Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân

Chương 2: Xem Mặt

Ôm thái độ bắt bẻ trong mắt, anh nhìn nhìn Khương Lam, bình phẩm đối phương từ đầu đến chân – kiểu tóc lộn xộn, nhìn là biết lúc vừa ra khỏi cửa chỉ lấy tay cào cào mà không phải tỉ mỉ tạo kiểu; áo hoodie vàng đi kèm quần túi hộp màu đen, nhãn hiệu xa xỉ lại nhăn dúm dó, không hề được là ủi thẳng thớm; còn chưa nói đến ba lô hai quai kia làm cả người cậu đều lộ ra khí chất non nớt, chưa trải mùi đời.

Ứng Kiệu nghĩ vẩn vơ, đây có lẽ là một cậu nhóc miệng còn hôi sữa vừa vào xã hội, trong nhà cũng xem như khá giả, bản thân lại không có mắt thẩm mỹ, may mắn mặt mũi còn xem như không xấu, bằng không bộ quần áo high-end kia sẽ chỉ làm người ta nghĩ đến đây là hàng second-hand mà thôi.

Cậu nhóc có một đôi mắt to tròn hai mí, bờ môi đầy đặn, bộ dáng khí chất rất ngoan ngoãn, tựa như bé trai nhà bên, dễ gây thiện cảm với người xung quanh.

Người bắt bẻ như Ứng Kiệu, nhìn thấy gương mặt này, thái độ cũng tốt hơn vài phần.

Nhân viên phục vụ lục tục bày đồ ăn lên bàn, Ứng Kiệu không thích nói chuyện, Khương Lam cũng không biết đi xem mắt nên nói cái gì, cả hai đều im lặng dùng bữa.

Món ăn trong nhà hàng này rất ngon miệng, Khương Lam ăn vô cùng nghiêm túc, còn thừa dịp Ứng Kiệu không chú ý đút một miếng bít-tết cắt nhỏ cho Toan Nghê đang nấp trong túi.

Toan Nghê ở nhà đứng thứ tám, ngoại trừ em út Tiêu Đồ, thằng bé là nhỏ nhất.

Kể từ khi được các anh lớn tìm về vẫn không thấy hóa thành hình người, còn bị thu nhỏ về kích thước khi còn bé, nhỏ yếu đáng thương, phải có người che chở.

Từ trước đến nay thằng bé rất thích dính Khương Lam, nghe nói Khương Lam dọn khỏi Long Cung cũng nhao nhao đòi đi theo, ngay cả lúc Khương Lam dẫn cậu nhóc đi Cục Quản Lý Yêu Tộc khai báo thông tin cá nhân còn cố ý lấy họ của Khương Lam tự đặt cho mình một cái tên, Khương Nghĩ.

Bò bít-tết ngọt thịt nhiều nước, Khương Lam ăn một miếng lại đút cho Toan Nghê một miếng.

Cậu tự cho là Ứng Kiệu không phát hiện, khóe môi lập tức cong lên đầy vui sướng.

Ứng Kiệu đều thấy cả, tầm mắt anh mịt mờ đảo qua túi áo Khương Lam, nhận ra đây hẳn là một chú sư tử con, chỉ lớn bằng nắm tay, lông màu vàng nâu, lỗ tai tròn tròn, mắt hạnh nhân đồng tử hoàng kim, nếu là biến thành hình người, bộ dáng lúc ăn hẳn là cũng sẽ vui sướng giống như Khương Lam.

Ứng Kiệu chậc chậc trong lòng một hơi, lại lần nữa đánh giá Khương Lam.

Ban đầu anh vốn nghĩ đối tượng mà Hồ Xán tìm cho mình hẳn sẽ không chênh lệch quá nhiều, bây giờ xem ra là chưa chắc.

Khương Lam rõ ràng chỉ là một sư tử yêu vô cùng bình thường, thậm chí còn xem như nghèo túng, đi xem mắt cũng không quên dẫn em trai theo ăn chực uống ké, hẳn là có khó khăn không nhỏ về tài chính.

Lại nhìn bộ quần áo hàng hiệu nhăn dúm dó cậu đang mặc trên người, Ứng Kiệu hiếm khi tự giễu bản thân cũng có lúc nhìn lầm, đây chỉ là hàng nhái.

Đều do Khương Lam quá đẹp mới làm bộ đồ dỏm này nhìn ít dỏm hơn một chút.

Không nghĩ tới yêu tộc bình thường lại kiếm sống gian nan như vậy, kẻ ý chí sắt đá như Ứng Kiệu cũng không thể không sinh ra một chút đồng tình.

Nhưng anh vẫn làm như không phát hiện, chờ hai anh em đối diện ăn hết sạch phần bít-tết của mình, phục vụ mới đưa lên một mâm đồ ngọt tráng miệng.

Vốn dĩ Ứng Kiệu muốn cho đối phương biết thân phận thật sự của mình, để cậu nhóc biết khó mà lui, nhưng nhìn hai anh em nghèo nương tựa nhau mà sống, trong lòng Ứng Kiệu đột nhiên mềm mại vài phần, không nỡ làm tổn thương lòng tự trọng của tiểu yêu quái, lời lẽ khó nghe đến bên miệng rồi lại bị ép xuống, đổi thành một lý do khác uyển chuyển khéo léo hơn.

"Ăn xong chúng ta lại giới thiệu hoàn cảnh bản thân một chút đi." - Ứng Kiệu duỗi tay, vẻ tự phụ toát ra đầy trời, hai chân bắt chéo, hơi cúi người nhìn nhìn chăm chăm vào Khương Lam – "Tôi là cô nhi xà tộc, làm ở một công ty tư nhân, không nhà không xe, lương tháng ba nghìn tệ, bảo hiểm qua đắt nên không nộp.

