ duy nhất tôi có thể làm là ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt với camera trên trần nhà, nhếch môi cười mà thôi.

Một lát sau, Quách Hướng Nam đẩy cửa bước tới nói: “Cậu Nhiễm, xem ra tâm trạng của cậu không tệ.”

“Cảnh sát Quách”. Tôi cử động bả vai cứng ngắc, hỏi: “Lâu rồi không gặp, không biết tôi đây đã phạm phải tội gì? Lại làm cho các anh phải ra mặt náo động mọi chuyện như thế, thật là khổ cho các anh.”

“Cậu nói quá rồi, mời cậu về sở chỉ là muốn cậu hỗ trợ chúng tôi điều tra mà thôi.” Anh ta vô tội nói.

Tôi  lạnh nhạt nhìn anh ta, cũng không vạch trần, chỉ nâng hai tay lên.

“Ây da! Có lỗi quá, tôi lập tức tháo còng ra đây.” Quách Hướng Nam bước tới, vẻ mặt xin lỗi nói: “Thiệt là, không biết lỗ tai của mấy người ngu ngốc đó dùng để làm gì nữa, rõ ràng tôi đã dặn đi dặn lại là phải lịch sự với cậu, đều do tôi quá sơ xuất, Nhiễm Dịch, cậu sẽ không trách tôi chứ?”

Sau khi hai tay được trả tự do, tôi cười lạnh hỏi: “Cảnh sát Quách, anh đang khi dễ tôi không biết pháp luật sao?”

“Quyền tự do của mỗi người đã được pháp luật quy định, chỉ có dưới tình huống tự nguyện, cảnh sát mới có thể đưa ra lệnh triệu tập hỗ trợ hoặc phối hợp điều tra đối với một người, còn nếu không phải như thế, thì có nghĩa là các anh đã xâm phạm quyền tự do của người ta.”

“À, thì ra là như vậy, tôi xin được tiếp thu.” Quách Hướng Nam gật đầu, mở tay ra nói: “Mong cậu đừng trách,  những người như chúng tôi cả ngày đều phải đối mặt với đủ loại tội phạm, khó trách sẽ trở nên lỗ mãng, cái quy định pháp luật gì gì đó thật là không nhớ nổi.”

Không biết xấu hổ, tôi chỉ có thể nghĩ ra ba chữ đó để hình dung người trước mặt. Nếu như ai cũng dùng cách này để mời người khác hỗ trợ điều tra, phỏng chừng Quách Hướng Nam đã sớm bị cách chức, sao có thể an ổn mà ngồi diễn trò trước mặt tôi.

Không có hứng đôi co cùng anh ta, tôi hỏi: “Đã như vậy, giờ tôi có thể đi được chưa?”

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, đã vất vả đến đây một chuyến rồi, coi như ở lại làm khách đi, tôi sẽ kêu người bưng nước trà tới, chúng ta cùng nhau tâm sự nào.”

“Trà thì không cần đâu, có chuyện gì anh cứ trực tiếp nói thẳng.” Tôi nói.

“Cậu thật là, cứ để hôm nay tôi mời cậu dùng bữa.” Anh ta khách khí nói, sau đó biểu lộ đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Tôi muốn biết rõ về người năm đó đã nhận nuôi cậu, hơn nữa còn có cuộc sống sau khi cậu qua New Zealand.”

Người trước mắt hình dáng rất rõ ràng, ánh mắt sáng ngời mà kiên định, tản mát ra loại khí tức chính nghĩa. Nhưng tôi càng ngày càng chán ghét anh ta, ngay từ đầu tôi vốn không hề muốn xung đột chính diện với anh ta, nếu như là những vấn đề khác, tôi đều có thể ứng phó qua loa hoặc cho qua mọi chuyện, nhưng anh ta hết lần này tới lần khác lại động tới điểm giới hạn của tôi.

“Cảnh sát Quách, làm người, thì nên học cách quý trọng những gì mình đang có, đừng giống như tôi năm đó vừa lẻ loi hiu quanh vừa rất là thê lương.”

“Cậu có ý gì?” Anh ta hỏi.

“Không có gì, chỉ là một lời cảnh báo mà thôi.” Tôi cười cười, không thèm để ý nói: “Tình trạng thân thể của ba anh không được tốt cho lắm đâu, dù sao bệnh viện Bác Ái cũng chỉ là bệnh viện công lập, lần sau tôi sẽ giới thiệu một chuyên gia chỉnh hình rất nổi tiếng cho anh. Còn nữa, có lẽ cô gái nhỏ bé của nhà anh cần thay đổi một môi trường học tập mới, không thì mời gia sư đi, phương pháp giáo dục của chủ nhiệm Hoàng có vẻ không được hiệu quả lắm. Còn mẹ anh càng không cần phải nói, nếu thiếu máu thì phải bổ máu, sử dụng Đồng Nhân Đường thường xuyên sẽ gây hại đến sức khỏe đó.”

