Trở lại môt ngày làm việc ở tập đoàn Lý Đoàn đầy ắp áp lực và công việc. Còn Tuệ Lâm, sau những cuộc ăn chơi lêu lỏng một thời gian dài. Tiền vẫn còn chật trong tài khoản nhưng cô nàng cũng bắt đầu thấy chán. Lẽ ra cuộc sống tươi đẹp hơn rất nhiều nếu những cuộc vui chơi không đơn giản chỉ là rượu, vũ trường và những trò không chỉ là trò chơi. Thấy Bảo Yến ngày ngày đến học viện Raffles, Tuệ Lâm cũng muốn cảm giác tới trường sống lại. Tuy nhiên, cô đã bị đuổi học ở Mỹ. Về Việt Nam làm thế nào mà được nhận vào một trường đúng nghĩa là trường, Tuệ Lâm thở dài đi lang thang khắp nơi trên những con đường lớn nhỏ ở Sài Gòn. Tình cờ bước vào một shop giày lớn, cô nàng đang mân mê vài kiểu giày nhập, thình lình một người đàn ông đi ngang gấp rút đẩy Tuệ Lâm vào làm cô va vào kệ giày và thế là hàng trăm đôi giày rơi lẫn lộn xuống đất. Anh chàng quản lí hét to:- Gì kỳ vậy? Cô đang làm cái trò gì thế?- Không phải tôi.- Rõ ràng là cô mà. Tính sao đây? Hàng trăm đôi giày thế này, xếp bao giờ mới xong. Mới sáng sớm sao mà xui thế nhỉ?Vừa đau lại vừa bị mắng oan, Tuệ Lâm bực dọc quát:- Sắp xếp giày thôi mà. Nếu tôi sắp lại y như cũ ít hơn nửa tiếng đồng hồ. Ông tính sao với tôi đây?- Tôi thách cô đó. Nhắm nói được thì hãy làm được.- Nếu tôi làm trước 30 phút. Ông phải trả công cho tôi một đôi giày tôi thích.- Được thôi.Với sự hiếu kỳ của nhiều người, cô nàng Tuệ Lâm bắt đầu lựa lựa, chọn chọn rồi hí hoáy sắp xếp. Bắt đầu là những kiểu giày đơn giản, sau đó đến cầu kỳ rồi hàng trên cùng là những loại giày đắt tiền. Thoắt cái, Tuệ Lâm đã hoàn thành trong sự kinh ngạc của nhiều người đang đứng theo dõi cô. Khi cô đặt đôi giày cuối cùng lên kệ, đồng hồ dừng lại ở con số 27. Tuệ Lâm quay lại:- Thế nào ông chủ? Tôi dư tận 3 phút.Mọi người ồ ạt vỗ tay làm gã quản lí bẽ mặt. Nhưng ông đâu thể không giữ lời hứa:- Thôi được, chọn đôi cô thích đi!Tuệ Lâm hí hửng chọn đôi giày cổ lật Converse kiểu truyền thống rồi mang ra về. Lúc cô vừa đi, một cô gái khác vỗ vai cô và hỏi:- Trông cô rất khá về vụ này!- Chứ sao! Ở Mỹ, tôi có có gần cả trăm đôi giày. Tuy không phải toàn là đồ hiệu nhưng đó là bộ sưu tập của tôi. Quần áo đẹp thì tôi không nhiều bởi có bao nhiêu tiền dành dụm tôi đều dành cho giày hết. Đặc biệt là giày thể thao và boot.- Vậy là cô rất rành hả?- Ừ. Thì sao?Đang nói chuyện thì cô nàng nhận một cuộc điện thoại và phải đi ngay. Cô nàng rút danh thiếp ra và nói:- Tôi có việc phải đi gấp, nhưng cô hãy về và nếu có hứng thú với một part-time, hãy đến chỗ của tôi. Rất thích hợp với lĩnh vực cô vừa nói đấy. Ở đây có sẵn địa chỉ, có gì thì cứ lên google mà search. Ok!- Chị muốn mướn tôi hả?- Có thể vậy.- Để suy nghĩ lại đã.- Tên cô là gì?- Huỳnh Tuệ Lâm.- Tôi là Trang Khiết Nhã, tổng giám đốc công ty M&N. Hy vọng chúng ta còn gặp lại. Tôi phải đi gấp! Chào cô!Khiết Nhã lên xe đi rồi mà Tuệ Lâm vẫn còn ngạc nhiên nhìn theo. Lúc mãi huyên thuyên về chuyện giày dép, cô nàng không kịp để ý bên cạnh là một phụ nữ yêu kiều, quyến rũ và đẹp như người mẫu vậy. Tuệ Lâm nhìn tấm danh thiếp, bỏ vào túi xách rồi tiếp tục đi. Chợt, cô nhận được số điện thoại của Tiến Mạnh. Chờ sẵn ở một quán kem Pháp, Tuệ Lâm vẫy tay chào. Tiến Mạnh nói:- Xin lỗi đã để em chờ!