- Con trai mẹ ế tới nỗi phải nhờ mẹ đi mời giúp à?- Mẹ chỉ muốn giúp con thôi. Con tìm đâu ra bạn nhảy hôm sinh nhật mẹ.- Cũng không cần thiết phải là Tuệ Lâm.- Duy à…Mẹ con ta có vẻ xa cách sau chuyện đó.- Là mẹ nghĩ vậy thôi. Con không có. Con rất bận. Chào mẹ.Duy đóng chặt cửa phòng và khóa trong rồi mở nhạc thật to. Mọi chuyện ở công ty vẫn diễn ra bình thường, có vẻ như lần Duy nổi cáu hôm nọ đã làm ông Trần Kiên ý tứ hơn. Bởi mọi kiểm soát bây giờ Duy không giao cho ai hết ngoài anh. Có nhiều lúc, Duy cảm thấy những cô vợ dắt những đứa con tíu tít đến đón cha ở công ty buổi chiều làm anh cảm thấy thèm thuồng. Không giống tuýp đàn ông hiện đại, Duy cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện lập gia đình, không phải là mới đây nhưng chuyện yêu đương trục trặc khiến Duy chán nản muốn dẹp hết mọi suy nghĩ về chuyện này. Dẫu có yêu say đắm thì cất bước ra đi trong chốc lát cũng chẳng có gì là lạ. Một Phương Thy là quá đủ để Duy chán nản với đường tình, cộng thêm một Tuệ Lâm hờ hững nên Duy cũng muốn quay phắt lại với tình yêu. Mấy ngày nay Duy bị bệnh nên ngày thứ sáu hôm nay anh quyết định không tới công ty để nghỉ ngơi, một phần vì ngày mai đã là sinh nhật của bà Quế, hôm nay Duy cũng không muốn đi làm cho lắm. Duy lấy cái hộp mà đã đem từ Đà Lạt về, anh giở ra xem thử, đó là tài liệu về cái chết bí ẩn của một ca sĩ phòng trà, Duy nhìn kỹ thử ngày tháng, anh khá ngạc nhiên, chỉ cách ngày sinh của anh vài ngày thôi. Chính xác là 8 ngày. Tờ báo cũ này còn đưa tin, người phụ nữ đã tự tử ngay trong phòng riêng của mình tại căn nhà ở Đà Lạt. Nhưng đó không phải là điều mà Duy chú ý, điều Duy chú ý chính là cuốn nhật ký của bà Hoàng Lan để lại. Duy lật ra từng trang từng trang, bà viết chữ rất đẹp. Rồi anh bắt đầu lật những trang đầu tiên:- “Từ khi quen anh, em bắt đầu viết nhật kí, nhưng em không có thói quen này anh à. Thế mà từ giờ em lại quyết định nhất định mỗi ngày phải viết một trang. Anh biết gì không, hôm nay em biết được một tin hết sức vui mừng đấy…Em nhất định phải để anh biết tin này ngay lần sau anh đến thăm em…”Duy nhăn mặt:- Lẽ nào ba mình yêu thương tình nhân đến thế? Vậy vị trí của mẹ là ở đâu …Rồi Duy lại tiếp tục đọc:- “Em rất vui khi anh nói anh sắp trở thành cha. Nhưng… vợ anh cũng đang có thai. Anh à, có thực sự như vậy không? Em phải chờ đến khi mang bụng bầu hơn 4 tháng anh mới trở lại nơi này và nói với em những lời lẽ đó. Sao em không được biết sớm hơn?Sao vậy anh? Anh sẽ có một lúc 2 đứa con. Rồi con của chúng ta sẽ như thế nào đây? Em yêu anh. Và em cũng rất buồn, vì em rất muốn trách anh. Nhưng em nhìn lại mình và tự hỏi, em lấy đâu ra tư cách đó…”.Duy lại mừng thầm:- Mừng vì ba đã chọn mẹ.- Duy, con dậy chưa đấy?- Rồi ạ!Duy gấp nhanh cuốn nhật ký lại và bỏ xuống gầm giường và mở cửa phòng. Bà Quế mỉm cười nhìn Duy rồi nói:- Con đã chuẩn bị gì chưa?- Chuẩn bị cái gì?- Ngày mai là sinh nhật lần thứ 52 của mẹ. Lẽ nào con không thấy háo hức à?- Háo hức cái gì đây? Được nhận quà hả? Con gần 30 rồi mẹ ơi!- Không. Ý mẹ là con không tranh thủ dịp này khoe bạn gái sao?Duy lắc đầu:- Con không nghĩ tới việc đó hiện tại đâu.- Mẹ đã chuyển thiệp mời tới nhà Tuệ Lâm.- Mẹ làm thật hả?