Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân

Chương 12: Tổ Dân Phố Hàm Dương

Chiều hôm đó, do Tiết Mông đi WC nên Khương Lam nhận giúp hắn một cuộc điện thoại.

Đầu bên kia là một nữ trung niên giọng địa phương đặc sệt, ồn ào mà sắc lẻm, nói sa sả trong điện thoại cứ như tạch tạch súng máy.

May là Khương Lam hiểu được giọng địa phương ở Giang Thành, lấy bút ghi lại nội dung rồi nói:

"Có một thím vừa gọi đến phản ánh một cửa hàng trên phố văn hóa, bảo là chủ tiệm tuyên truyền phong kiến mê tín, tổ chức hoạt động tà giáo."

"Lại là thím ấy hả? Bà thím này đã gọi đến mười mấy cuộc rồi, nói chuyện lộn xà lộn xộn." – Tiêu Hiểu Du nhún nhún vai, chuyện này cô đã thấy nhiều nên quen – "Trước đây thím ấy nói chủ quán giết người, tụi tui đề nghị thím nên gọi cảnh sát, thím ấy nghe thế vội cúp máy luôn.

Hai ngày sau lại gọi tới nữa, bảo là trong nhà có quỷ, còn là chủ tiệm kia sai tới giết mình..

Hôm nay chỉ là phản ánh mê tín mà thôi, bình thường hơn mấy lần trước nhiều."

Khương Lam hỏi:

"Vậy chúng ta có cần giải quyết không?"

"Loại người gọi phản ánh lung tung thế này quá nhiều rồi."

Đang lúc nói chuyện, Tiết Mông đã quay lại, tiếp lời hai người:

"Ở thêm một thời gian cậu sẽ quen thôi, gọi đến tổ dân phố chuyện kỳ lạ ma quái gì cũng có."

"Nếu không bận gì thì cứ đi xem sao." – Chú Chu nhàn nhã chậm rì rì hớp một ngụm trà – "Người ta gọi điện đến nhiều lần như vậy, nếu là thật sự có chuyện thì không hay."

Tiết Mông nghĩ cũng có lý, liền nói:

"Chiều nay cháu không bận gì cả, để cháu đi xem thử thế nào."

Hắn lại hỏi Khương Lam:

"Ông đi với tui hông?"

Khương Lam đang rảnh rỗi, nghe thế cũng cùng hắn ra ngoài.

Trước khi đi, cậu chợt nhớ tới Toan Nghê còn đang ngủ, đành thôi, để thằng bé lại văn phòng.

Phố văn hóa cách văn phòng tổ dân phố hơi xa một chút, hai người lái một chiếc minubus đến nơi đó.

Xui xẻo thế nào, vừa ra đến đường lớn lại kẹt xe, dòng người chen lẫn xe cộ ở phía trước ùn thành một đống hỗn độn, thấp thoáng còn thấy được hai chiếc xe cảnh sát dừng bên đường.

"Đằng trước có tai nạn sao?" – Tiết Mông thò đầu ra khỏi xe quan sát.

Thính lực Khương Lam tốt, cậu cẩn thận lắng nghe một lát rồi nói:

"Hình như có người chết trong khu phố bên đó."

"Lại chết người?" – Tiết Mông giật mình, chà chà da gà nổi trên cánh tay – "Mới tháng trước đã nghe nói khu này vừa chết ba người, thêm người hôm nay nữa là bốn."

Hắn ra vẻ thần bí hạ giọng nói:

"Tui nghe nói ba người tháng trước đều chết rất quái lạ, giống như gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ."

Khương Lam liếc hắn một cái, chầm chậm hỏi lại:

"Thứ không sạch sẽ?"

Tiết Mông gật đầu:

"Việc này đều bị cả khu phố đồn đãi ồn ào hết cả, nói là ba người kia lúc chết còn mỉm cười rất thỏa mãn, sắc mặt hồng hào vô cùng.

Rõ ràng tuổi không lớn lắm, cũng chẳng thấy có bệnh tật gì, đang yên đang lành bỗng nhiên chết mất.

Ông nói coi có quái lạ hay không?"

Công tác ở tổ dân phố bình thường yêu cầu phải thâm nhập sâu vào các khu nhà, tiếp xúc rất nhiều với các loại thông tin bát quái lẫn đồn đại.