Cuối cũng Quách Hướng Nam cũng thu lại biểu tình cà lơ phất phơ, anh ta trừng mắt nhìn tôi, tầm mắt trở nên vô cùng bén nhọn.

“Đời người bất quá hơn mười năm ngắn ngủi, tuy cũng có một số việc ngoài ý muốn không tránh được, nhưng có hai nhà cùng nhau ủng hộ, đây xem như một loại phúc khí đi, cảnh sát Quách, anh nói có đúng không?”

Tôi cười nhạt, như đang cùng bạn cũ nói về việc nhà việc cửa. Trái lại, sắc mặt của anh ta càng ngày càng khó coi, trầm mặc hồi lâu, không khí trong phòng thẩm vấn bắt đầu trở nên nặng nề.

Anh ta cầm bộ đàm nói: “Tắt bộ đàm cho tôi ngay.”

Không khỏi thở dài, tôi chỉ muốn an ổn thoát khỏi chuyện này mà thôi, anh ta cần gì phải bức bách đau khổ đến vậy. Nhưng khi tôi đối diện với đôi mắt không cam lòng của Quách Hướng Nam, tôi đã nhận được đáp án rồi, chỉ sợ giữa chúng tôi không thể nào duy trì trạng thái hòa bình được.

Anh ta buông bộ đàm, nghiêng người về sau, nói: “Hiện tại cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ không lọt vào tai của kẻ thứ ba. Nhiễm Dịch, tôi đã xem thường cậu rồi.”

“Tôi cũng vậy.” Tôi bất đắc dĩ nói.

“Tôi vốn không muốn làm khó cậu, chỉ là tôi cảm thấy hiếu kì đối với cậu thôi, tôi đã trằn trọc rất lâu mới nghĩ ra cách này, tôi thậm chí còn không quan tâm cậu có trả lời vấn đề của tôi hay không, tôi cũng sẽ mời cậu ăn cơm, rồi mới xin lỗi với cậu.” Anh ta nói.

Mí mắt sụp xuống, trong nội tâm nghẹn lại.

Quách Hướng Nam cười khổ, nói: “Cậu biết không? Ngay cả chổ trong nhà hàng tôi cũng đã đặt luôn rồi.”

Tôi cắn môi, biết bản thân đã làm hư mọi chuyện, loại cảm giác này khó chịu, làm cho tôi không thể cất tiếng thành lời. Tôi hiểu cảm giác của Quách Hướng Nam, lúc này anh ta và tôi hoàn toàn giống nhau, vốn tưởng sẽ có cơ hội được làm tri kỷ với nhau, nhưng hết lần này tới lần khác trở thành kẻ địch. Bắt đầu từ giây phút tôi uy hiếp anh ta, mọi thứ đã không còn cứu vãn được nữa.

Chúng tôi một mực im lặng, ánh mắt phức tạp nhìn lẫn nhau, cuối cùng, anh ta thở một hơi thật sâu, rồi đứng lên nhìfn xuống tôi từ trên cao nói: “Nhiễm Dịch, cảnh sát tình nghi cậu có liên quan đến một vụ án chiếm đoạt tài sản, bây giờ thân phận của cậu có thể là hung thủ của vụ án này nên cậu sẽ bị tạm giam, trong 48 tiếng đồng đồ tiếp theo cậu có quyền giữ im lặng.”

‘Cạch’ một tiếng, còng tay bạc trắng lại lần nữa trở về với cổ tay của tôi.

Cảnh tượng như trong phim, hai tay của tôi bị còng vòng phía sau ghế, trước mặt là cái bàn cao cở nửa người, trên đó là một chiếc đèn bàn. Cái chụp đèn nhắm ngay mặt của tôi, bóng đèn màu trắng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, dù cho nhắm mắt lại, cũng không thể nào chặn hết ánh sáng.

Có một loại người, nhìn như vô hại, nhưng sẽ không bao giờ khoan nhượng đối với kẻ thù. Như tôi, như Quách Hướng Nam. Cho nên, anh ta đang dùng cách này để trả thù tôi, trong 48 giờ đồng hồ, tôi không có thức ăn và nước uống, hơn nữa còn mỏi mệt tới mức không cách nào chìm vào giấc ngủ. Ngoại trừ yêu cầu đi toilet, cũng chỉ có thể ngồi trong phòng thẩm vấn.

Vừa rồi lúc bị bắt, tất cả đồ vật dư thừa đều bị lấy đi, kể cả âm thanh của kim đồng hồ, hiện tại quanh tôi chỉ còn có tiếng hít thở của mình. Tuy pháp luật đã quy định cảnh sát không thể dùng nhục hình đối với phạm nhân, nhưng đãi ngộ như vậy, không phải biến tướng khác của hình phạt, nó chỉ tra tấn tinh thần một con người mà thôi.