Cậu thì sao?"

Ứng Kiệu nhìn vẻ kinh ngạc đến ngây người của Khương Lam, vừa lòng không thôi.

Nói như vậy vừa không kích thích tới lòng tự trọng của tiểu yêu quái, vừa có thể khiến cậu nhóc chủ động từ chối lần xem mặt này, anh cũng có cớ đối phó với Hồ Xán mè nheo, một hòn đá trúng đến tận ba con chim.

Khương Lam mặt đầy khiếp sợ nhìn Ứng Kiệu, trong lòng la hét, Ứng Kiệu đã nghèo như vậy mà còn dám đến nhà hàng đắt tiền thế này ăn cơm, tuyệt đối là kẻ phung phí xa xỉ, hai người họ chắc chắn không có duyên phận!

Cậu tự nuôi sống chính mình đã quá lao lực rồi, Ứng Kiệu lương thấp như thế còn dám lãng phí, dù có trợ cấp hai vạn cũng không thể xóa nhòa cách biệt sâu như rãnh biển Mariana giữa họ được.

Suy nghĩ trong đầu Khương Lam chuyển đổi liên tục, nhanh nhảu nghĩ ra lí do từ chối khéo léo nhất có thể, nhưng cậu lại không biết nói dối, vì thế cứ nửa thật nửa giả mà đáp:

"Tôi đi làm ở tổ dân phố Hàm Dương, chỉ làm công nhật, không nằm trong biên chế, lương công nhật một ngày tám mươi tệ, nuôi tám anh em trong nhà."

Ứng Kiệu nhìn Khương Lam, mặt đầy phức tạp.

Khương Lam có lẽ là yêu quái nghèo nhất anh từng biết.

Thu nhập một ngày chỉ có tám mươi tệ, đủ hai anh em ăn cơm sao? Chẳng trách đi xem mặt còn mang theo em trai đến lén lút ăn ké.

Nếu không phải đã lỡ nói mình là một viên chức nghèo, anh rất muốn cho Khương Lam đến công ty mình đi làm, dù chỉ là nhân viên văn phòng bình thường cũng khá khẩm hơn đi làm công nhật nhiều.

Có điều nước đổ khó hốt lời nói khó thu, anh cũng không thể lật lọng tự vả mặt chính mình, đành thuận thế nhăn mày, ra vẻ khó xử:

"Mẫu hình lý tưởng của tôi phải có công ăn việc làm ổn định..

hai chúng ta, sợ là không quá phù hợp."

Khương Lam không nghĩ tới một viên chức quèn lương tháng mới ba nghìn tệ còn dám ghét bỏ mình là nhân viên công nhật, nhưng dù sao lời này cũng vừa lúc đúng ý cậu.

Khương Lam mím môi, nói:

"Đúng là không phù hợp."

Hai người ăn ý nhìn nhau, thoải mái:

"Vậy bỏ qua đi."

Nhất trí ý kiến, cả hai chuẩn bị ai về nhà nấy.

Trước khi tính tiền, Ứng Kiệu rất chủ động hào sảng mà đi thanh toán, còn cố ý bảo phục vụ bỏ hộp một phần bánh ngọt đưa Khương Lam mang về.

Khương Lam cám ơn rồi nhận lấy bánh, thuận đường nhìn thoáng qua hóa đơn, có chút ngượng ngùng nói:

"Chúng ta thêm bạn WeChat[1] đi, tôi chuyển tiền cơm qua cho anh."

Lúc nói câu này, ngoài mặt thì nhẹ nhàng thản nhiên, thực ra trong lòng Khương Lam đang rỉ máu.

Chỉ một bữa cơm đã bay luôn phí sinh hoạt mười ngày còn lại của cậu.

Nhưng nghĩ đến ba nghìn của Ứng Kiệu, cậu cũng không thể mặt dày để anh chịu một mình được.

"Không.." – Ứng Kiệu theo bản năng muốn từ chối, đột nhiên nhớ tới mình mới vừa giả nghèo xong, lời đến bên miệng lại phải nuốt xuống, im lặng kết bạn WeChat với Khương Lam.

Xong xuôi, Khương Lam chuyển tiền qua, vẫy vẫy tay chào tạm biệt Ứng Kiệu, đeo ba lô vào, vào thang máy đi về.

WeChat của Ứng Kiệu vang lên chuông báo, giao diện hiện ra thông báo chuyển khoản, còn kèm thêm một cái emo đầu mèo đáng yêu.

Bàn tay đang chuẩn bị nhấn từ chối kết bạn dừng một chút, đổi thành sửa lại ghi chú tên gọi cho Khương Lam.

Một lúc sau, anh bỏ lại điện thoại vào túi, từ một thang máy khác đi xuống hầm gửi xe.

Khương Lam ra khỏi trung tâm thương mại, đi bộ đến bến tàu điện ngầm ở đối diện.

Trong lúc đứng chờ đèn đỏ, một chiếc Aston Martin[2] màu xám bạc lướt vèo qua trước mặt cậu như một làn gió, người ngồi trên ghế lái trông có vẻ rất giống Ứng Kiệu, Khương Lam theo bản năng nhìn thêm vài lần, đáng tiếc xe đã chạy xa mất rồi.

Khương Lam nghĩ thầm mình hẳn là hoa mắt đi, Ứng Kiệu nghèo đến như vậy, sao có thể lái siêu xe đâu?.