Yêu Nhầm Nữ Bang Chủ Siêu Quậy

Chương 29

*Hai ngày sau tại sân bay thành phố:

- Anh chị! Hay là anh chị đi cùng em luôn nha! Hic...hic.... - Tiểu Nghi vừa khóc vừa nói.

Vinlee xoa đầu cô bé:

- Không được đâu Tiểu Nghi! Em ngoan nha, khi nào có dịp anh chị sang đó thăm em ha!

- Đúng đó! Đừng khóc nữa, chị sẽ nhớ em nhiều lắm! - Nari lau nước mắt cho cô bé nhưng không biết chính mắt mình cũng đỏ hoe.

Tiểu Nghi mở balô lấy ra ba cái khung ảnh, cô bé đưa cho hai người riêng mình thì giữ lại một cái. Thì ra đó là hình ba người chụp chung trong siêu thị, cô bé nói:

- Anh chị nhớ giữ gìn thật kĩ nha! Anh chị và em mãi mãi là một gia đình xinh đẹp!

Cô bé ôm cổ Vinlee và Nari trông rất đáng yêu. Ba cô bé xem đồng hồ rồi mỉm cười:

- Tới giờ rồi, mình đi thôi con gái!

Mẹ Tiểu Nghi nắm tay cô nhóc rồi quay sang nhìn hai người:

- Cám ơn hai đứa trong thời gian qua đã chơi với nó! Hai đứa ở lại giữ gìn sức khỏe nhé!

- Dạ vâng! Cô chú đi bình an ạ!

Ba người quay lưng đi riêng Tiểu Nghi cứ ngoái đầu lại nhìn, cô bé bảo:

- Anh chị nhớ chăm sóc Rich nha!!!!

Nari gật đầu rồi vẫy tay với cô bé. Bóng gia đình họ khuất dần sau cổng soát vé. Nari và Vinlee lên xe trở về.

*Tại nhà nó:

Đầu tóc nó bù xù như con điên đang la hét:

- Nó đâu rồi? Mọi người mau bắt nó ra đây!!!!

Jee từ trên lầu chạy xuống:

- Halee ơi! Anh không tìm thấy nó!

Hani cũng cầm hai chiếc dép đi trong nhà chỉ chờ mà phang thôi:

- Không có nó ngoài vườn!!!

Roy và Ken cũng thở hồng hộc:

- Nhà xe cũng không!!!!

Nó nghiến răng, mặt mày nó tối sầm:

- Không hiểu tại sao trên đời lại có một con chó phá hoại như mày! Cứ đợi đó, tao mà bắt được mầy sẽ biết thế nào là Tiệt Quyền Đạo. MỌI NGƯỜI TIẾP TỤC TÌM NÓ!!!!

Hóa ra là Vinlee để Rich ở nhà cho tụi nó trông hộ, có lẽ cậu nhỏ biết cô chủ đi xa nên tâm trạng không được tốt, đã thế còn gặp toàn mấy người lạ hoắc nên không chịu vâng lời đây mà. Mọi người có biết vì sao Rich bị truy lùng không???

Đơn giản lắm, nó cắn vào trán Halee một phát vì cô nàng cứ lại gần nắm hai lỗ tai của nó mà dai dai. Chơi biến thái như vậy bị chó cắn là đáng đời lắm!!! Rich bỏ chạy và lẻn vào phòng Hani không may làm vỡ lọ nước hoa đắt tiền của cô. Thế là cũng trở thành kẻ thù của Hani luôn. Hiện giờ Rich đang là tội phạm nguy hiểm số 1 đang ẩn nấp trong căn nhà này. Mọi người đang truy bắt nó rất gắt gao, Halee còn tuyên bố ai bắt được sẽ thưởng cho 50 ngàn đô. Nhưng Rich của chúng ta là chú chó có bộ não siêu thông minh mà, thế thì làm quái gì để mấy người này bắt được. Nó lục tung khắp mọi ngõ ngách trong nhà để tìm cái kẻ đáng ghét khiến trán nó lủng một lỗ.

"Gâu....gâu...."

Tiếng sủa của Rich vang lên, mọi người quay tới quay lui tìm kiếm. Kia rồi! Mục tiêu đang ở trên cầu thang. Tất cả định nhào vô bắt lấy nó thì sựng lại. Rich đang ngậm cái gì trong mồm thế kia. Nó thốt lên:

- TRỜI!!! TIỀN CỦA TÔI!!!

