Yêu Phải Một Tên "Công" (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)

Chương 12

Edit: Mèo Không Mông

Beta: Meo kun

Ngụy Thanh không biết mình ngủ lúc nào, cũng không biết Lâm Vũ là khi nào thì đi.

Hắn không phân biệt được hiện thực hay giấc mộng, mơ hồ cảm giác mình lại trở về mấy ngày trước, mỗi buổi sáng tỉnh lại, đều có thể nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ xinh đẹp của Liên.

“Liên.”

Hắn vươn ngón tay, chạm vào khuôn mặt trắng ngần của cậu. Ở trong mơ, hết thảy đều chân thật như vậy.

Liên bị hắn nháo tỉnh, nhíu nhíu mày, vì tránh né hắn quấy rầy, dứt khoát đem đầu cũng chôn vào trong ngực hắn “Để tôi ngủ một chút đi, tôi mới ngủ được có 2 giờ.”

Ngụy Thanh trừng mắt một cái, đột nhiên cảm thấy giấc mộng này chân thật đến mức quá đáng “Tôi không phải đang nằm mơ sao?”

“Tôi không biết anh có phải đang nằm mơ hay không, thế nhưng xin hãy để cho tôi ngủ đi.” Âm thanh Liên mơ mơ hồ hồ từ ngực hắn truyền đến.

Thật sự… Không phải là mơ…

Ngụy Thanh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Hắn muốn hỏi Liên tại sao đã trở lại, muốn hỏi cậu và Lam Phi lúc đó đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, hiện tại cũng chỉ có thể chờ cậu tỉnh ngủ.

Hắn nhẹ nhàng nằm trở về vị trí cũ, nhiệt độ trong lòng làm cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Kết quả khi hai người tỉnh dậy, Ngụy Thanh vẫn là không có cơ hội hỏi Liên, bọn họ bị Trương Vân Long kéo xuống, hung hăng giáo huấn một trận. Đồng thời cưỡng chế bọn họ tăng ca quay thêm một buổi tối, tranh thủ đem thời gian lúc trước lãng phí bù đắp lại.

Cũng may là, hai người hôm nay trạng thái vô cùng tốt, hầu như rất ít NG*, cứ như vậy thuận lợi quay phim một mạch. Rốt cục khoảng 8 giờ tối đã hoàn thành hết phân cảnh ngày hôm nay.

*NG: Viết tắt của ‘No Good’ dùng để ám chỉ những cảnh quay hay yếu tố kỹ thuật chưa đạt đúng yêu cầu của đạo diễn.

Đám người tổ làm phim liên tục than vãn, trực tiếp coi Trương Vân Long là ác ma.

“Thật có lỗi, đều là bởi vì tôi tùy hứng đã làm phiền mọi người.” Liên áy náy nói.

Mọi người bởi vì hắn xin lỗi đều không khỏi sửng sốt.

Cuối cùng vẫn là Liên Linh đứng ra giải thích “Mỗi người đều có việc riêng của mình, chúng tôi không trách cậu. Nếu có lần sau, cố gắng đừng nên như vậy.”

“Đúng vậy, trong thời gian hai người không có ở đây, kỳ thực chúng tôi đều được nghỉ ngơi. Liên tiên sinh anh không cần quá tự trách.”

“Cám ơn mọi người.” Liên mỉm cười hướng về phía mọi người gật đầu, sau liền chào tạm biệt rồi trở về phòng.

“Tôi cảm thấy Liên tiên sinh lần này trở về, trở nên dịu dàng hơn nhiều.” Nhìn bóng lưng của Liên, Quý Chỉ An suy nghĩ một chút nói. Mặc dù vốn đã biết, Liên thật ra là người rất dễ thân cận, nhưng là vẻ mặt của hắn luôn lạnh lùng, lần này trở về, đều dễ dàng cảm nhận được nụ cười đã thay đổi so với trước kia.

“Đại khái là tháo bỏ được khúc mắc gì đó đi.” Liên Linh cười, sờ sờ đầu Quý Chỉ An.

“Tại sao đã trở lại rồi?” Ngụy Thanh hỏi.

“Đương nhiên phải quay về, công việc vẫn chưa xong mà.”

“Cậu biết, tôi hỏi không phải ý đó, tôi là nói, cậu cùng anh ta…”

Liên không chờ hắn nói xong liền đánh gãy lời nói “Tôi đã nói rồi, đó chỉ là… kỳ vọng của thời niên thiếu mà thôi. ”

“Tôi không hiểu. ”

Liên cười nhéo nhéo mặt Ngụy Thanh.

“Hai người yêu nhau, cũng không nhất định phải ở cùng nhau, bọn tôi có cuộc sống của riêng mình, cũng đã cách quá xa, chỉ cần biết rằng mình và đối phương vẫn còn yêu lẫn nhau. Như vậy là đủ rồi. Tình thân cùng tình bạn có thể chuyển hóa thành tình yêu, mà tình yêu cũng có thể chuyển hóa thành tình thân cùng tình bạn. Sau này, thời điểm Ngụy Thanh tiên sinh có người mình yêu, có lẽ sẽ hiểu được.”

“Hiện tại, là có rồi…” Ngụy Thanh nhìn Liên, thì thào nói.

“Anh nói cái gì?” Liên không có nghe rõ.

“Không có gì.” Ngụy Thanh cười, Liên đột nhiên cảm thấy nụ cười hôm nay của hắn có chút gian trá.

Minh An nói: Cuộc sống quá phức tạp, nhưng tình yêu có thể rất đơn thuần.

Chu Bình nói: Em yêu anh. Đây là chuyện duy nhất em có thể xác định.

Cuộc sống sẽ còn khó khăn hơn nữa, con đường phía trước mịt mù, duy chỉ có tình yêu của chúng ta là rõ ràng.

Bóng đêm thật đẹp, ánh sao trên trời chiếu xuống mặt đất, lại không tiến vào trong rừng cây cùng trong mắt của hai người ôm nhau. Bởi vì trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, rốt cuộc không thể chứa nổi thứ khác.

Không biết tại sao, nhìn thấy hai người này diễn xuất, Cố Khải Triết chỉ cảm thấy trên mặt mình càng ngày càng nóng. Dường như, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới tình cảm của họ. Mãi đến tận khi nghe được tiếng “Cắt” vang lên, hắn mới phục hồi lại tinh thần.