Từ hôm bị thất bại trong vụ bị trả lại hàng, Duy và Trần Kiên không còn thân thiết chú chú cháu cháu như trước. Nhưng anh vẫn dành cho ông sự tôn trọng bởi ông vẫn là người giúp nhiều hơn phá đối với tập đoàn Lý Đoàn của gia đình anh. Ông Trần Kiên hỏi:- Dạo này ít thấy con mời chú uống cà phê?- Mời chú!Duy khoác tay gọi thêm 1 ly cà phê nữa.Ông Kiên hỏi:- Sao? Đã quen với áp lực chưa?- Rồi ạ.- Con phải tập làm quen. Bởi cái chức vụ này sẽ theo con dài dài.- Con nghĩ chỉ đến một lúc nào đó thôi ạ. Con thích cuộc sống ở Đức của con hơn. Không nhiều áp lực như ở nơi này. Có lẽ khi đó con sẽ nhờ chú quản lí thay con chẳng hạn?Duy chờ vẻ mặt của Trần Kiên lộ rõ sự đắc chí nhưng ông không có chút biểu hiện nào. Chỉ im lặng. Duy hỏi:- Sao chú không nói gì hết vậy?- Chú chẳng biết nói gì trước ý kiến của con.- Tại sao?- Làm cha mẹ rồi thì con mới hiểu … họ là tất cả cũng chỉ vì đứa con. Nhưng đôi khi nó lại từ chối thì … Mà thôi, chú có việc. Cảm ơn ly cà phê của con.Đúng là Trần Kiên cực kỳ khó hiểu. Đôi lúc lại tỏ vẻ như muốn nuốt chửng công ty còn đôi lúc lại lộ rõ vẻ thất vọng khi thấy Duy không dành cho Lý Đoàn một nhiệt huyết lâu dài. Làm việc với một người khó đoán như vậy thật là không hay tí nào. Nhưng không phải vì thế mà Duy không đề phòng Trần Kiên kỹ đến tận răng.Hôm nay mưa nhiều, Tuệ Lâm đưa Khiết Nhã đến một tiệm kem Fanny mà cô và Tiến Mạnh thường hay đi ăn sau cả tuần cô nghỉ ngơi vì bệnh. Khiết Nhã có vẻ trầm tư chỉ ngồi nhìn kem tan chảy ra. Tuệ Lâm ngạc nhiên:- Chị làm sao thế? Kem không ngon à?- Không phải. Kem rất ngon.- Sao chị không ăn?- Kem mang lại sự ngọt ngào, những màu sắc tươi đẹp mang lại cho ta nhiều cảm giác tốt. Thưởng thức kem rồi, nhìn đời cái gì cũng ngọt lịm và đầy sắc màu. Chị thấy không vui nên chị không muốn ăn kem trong lúc này.- Kem mang lại sự ngọt ngào … Em nghe câu này cũng từ một người nào đó. Có trong từ điển hả chị?- Chị không biết em nghe ai nói. Nhưng, từ khi chị biết kem là gì thì chị đã định nghĩa về nó như vậy. Đặc biệt là kem Fanny ngọt lịm.- Chị biết không? Người dắt em đến quán kem này chính là anh Mạnh đấy.Mặt Khiết Nhã biến sắc. Cô ngừng một lát rồi lại cười gượng:- Thế hả?- Ủa? Chị sao vậy?- Chị hơi ngạc nhiên. Trông anh chàng đó mà cũng biết đến mùi vị của kem à?- Anh ấy ngọt ngào và lãng mạn lắm. Chỉ có điều …- Điều gì?- Em và Mạnh chưa là gì của nhau hết.Cả hai ngồi đó đến gần tối mà mưa vẫn không tạnh. Khiết Nhã đành đưa Tuệ Lâm về bằng xe riêng. Trên đường về nhà, Tuệ Lâm mạnh miệng hỏi:- Chị Khiết Nhã!- Sao vậy em?- Chị đã từng có người yêu chưa?- Sao lại hỏi chị?- Em nghĩ chị không vui vì chuyện tình yêu. Em có thể là người để chị chia sẻ mà.- Có những chuyện. Không phải chia sẻ cho nhau là được đâu em. Không phải chị không muốn nói … Mà vì … Chị không thể nói em à!Thấy mọi chuyện có vẻ bí hiểm, Tuệ Lâm không biết nói gì hơn ngoài việc im lặng. Đêm khuya, lúc Tuệ Lâm đang ngủ thì nhận được cuộc gọi của Tiến Mạnh. Cô đi Taxi đến nơi Mạnh đang say xỉn và kéo anh lên Taxi đưa anh về nhà. Tiến Mạnh nửa mê nửa tỉnh cười tủm tỉm hôn lên tóc Tuệ Lâm:- Chào em yêu!- Sao mà anh uống say thế?- Anh không say. Nếu say thì làm sao còn nhớ số của em đúng không?- Thôi. Em đưa anh về nhà.