Có điều lần này liên quan đến mạng người, nghe kinh dị hơn một chút.

Tiết Mông càng nói càng cảm thấy lạnh sống lưng, nhịn không được kéo cửa sổ xe xuống, cảm nhận được hơi nóng từ bên ngoài ùa vào mới thấy an tâm.

Khương Lam thấy hắn như vậy, dở khóc dở cười:

"Tụi mình không phải đang đi diệt trừ phong kiến mê tín sao? Chưa gì ông đã bắt đầu mê tín rồi?"

Tiết Mông đúng lý hợp tình phản bác:

"Xét về mặt lý trí, tui tin tưởng khoa học, nhưng xét về cảm tình mà nói, tui tôn trọng huyền học."

Một lúc sau, chỗ kẹt xe rốt cuộc tản đi, hắn nhanh tay khởi động xe, lái về phía tiểu khu phía trước.

Khương Lam ngồi trên ghế phụ, nhìn về khu nhà nơi xảy ra án mạng, nhưng xe cảnh sát lẫn thi thể đều biến mất, không phát hiện có điều gì lạ thường, cậu đành thu hồi ánh mắt.

Do kẹt xe, hai người mất tận hơn nửa tiếng mới đến được cửa hàng trang sức.

Cửa hàng này có tên "Tâm Tưởng Sự Thành", hẳn là vừa khai trương chưa lâu, bảng hiệu phía trước còn rất mới.

Dừng xe, hai người đi vào bên trong, nghe thấy nhân viên trong tiệm hô một tiếng "Chào mừng đến với cửa tiệm chúng tôi."

Chủ tiệm nhìn rất mập mạp phúc hậu, đến gần tiếp đón hai người, nhiệt tình cười hỏi:

"Không biết hai vị muốn mua thứ gì?"

Quét mắt một vòng, trong tiệm nhìn không sót thứ gì, thấy thế nào cũng không giống cứ điểm tà giáo ngầm tổ chức phong kiến mê tín.

Tiết Mông nhỏ giọng thì thầm với Khương Lam:

"Lại đi một chuyến tay không."

Tiếp theo hai người lấy ra thẻ nhân viên của mình, nói với chủ tiệm lý do đến đây.

Nghe nói tiệm mình bị phản ánh, chủ tiệm đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó đổi thành bất đắc dĩ:

"Tôi chỉ bán vòng tay may mắn mà thôi, sao lại dính vào phong kiến mê tín chứ?"

"Vòng tay may mắn?"

"Đúng vậy, lắc tay, vòng cổ, các vật trang sức ở đây đều được làm từ đá may mắn."

Chủ tiệm cầm một chiếc lắc tay ra đưa cho hai người xem:

"Hầy, thật ra chỉ là chút mánh lới làm ăn thôi."

Lắc tay là một chuỗi hạt xâu thành, mỗi viên đều có màu trắng sữa sáng bóng, mặt ngoài còn mang theo chút ửng hồng nhè nhẹ, nhìn rất xinh đẹp.

Ngoại trừ chiếc lắc tay này, những loại trang sức khác trong tiệm cũng đều được làm từ loại đá may mắn có màu trắng sữa ửng hồng giống hệt như thế.

Khương Lam cầm một chuỗi lên quan sát, loại đá này quả là rất đẹp, mặt ngoài trơn nhẵn sáng bóng, sờ lâu sẽ cảm thấy có chút mềm mại.

Hai người ở trong tiệm dạo một vòng, không hề nhìn ra điều gì bất thường.

Tiết Mông buông tay:

"Chẳng có gì cả, chúng ta về thôi."

Hai người chuẩn bị dọn dẹp ra về, lúc gần đi chủ tiệm còn cười tủm tỉm cầm hai chiếc vòng tay nam ra đưa tặng.

Tiết Mông từ chối không muốn, chủ tiệm lại bảo mình gây phiền toái cho họ, nhất định phải bắt hai người cầm lấy mới chịu thôi.

Cuối cùng, Tiết Mông thấy vòng tay xác thật rất đẹp, dứt khoát bỏ tiền ra mua cho mình một chuỗi, Khương Lam một chuỗi.

Chủ tiệm tươi cười đầy mặt nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong miệng lẩm bẩm

"Chúc hai vị gặp nhiều may mắn, chúng ta sẽ mau chóng gặp lại thôi."

* * *.