Xấp tiền đô vương vãi khắp hành lang trên lầu, số còn lại thì bị Rich cắn nát và tha đi khắp nơi. Rich chớp chớp đôi mắt nhìn nó như muốn trêu tức, nó ra lệnh:

- Anh Jee! Anh Ken! Bắt nó lại giúp em!!!

Hai anh lao vào nhưng Rich đã phóng đi làm hai người té muốn bỏ mạng. Chừa cái tội truy bắt động vật. Hani và Roy cũng không bắt được Rich vì nó quá nhanh. Thoáng một cái là Rich đã phóng xuống khỏi cầu thang mặt đối mặt với nó. Miệng Rich vẫn còn ngặm mấy tờ 100 đô. Nó rượt Rich chạy khắp phòng, miệng nó không ngừng chửi rủa:

- Đứng lại! Trả tiền cho tao đồ lì lợm! Trả đây!

Rich chạy xung quanh rồi chạy ra cửa, nó lấy chiếc dép dưới chân ném theo. Ai ngờ Rich né được và chiếc dép ấy phang thẳng vào mặt Vinlee.

- Ui da!!!!

Rich yên vị trên tay Nari, như đang hoảng sợ. Nó chạy đến rối rít:

- Anh hai! Anh có sao không? Em xin lỗi em không cố ý đâu!!!

................................................

Mọi người đều tập trung ở phòng khách. Ken và Jee thì dán băng keo trên mặt do lúc nãy ngã từ cầu thanh xuống. Rich ngoan ngoãn nằm trên đùi Nari, Vinlee trừng mắt nhìn mọi người:

- Sao mấy người lại đối xử với Rich như vậy hả?

Ai cũng im re không dám hó hé nửa lời, Rich chỉ thích mỗi cô chủ và hai anh chị xinh đẹp thôi. Còn cái đám âm binh này dữ dằn quá không thích đâu. Nó e dè nhìn Vinlee:

- Em xin lỗi!!! Tại nó phá quá, nó cắn rách tiền của em hết rồi này!

- Chỉ vậy mà em cầm dép phang nó hả? Anh còn đau muốn thấu trời nếu là nó thì sao nó chịu nổi?

Im phăng phắc, Nari cười hiền:

- Thôi đi mà! Chắc tại mọi người không quen có chó nên mới vậy thôi! Anh đừng nóng!

Vinlee quét đôi mắt giận dữ qua mặt từng đứa:

- Cảnh cáo lần cuối nha! Còn dám đối xử với Rich như vậy nữa thì đừng trách!

- Cám ơn Vinlee "đại nhân"! - tất cả đồng thanh.

....................................

*8:00 pm tại nhà hắn:

Hắn đang nằm lăn lóc trên giường để đọc truyện tranh thì điện thoại báo có tin nhắn. Hắn không rời mắt khỏi cuốn truyện mà đưa tay mò mẩm chiếc điện thoại bật lên xem. Là một số điện thoại lạ:

"Aiden à! Em Halee nè! Anh đến quán bar THIS LOVE liền nha, em có bất ngờ muốn dành cho anh."

Hắn mỉm cười:

- Sắp tới ngày đính hôn rồi mà vẫn còn......

Hắn chạy đi thay quần áo chuẩn bị. Chiếc BMW rời khỏi nhà và thẳng tiến đến quán bar THIS LOVE. Hắn vừa lái xe vừa cười thầm vì không biết nó sẽ dành bất ngờ gì cho hắn nhỉ? Hắn gửi xe rồi mở cửa bước vào, mọi người vẫn đang nhảy nhót hò hét. Quán bar này cũng vui nhưng có điều không rộng và sang trọng như quán của nó. Mà nhắc mới nhớ, sao nó không hẹn hắn đến quán bar Black Dragon mà hẹn đến đây chi vậy nhỉ? Hắn ngồi xuống quầy bar đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Thiệt tình hẹn người ta mà không thấy mặt mũi đâu hết trơn. Anh phục vụ cất tiếng hỏi:

- Có phải anh được một cô gái xinh đẹp này mời đến đây không?

Hắn ngạc nhiên đáp:

- Ủa sao anh biết? Cô ấy đâu rồi?

Anh phục vụ chỉ cười không nói gì, anh đặt trước mặt hắn một ly rượu đã được pha sẵn.

- Cô ấy bảo ly rượu này tượng trưng cho tình yêu cô ấy dành cho anh! Mời anh dùng nó trong lúc chờ đợi.