Nếu không thể tự chủ, sẽ bắt đầu suy nghĩ miên man, tôi chỉ còn cách bức mình nhớ về những hồi ức tốt đẹp. Tỷ như những hàng cây xanh ở New Zealand, đoàn xiếc thú ở công viên hải dương, nụ cười ấm áp của Hàn Kiến An. Nhưng dần dần, tôi đã không thể khống chế được suy nghĩ của mình, nghĩ đến sự kiên quyết của tu sĩ Charlotte, khung cảnh bị hành hạ chà đạp, cảm giác đau đớn của các loại hình cụ. Nhưng sau đó, đầu óc trống trống rỗng, tất cả cảm giác đều tê dại, thân thể phát ra tín hiệu ngừng hoạt động, nhưng lại không thể tìm được cách thoát khỏi sự thống khổ này.

Bởi vì không xác định thời gian đã trôi qua bao lâu, ngược lại còn có loại cảm giác chìm trong vô tận, như thể rơi vào vực sâu không đáy. Ánh sáng mãnh liệt làm đôi mắt tôi đau đớn, tinh thần và thể xác đều mỏi mệt, nếu như lúc này Quách Hướng Nam xuất hiện lần nữa, tôi không hề có chút lòng tin nào với việc sẽ ứng phó với anh ta.

Thời gian trôi qua rất chậm, rất chậm……

Vừa đói vừa khát, mê man chập chờn, tất cả làm tôi cảm nhận được, thì ra thời gian cũng có thể trở nên tàn khốc đến như thế.

Tôi nghe được tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, không khỏi bắt đầu cầu nguyện, hy vọng người bên ngoài chỉ đi ngang qua mà thôi, ngàn vạn lần đừng là Quách Hướng Nam. Ai ngờ, cửa vừa mở ra, tôi cho rằng bản thân mình đang nằm mơ, nếu không sao lại chứng kiến Hàn Kiến An ở chỗ này.

Muốn thoải mái chào hỏi như bình thường, bởi vì cổ họng khô khốc, ngay cả âm thanh phát ra đều run rẩy. Cảnh sát đi theo sau Hàn Kiến An tắt đi đèn bàn, rồi mới giúp tôi mở còng tay ra, tôi thử đứng lên, cảm giác đau đớn toàn thân đánh úp lại, phải dùng tay đỡ mặt bàn mới có thể ổn định thân hình.

“Anh có thể đi rồi.” Cảnh sát kia nhìn tôi, ôn hòa nói: “Anh thật may mắn, vì gần đây khu Tây có người gây chuyện không ngừng, nên đội trưởng mới không có thời gian thẩm vấn anh.”

Hàn Kiến An bước tới vịn tôi, nói: “Không cần lo lắng, bây giờ tôi lập tức đưa cậu đi.”

Ngồi trên xe của Hàn Kiến An, tôi một hơi uống sạch chai nước khoáng, thân thể như sống lại. Anh lại lo tôi bị sặc, vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi.

“Cám ơn……” Tôi dần cảm thấy cổ họng thoải mái, mới hỏi: “Sao anh lại đột ngột xuất hiện?”

Anh tức giận nói: “Công việc của tôi thường phải liên hệ cùng cảnh sát, nghe được những đồng nghiệp khác nói cậu bị tạm giam, mới đầu tôi còn không dám tin, không nghĩ mọi chuyện lại là sự thật.”

Tôi bất đắc dĩ xoa vai, không biết nên nói thế nào.

“Tên nhóc Hướng Nam đó vô cùng quá đáng!” Hàn Kiến An dùng tay đập vào vô lăng, căm giận mắng: “Mới đầu cậu ta không chịu thả người, nói cậu bị tình nghi trong một vụ án cướp đoạt tài sản, nhưng lúc xảy ra vụ án cậu rõ ràng đang ở cùng tôi trong công viên hải dương.”

“Đừng tức giận, có lẽ chỉ là hiểu lầm.”

“Sao lại không tức giận cho được, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm cậu ta phải đưa ra lời giải thích rõ ràng……”

Lời nói của Hàn Kiến An về sau tôi không nghe rõ, bởi vì quá mức mệt mỏi, mà tôi cũng không còn sức mở mắt ra nữa. Tôi không biết mình đã ngồi trong phòng thẩm vấn bao lâu, nhưng chắc chắn quãng thời gian đó không hề ngắn, sắc trời đã tối, chứng mình ít nhất đã qua 24 tiếng đồng hồ.

Có lẽ do đói bụng, tôi ngủ cũng không được an ổn, nhiều lần đều cảm giác bụng rất đau, nhưng vẫn không thể tỉnh lại. Trong mơ mơ màng màng, cảm giác có chút xóc nảy, như thể bản thân được dựa vào bả vai dày rộng, đôi tay thật lớn ôm lấy eo tôi. Tôi ngưi được hương vị làm mình an tĩnh lại, đó là một mùi hương thơm ngát, xen lẫn giữa mùi sữa tắm và mùi mồ hôi, hỗn hợp thành mùi hormone nam tính.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, lồng ngực căng đầy, cảm thấy chưa bao giờ thảo mãn đến thế.

Hết chương 24.