Yêu Phải Hàng Fake Loại 1

Chương 3

" À đúng rồi, lát nữa nhớ đến hội trường sớm đi, hôm nay là lễ chào đón học sinh mới, nghe nói hôm nay có vị học trưởng đẹp trai nào đó đánh đàn đấy, đi muộn là hết chỗ đẹp rồi." Thời Nhi hút ngụm sữa rồi hào hứng nói.

" Có đẹp trai được như anh trai nhỏ bên kia không? Đó là nhan sắc tiên tử giống Hoan Hoan nhà mình đó!" Trần Uyển mỉm cười ngây ngô.

" Không phải chứ... Cậu hâm thật rồi! À mà nhắc đến Hoan Hoan, cuối tuần có buổi họp mặt fan của chị ý, cậu có đi không?" Thời Nhi cạn lời nhìn cô, nghĩ nghĩ rồi hỏi.

" Đi chứ! Nhưng mà tớ đang nghĩ cách trốn mẹ thế nào đây, lần trước trốn nhà cậu mà đúng hôm mẹ tớ với mẹ cậu đi chơi với nhau, suýt thì lộ rồi." Trần Uyển nhớ lại khẽ rùng mình.

" Cuối tuần cũng có concert của Tân Tân nhà mình mà huhu. Hay là cả hai đứa cùng trốn, bảo cuối tuần nhiều bài tập không về nhà được, ở lại ký túc xá?"

" Hâm à? Nhỡ mẹ tớ hay mẹ cậu gọi điện thoại hỏi cô quản lí thì chả phải hai đứa tèo rồi à?" Trần Uyển nhíu nhíu mày không đồng ý.

" Aiss! Thế phải làm thế nào? Dù sao tớ cũng không phải fan cuồng Tân Tân lắm, không đi cũng chẳng sao nhưng mà cậu thì... bỏ lỡ buổi họp fan đầu tiên sau khi thần tượng công khai người yêu, chậc chậc... fan lão làng như cậu có hay không sẽ bị đồn là thần tượng có bồ liền bỏ đu?" Thời Nhi xoa xoa cằm cười cười nhìn gương mặt dần đen của Trần Uyển.

" Kệ đi!" Trần Uyển hơi vò vò đầu làm lọn tóc đuôi gà vốn gọn gàng đăng sau hơi xù xù." Nói chung là tớ nhất định phải đi, nhỡ không có tớ, người ta bắt nạt Hoan Hoan thì sao?"

" Vâng vâng, chỉ có cậu yêu Hoan Hoan nhất, đi đến hội trường thôi, đến muộn là hết chỗ mất." Thời Nhi đã quá quen với giọng điệu gà mẹ bảo vệ con này của Trần Uyển cũng đành chịu chỉ biết kéo tay cô đi.

" Chậm chậm thôi, tớ không theo kịp cậu!"

" Haha~ xin lỗi nha em bé, tớ quên mất chân cậu hơi khiêm tốn ~ A!!! Đừng có cấu tớ!"

--------------------------------------------

Hai người cười đùa đi đến hội trường, vừa ngồi được vào chỗ liền nghe ở hàng ghế sau nhỏ giọng nghị luận nhưng âm giọng lại có chút cao, dường như muốn cho hai cô nghe được.

" Tú Tú, cậu có biết không? Cái bà ảnh hậu Chu Chu gì gì đó ấy, mới công khai người yêu đó!"

" Cái gì? Cậu nói thật à? Ai vậy? Ai vậy?"

" Mạc ảnh đế nổi tiếng đẹp trai, nhà giàu, ngày trước nắm nửa lưu lượng của giới giải trí đó! Ghê chưa?"

" Uầy, đỉnh vậy, đúng là xinh đẹp eo thon chân dài là có lợi như thế. Hôm trước tớ còn thấy lên thảm đỏ phán cái gì mà tin đồn chỉ là tin đồn thôi, cô ta là tự đi lên bằng thực lực. Ha~ hôm nay tớ muốn cười thật lớn!"

" Thực lực làm gái đó nha~ người ta nói ẩn ý rõ ràng thế mà cậu không hiểu à?"

" À, hiểu rồi hiểu rồi, người ta có câu thần tượng nào fan như thế, hẳn nào thấy một số bạn học cùng lớp chúng mình, giỏi các gì không giỏi, lại chỉ giỏi đi ve vãn con trai ha?"

" Lại chẳng phải rõ mồm một à?~"

Thời Nhi mặt tái mét nhìn cô bạn thân bên cạnh mình đang lạnh lùng cười cười kéo ghé dịch ra sau, đứng thẳng người dậy. Trong lòng cô khẽ lộp hai tiếng.

" Vị ảnh hậu họ Chu mà các cậu vừa nói hình như là Hoan Hoan nhà tôi?" Trần Uyển gằn giọng hỏi.