Ly rượu sóng sánh một ánh đỏ rất đẹp, nó lung linh và càng trở nên mờ ảo dưới ánh đèn của quán bar. Hắn cười thầm: "Em thật là lắm trò!"

Hắn nâng ly rượu lên uống, đúng là tình yêu của vợ hắn thật ngọt ngào. Nhưng sao rượu này mạnh thế nhỉ? Một chút xíu thôi mà đầu óc hắn quay cuồng, mọi vật trước mắt đều mờ đi. Hắn gục xuống tại bàn không biết gì nữa. Một bóng dáng bước đến bên cạnh nhếch môi:

- Tình yêu của em mạnh mẽ lắm phải không?

Cô ta dìu hắn ra khỏi quán bar rồi bắt taxi đến khách sạn. Hắn hoàn toàn bất tỉnh không hề nhận thức được bất cứ thứ gì. Cô ta nhận chìa khóa phòng rồi dìu hắn bước vào thang máy. Cái xác 1m80 của hắn đúng là nặng chết đi được, cô vã cả mồ hôi. Cô ném hắn xuống giường rồi lục túi hắn tìm điện thoại. Cô gửi tin nhắn vào số của nó:

"Halee à! Ra công viên gặp anh tí nha!"

Cô nhếch môi:

- Cho mầy đợi tới sáng luôn!

Cô ném điện thoại hắn lên giường rồi bước vào nhà vệ sinh chuẩn bị.

Tại nhà nó:

Nó nhận được tin nhắn của hắn thì lập tức lên phòng thay quần áo. Roy và Hani đang ngồi xem tivi thì thắc mắc:

- Nó đi đâu vậy?

- Chắc là hẹn với Aiden.... - Roy nhai bánh nhóp nhép.

Nó đi bộ ra công viên đứng đợi hắn, không biết có chuyện gì mà kêu ra giờ này nữa. Nó đứng đợi mãi, đợi mãi mà không thấy bóng dáng hắn đâu. Tên này lại lên cơn tâm thần nữa hay sao không biết. Nó đi qua đi lại và thời gian cứ thế trôi qua.

*Tại chỗ thằng chồng yêu dấu:

- Cưng à! Tại sao cưng lại chọn nó mà không chọn em vậy? - Cherry đau khổ sờ mặt hắn.

Hắn vẫn ngủ say như chết có biết việc gì đâu. Cô chỉ quấn hờ mỗi chiếc khăn lên người và đang chuẩn bị kế hoạch. Cô cởi quần áo của hắn rồi bày ngổn ngang trên giường để cảnh tượng càng thêm hấp dẫn, cô lấy điện thoại ra và bắt đầu tự sướng theo kiểu của cô. Hàng loạt tấm ảnh được chụp, đủ góc độ. Tấm nào cô cũng cười rất tươi và vài tấm còn thêm những cái ôm tình cảm của hắn. Chủ yếu là dàn xếp thôi chứ ngủ thẳng cẳng như hắn thì làm ăn gì được. Cô cười gian trá:

- Để xem mầy đính hôn như thế nào? Tao phải cho mầy nếm mùi đau khổ như tao.

Nó cứ đi qua đi lại, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống. Nó lo lắng không biết hắn có gặp chuyện gì không nữa. Nó gọi điện thoại mà bên kia toàn là không liên lạc được. Nó đã đứng đây đứng hai tiếng rồi, trời đêm lạnh thật! Nó rùng mình rồi lại đứng đợi. Bỗng trời nổi sấm, nó nhăn mặt:

- Ya! Đừng nói là giờ này ông mưa nhé?

"Ầm...ầm...rào....rào"

Nó đứng chết trân luôn, nói đùa thôi ai ngờ ông trời mưa thiệt. Nó ướt từ đầu tới chân, lạnh run cả người. Nó nhìn người ta chạy đi để tránh mưa nhưng còn nó vẫn đứng đó. Bỗng có cảm giác buồn buồn, không biết sao này làm vợ hắn thì hắn có thất hứa với nó như vậy nữa không? Nó cười buồn rồi lê bước về nhà khi đã quá mệt mỏi.

Con đường mưa vừa tối vừa lạnh, chỉ có một mình nó thôi. Tự dưng nó cảm thấy có một cảm giác thật tồi tệ. Linh cảm của nó bỗng có điều gì đó rất xấu, nó lắc đầu cho qua.

- Hắt xì....

Nó bước thật nhanh về nhà, ngày mai hắn sẽ biết tay nó. Nó vừa vào nhà thì Hani và Roy đã đứng trước cửa. Cả hai nhìn nó ướt sủng thì đâm ra lo lắng:

- Halee! Sao vậy nè?

