- Sao vậy anh bạn?Duy thấy Tuệ Lâm gật gù không còn tỉnh táo. Anh nói:- Trong ví của tôi còn bao nhiêu tiền sẽ là của quý vị, xem như tôi chuộc cô ấy. Nhé!- Trong này có tổng cộng là 600 đôla và 8 triệu tiền việt. Anh đổi hết nhé!- Ok ok! Là của quý vị. Tôi chỉ lấy giấy tờ tùy thân và mấy cái thẻ tín dụng.Khó lắm Duy mới lôi Tuệ Lâm ra khỏi cái hộp đêm đó. Chiếc áo đã bị rách toạc, Duy cởi áo của anh khoác lên người cô và lái xe đi. Vừa lên xe, Duy đã phải lãnh trọn những chất thải từ miệng Tuệ Lâm. Cô nôn mửa ra ướt cả áo Duy, không biết nhà lại gọi điện thoại mà Tiến Mạnh không bắt máy để hỏi nhà. Duy đành đưa Tuệ Lâm vào khách sạn, đỡ cô nàng xiêu vẹo vào đến quầy tiếp tân anh đưa giấy chứng minh và nói gấp gáp:- Lý Đoàn Duy, một phòng VIP! 2 bộ quần áo 1 nam 1 nữ. Gấp!- Mời quý khách theo tôi!Vừa lên đến phòng, Duy quăng Tuệ Lâm xuống giường và cởi áo ra ngoài. Anh vẫn chưa đóng cửa, tình cờ phòng đối diện, Trần Kiên vừa kết thúc một buổi mây mưa với một thiếu nữ trẻ hơn ông gần chục tuổi. Ông nhíu mày:- Thằng này cũng lăng nhăng thế nhỉ?- Ai vậy anh?- À … Thôi em về trước đi! Lát anh sẽ thanh toán tiền phòng.Ông Kiên ma mãnh ngồi lại trong phòng và liên tục hé cửa chụp hàng loạt ảnh. Ngay cả lúc Duy đã cởi trần vì chiếc áo đầy mùi khó chịu. Ý đồ gì đây? Tại sao Trần Kiên lại chú ý đến hàng loạt hành động của Duy? Chuyện anh qua đêm ở khách sạn với ai có liên quan gì đến “việc lớn” của ông.Nép khéo léo sang một bên khi Duy ra ngoài đóng cửa lại. Trần Kiên bước vào trong, lấy áo khoác ra về và mỉm cười với số ảnh trong tay.