Sáng…Chạy bộ. Mồ hôi nhễ nhại, hôm nay mặt trời có vẻ ló dạng hơi sớm. Duy đưa tay lau vệt mồ hôi trên trán rồi có hít thở không khí trong lành. Hôm nay anh phải đến ra mắt Hội đồng quản trị. Sau khi hứng làn nước lạnh mát rười rượi, Duy chọn chiếc áo sơ mi đen, quần đen và thắt cravat màu xám. Xịt nước hoa Hugo Boss, vuốt gel dựng đứng. Duy tự thưởng ình nụ cười nhếch mép hài lòng với vẻ quyến rũ khi soi bản thân anh qua gương. Đi ngang phòng của ba mẹ, Duy thấy cửa phòng hé mở, và bà Quế đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại với ai đó. Duy hơi tò mò, anh nhíu mày bước vào:- Mẹ ơi …Vẫn không có tiếng trả lời, Duy lại gọi:- Mẹ ơi!- Duy đấy hả con?Mặt bà Quế chuyển sắc lạ lùng, bà bối rối khi thấy cậu con trai lù lù xuất hiện trước mặt. Duy hỏi:- Sáng, mẹ nói chuyện với ai sớm vậy ạ?- Ừ. Là bạn của mẹ. Gọi từ bên Mỹ về.- Con vào chào mẹ, hôm nay con đi làm.- Ừ…Giọng bà Quế dịu xuống, bà sửa lại cravat cho chỉnh tề rồi vuốt mái tóc của Duy nằm xốp xuống và nói:- Lớn rồi, đứng đắn tí đi con. Bây giờ con là ông chủ, không còn là một tiểu thiếu gia sau lưng ba mẹ tại các buổi dạ tiệc nữa.- Con nhớ rồi ạ.- Hình ảnh này làm mẹ nhớ lại... Mẹ vẫn hay làm như thế cho ba con mỗi buổi sáng.- Vậy là con giống ba hả mẹ?- Ừ… Vào công ty, bỡ ngỡ cả người lẫn việc, mẹ đã nhờ chú Trần Kiên theo chỉ dẫn cho con những công việc mà ba từng làm. Công việc của một người đứng đầu.Im lặng một chút, Duy hỏi mẹ:- Sao lại là chú Trần Kiên vậy hả mẹ?- Con hỏi thế là sao?- Ý con là trong công ty vẫn có nhiều người khác đủ kinh nghiệm để hướng dẫn con. Sao mẹ lại chọn chú Trần Kiên?Hơi bất ngờ với câu hỏi của Duy, bà chỉ đáp một cách nhanh chóng:- Con không nhớ là mẹ đã nói chú Trần Kiên rất thân với gia đình chúng ta à? Chú ấy là người hiểu ba con nhất. Mẹ chỉ chọn những gì tốt nhất cho con thôi.- Cảm ơn mẹ ạ!- Con hãy làm việc thật tốt. Để mọi người khi nhìn con mà nhớ về ba con mỉm cười chứ không phải là một cái thở dài lo âu. Con trai nhé!- Dạ, chào mẹ con đi làm.- Mẹ đợi con bữa ăn tối nhé.- Con sẽ về sớm.