Duy tỉnh lại, anh vẫn nằm dài trên bãi cát. Nắng đã lên cao, không ai bên cạnh. Anh ngồi dậy, đầu óc quay cuồng với cơn say tối qua. Bước đi xiêu vẹo, lảo đảo về tới khách sạn. Thấy Tuệ Lâm đang chuẩn bị đồ đạc, vẫn nhìn Duy bằng ánh mắt giận lẫy, anh chàng cởi trần ngồi đối mặt với Tuệ Lâm rồi nói:- Cô làm cái gì vậy?- Anh cũng vi phạm hợp đồng thôi. Đâu có điều khoản đó!- Cô cho rằng nụ hôn của tội sỉ nhục cô sao?- Không phải. Nhưng anh cũng nên tôn trọng tôi một chút.Duy bước vào toilet, trầm mình trong nước gần cả giờ đồng hồ. Duy vẫn chưa muốn tỉnh với cơn say cả rượu lẫn tình. Cảm giác lân lân mơ hồ như thế dù thế nào cũng thấy anh làm cảm thấy đỡ khó chịu hơn cảm giác nghĩ về Phương Thy. Bước ra ngoài thì thấy Tuệ Lâm đang nhâm nhi bữa ăn sáng rồi nói:- Chừng nào chúng ta về?- Ngay bây giờ.- Anh làm sao thế? Không được vui à?- Mặc kệ tôi đi.- Tôi đã hoàn tất hợp đồng. Hứa gì thì nhớ đấy!- Thế cô tát tôi một tát kiểu đó không đủ mất mặt tôi hơn lời xin lỗi hả?- Cái đó là tại anh vi phạm hợp đồng thôi.- Rách việc quá! Im đi! Đừng để mấy em tiếp tân có cái nhìn xấu về tôi.Duy trả phòng và nháy mắt với vài cô nàng tiếp tân bốc lửa. Duy cho xe đóng mui lại vì trời đã bắt đầu nắng mà anh vẫn chưa cảm thấy đỡ hơn. Đi được vài chục cây số thì đầu óc Duy bắt đầu tối lại, anh thắng xe gấp vì suýt chui vào gầm xe tải. Tuệ Lâm xanh mặt:- Anh sao vậy? Lái xe như thế là chết người đấy!- Cô ngồi lại chỗ của mình đi! Nhiều lời quá!Tiếp tục lái xe, nhưng mắt Duy không cách nào mở ra được. Anh gục dần, gục dần xuống vôlăng, Tuệ Lâm hốt hoảng đạp thắng rồi cho xe dừng lại. Đẩy Duy sang bên cạnh rồi nói:- Anh không lái xe được nữa đâu.- Cô lái được à?- Đừng xem thường nhau quá! Thắt dây an toàn đi!Tuệ Lâm lái xe một mạch thẳng về Sài Gòn còn Đoàn Duy thì ngủ ngon lành. Tuệ Lâm gọi điện thoại cho Tiến Mạnh:- Lại là em hả?- Anh Mạnh, em và Lý Đoàn Duy đã về đến Sài Gòn.- Ừ…- Vấn đề là anh ta đã quá say còn em thì vẫn không biết nhà của anh ta mà đưa về.- Làm cách nào hai người qua đêm ở Đà Nẵng thì bây giờ em cứ làm y như thế.- Anh Mạnh, em không đùa. Anh tới đây đón anh ấy về đi!- Anh vẫn chưa kết thúc công việc của mình.Anh sẽ nhắn tin địa chỉ nhà của cậu ta qua máy của em.- Thôi được. Dù sao cũng … cảm ơn anh.- Gặp em sau!Nhận được tin nhắn, Tuệ Lâm theo địa chỉ lái xe đưa Duy về. Anh chàng vẫn còn ngủ ngon lành:- Người gì mà như heo, ngủ li bì gần 10 tiếng đồng hồ.Bấm chuông mãi mới có người ra mở cửa. Bà Quế ra mở cửa nhìn Tuệ Lâm, hai ánh mắt đập vào nhau. Tuệ Lâm tròn mắt nhìn bà Quế, bà cũng có cảm giác gì đó là lạ khi nhìn cô nàng Tuệ Lâm. Không gian ngừng lại một chút, giọng nói trong lành của Tuệ Lâm phá vỡ bầu không khí căng thẳng đó:- Chào cô!