- Hai đứa đi đâu mà để ướt nhem vậy? Aiden đâu sao không đưa cậu về?

Nó lắc đầu mỉm cười:

- Aiden bận việc nên không tới chỗ hẹn được, mình trở về nhưng trời bỗng mưa. Thế là ướt luôn!

Hani chạy vào nhà lấy khăn xuống cho nó lau người, cô lắc đầu:

- Cha đó tệ quá! Làm gì mà đến nỗi để người ta leo cây vậy chứ?

- Hắt xì..... hắt xì.... Thôi mình lên phòng thay quần áo nha!

Roy vuốt tóc nó:

- Nè, ổn không đó? Cần tụi mình giúp gì không? Hay mình đi mua thuốc nhá!

Nó xua tay:

- Thôi, mình có sao đâu! Cậu không cần phải mua.

Nó nói xong thì đi lên lầu. Hani nhún vai:

- Vài ngày nữa là đính hôn rồi, vậy mà còn đi dầm mưa. Mà cái tên Aiden đó cũng quá đáng nữa, hẹn người ta mà không chịu tới!

- Thôi đi! Chuyện tình cảm của tụi nó thì làm sao tụi mình biết được.

Nó leo lên giường trùm chăn cho ấm. Nó nhớ hắn quá đi mất, không biết hắn làm gì mà không gọi báo cho nó tiếng nào. Nó lo lắng sợ hắn gặp chuyện nhưng gọi điện cho hắn lại không được. Làm sao bây giờ?

Nó mò mẩm cái điện thoại gọi cho hắn, vẫn là tiếng báo không tín hiệu. Hắn khóa máy mất tiêu rồi. Hai mắt nó sụp xuống, tự dưng người nó nặng nề quá chừng. Nó nằm xuống và chìm ngay vào giấc ngủ. Hy vọng sáng mai hắn đến trường để nó hỏi cho ra lẽ.

*Tại phòng Vinlee:

Anh ngủ không được nên lấy điện thoại gọi cho Nari. Cô đang cho Rich uống sữa thì cầm điện thoại lên xem, cô cười híp mí xoa đầu Rich:

- Hey, Rich à! Ba gọi đến nè!

Cô nói rồi nhấc máy:

- Em nghe đây! Sao anh gọi muộn thế?

- Tại anh không ngủ được, anh làm phiền em à?

- Không, nhưng thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu! - cô ân cần nhắc nhở.

- Em cũng đang thức khuya mà đi nói anh.

Cô mỉm cười, bị anh nắm trúng thóp rồi:

- Hì... Sao anh không ngủ vậy? Anh không khỏe hả?

- Không! Nhưng tự dưng...... anh nhớ em! - mặt anh lại đỏ lên.

Cô im lặng, sao hôm nay thời tiết ấm áp thế nhỉ? Tối nay chắc cô sẽ ngủ ngon lắm.

- Em cũng vậy!

Anh mỉm cười trêu cô:

- Vậy là do nhớ anh nên đến bây giờ không ngủ được ấy hả?

- Anh đừng tưởng bở nha! Em buồn ngủ rồi em ngủ đây, không cãi với anh đâu!

- Em ngủ ngon nha! I love you so much!!!!

- Me too.

Cô nói vội rồi cúp máy, thiệt tình cứ làm tim người ta lỗi nhau hoài là sao?

..........................................

*Sáng hôm sau:

Hắn mơ màng tỉnh giấc, đầu hắn vẫn còn nhức quá chừng. Bỗng phát giác thấy Cherry nằm bên cạnh, hắn bật dậy mặc vội quần áo vào. Lòng hắn hoang mang vì hắn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra. Cherry nhìn hắn rồi nhếch môi cười:

- Sớm thế?

- Sao...sao cô...lại nằm chung giường với tôi? - hắn hỏi.

- Anh sợ Halee biết à? - Cherry cuộn chăn vào người nhắm mắt ngủ tiếp.

- Tôi cấm cô không được hó hé chuyện này với Halee rõ chưa? - hắn chỉ tay vào mặt Cherry.