" Ồ vậy sao? Cậu có chột dạ quá không? Bọn mình chỉ đang hóng tin bát quái trên mạng thôi." Người con gái ngồi dưới tên Tú Tú khẽ khẽ cười nhìn móng tay, yểu điệu cười, nháy nháy mắt trêu chọc. Cô ta học cùng hai người Thời Nhi và Trần Uyển từ thời sơ trung, đã ganh tỵ với hai người từ lâu, mỗi lần gặp nhau không đâm chọc hai câu thì không được. Đại khái vì lí do gì không nhớ, chỉ biết trong số những người từng theo đuổi Thời Nhi có một người là bạn trai cũ của cô bạn này.

" Nói mình chột dạ? Vậy chẳng bằng nói mình lãng tai còn hơn, rõ ràng lúc nãy mình nghe tiếng chíp chíp ở đâu đây, vừa vô nghĩa lại còn nhạt nhẽo, rất ồn nha~" nụ cười trên môi Trần Uyển lại càng đậm. Lúc mấy người cãi nhau, đã có không ít người ngoái lại hóng chuyện, tiếng xì xào rộ lên.

" C-cậu!" Tú Tú tức giận nắm chặt tay.

" Trần Uyển! Cậu đừng có quá đáng! Rõ ràng lúc nãy ngồi sau cậu chỉ có chúng tôi nói chuyện, c-cậu dám nói chúng tôi nhạt nhẽo?" Người con gái bên cạnh tức giận đỏ mặt nói.

" Đừng làm to chuyện nha~ Chẳng phải tôi chỉ đùa thôi sao? Đùa thôi cũng có thể khiến các cậu tức đến vậy rồi à? Thế các cậu có nghĩ đến lúc người khác nghe cậu đám tiếu sau lưng họ họ sẽ có cảm giác thế nào chưa? HẢ?!" Trần Uyển khoanh tay, nụ cười tắt ngúm, lạnh lùng nói.

" Ch-chẳng phải chỉ là lời nói bàn tán về giới giải trí thôi sao? Cũng chẳng phải nói về cậu." Tú Tú càng nói càng nhỏ giọng ấm ức.

" Ha! Cái gì mà không nói về tôi? Cậu có thể nói về tôi mà? Tung tin đồn hay nói xấu tôi cũng được nhưng mà các cậu không được nói linh tinh về Hoan Hoan trước mặt tôi. Đó là giới hạn của tôi. Vả lại, nghe thế nào cũng thấy các cậu đang ghen tỵ à nha." Trần Uyển vừa nói vừa cúi gần sát mặt vào hai người. " Sao? Không được như người ta nên ghen ăn tức ở à?"

" C-c-cậu quá đáng! A-ai thèm đi ghen tỵ loại người chỉ thích bám vào đàn ông cơ chứ!" Cô bạn kia thẹn quá hóa giận, chỉ mặt Trần Uyển mắng.

" Hừ! Bám vào đàn ông?" Trần Uyển khẽ cười lạnh hai tiếng. " Bám vào đàn ông chỉ để nói những người con gái không có tài chỉ có sắc, dựa vào đàn ông để đi lên. Cậu nên về nhà lên mạng tra lại cái gì gọi là định nghĩa 'bám vào đàn ông' đi! Còn những người vừa tài vừa sắc đi cùng với nhau người ta phải gọi đó là Trai tài gái sắc, Kim đồng ngọc nữ. Cậu nghe có hiểu không?! Cậu còn không hiểu nữa thì nhất định cậu bị ngốc rồi!"

Cô vừa dứt lời liền quay đầu lên ngồi xuống, không quan tâm đến hai người đằng sau nữa làm cho hai bọn họ tức mà không thể làm gì được.

Lúc này sau khán đài có hai thân ảnh đang đứng nhìn từ đầu đến cuối sự việc vừa xảy ra.

" Haha cô em kia be bé mà khí chất được phết! Lúc nãy tôi còn tưởng cô ta sắp phát nổ đến nơi rồi đó!" Mạc Quang che miệng phụt cười.

" Fan của Chu Tử Hoan sao?" Chu Tử Xuyên bên cạnh khoanh tay trước ngực, ánh mắt hơi lóe ánh sáng, khóe môi không nhịn được hơi nhếch lên.

" Có lẽ vậy, đồng loại của cậu đó. Còn không mau ra bắt tay nhập bọn!" Mạc Quang cười cười đẩy đẩy vai Chu Tử Xuyên.

" Phiền phức." Chu Tử Xuyên xì một tiếng nhìn Mạc Quang sau đó lại quay thẳng vào trong phòng, khẽ lẩm bẩm trong lòng. Thần tượng nào fan nấy, như quả bom hẹn giờ!

-------------------