Cô chỉ cười cợt nhưng không nói gì, hắn mở cửa phòng lao ra ngoài với vận tốc ánh sáng. Hắn chỉ muốn thoát khỏi cái nơi quái quỷ này thật nhanh thôi. Hắn phóng xe như điên về nhà. Còn khá sớm, trời chỉ mới hừng sáng. Phải về nhà chuẩn bị đến trường. Phải tỏ ra bình thường như hằng ngày. Hắn lao vào nhà để tắm rửa thay quần áo, hiện giờ tay chân hắn vẫn còn run rẩy. Tại sao hắn lại lên giường với Cherry được cơ chứ? Sao hắn không nhớ được một chút chuyện gì của hôm qua hết vậy nè? Trời ơi đến là khổ!!! Hắn xách cặp chạy vội ra xe rồi phóng đến trường.

Tụi nó đã vào lớp rồi, riêng nó uể oải nằm úp mặt xuống bàn. Nari thấy vậy nên hỏi han:

- Cậu sao vậy? Không khỏe hả?

Nó ngồi bật dậy:

- Ơ đâu có đâu!

Nari nhíu mày:

- Sao mặt cậu xanh vậy? Hiện giờ cậu thấy trong người thế nào?

Nó cười gượng:

- Bệnh nghề nghiệp cậu tái phát à? Tớ rất khỏe không sao cả!!!

- Thế thì tại sao sáng sớm mà lại đổ mồ hôi? Sắc mặt cậu tệ lắm đấy! - Nari bảo.

- Thôi đi tớ đã bảo không sao mà!

Bỗng Hani reo lên:

- Aiden vào rồi kìa!

Nó lập tức nhìn ra cửa, hắn bước về chỗ của nó và ngồi xuống.

- Sao sắc mặt em tệ vậy? Đêm qua lại quên đắp chăn đúng không?

Hắn lo lắng xem xét mặt mày của nó, Roy mỉa mai:

- Thì cũng tại có người hôm qua nhắn tin bảo Halee ra công viên nhưng lại không tới, rốt cuộc dầm mưa nên mới thế thôi!

Hắn chưng hửng, hắn có hẹn nó sao? Không thể nào! Hắn không hề nhắn tin bảo nó gặp mặt gì cả. Mà khoan đã, chắc chắn là Cherry chứ không ai vào đây hết! Đúng rồi! Chắc là lúc hắn ngủ cô ta đã giở trò. Đúng là quá đáng mà!!! Hắn nắm chặt nắm đấm. Nó hỏi:

- Hôm qua anh làm gì mà sao không nghe điện thoại của em?

- Ơ....hả? À.... anh bận việc gấp, điện thoại lại hết pin nên không gọi báo em được. - hắn lắp bắp.

- Thế mà làm em lo chết đi được! - nó nói.

Hắn xoa đầu nó:

- Anh xin lỗi nha! Vì anh mà em mới ra nông nỗi này! Anh thề là không có lần sau đâu.

- Ừm.

"Reng....reng.....reng"

Buổi học bắt đầu như mọi ngày, nó dựa vào vai hắn ngủ li bì. Hắn thì vẫn không tập trung được, lòng hắn đang lo sợ vì bận nghĩ đến chuyện ban sáng. Không biết con Cherry có giở trò gì không nữa. Nếu nó tìm cách cho Halee biết thì tính sao đây? Hắn không thể mất nó được.

- Halee! - tiếng giáo viên gọi.

Hắn giật mình quay sang nó:

- Halee à! Thức dậy đi em!

Mọi người đều lo lắng nhìn nó. Nó chẳng những không thức mà còn có dấu hiệu đang bất tỉnh, mồ hôi nó rịnh ướt cả trán. Cả người nó đang run lên từng chập. Hắn lo lắng:

- Halee à! Em không sao chứ? Em mở mắt ra nhìn anh đi!

Vẫn không có động tĩnh gì, hắn đưa tay sờ trán nó. Nóng. Rất nóng. Nó đang bị sốt. Hắn bế nó lên và quay lại nói với mọi người:

- Tớ đưa Halee lên phòng y tế!

Tất cả vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ. Hắn vùng chạy đi, miệng không ngừng gọi tên nó:

- Halee! Halee! Em mở mắt ra nhìn anh đi Halee!

Lòng hắn đang rất hoảng sợ. Sao mọi chuyện cứ đến dồn dập thế này?

Cuối cùng nó được tiêm một mũi thuốc hạ sốt, hắn ngồi bên giường của nó siết chặt lấy tay nó:

- Anh xin lỗi! Tại anh mà em ra nông nỗi này! Em mau tỉnh lại đi Halee!

Nó vẫn ngủ rất say, làn mi dày cong vút vẫn im lìm. Tội nghiệp hắn thật nhỉ????