Yêu Thầm

Chương 13: Thích (2)

Edit: Qiong Ying

Beta: Yuri

Thời tiết mùa thu nồng nàn, những tia nắng mặt trời chiếu vào trong lớp học. Ánh nắng rọi vào đôi mắt lạnh lùng của Bạc Trinh Ngôn, khiến cho người ta bị thu hút vào trong đó.

Bạc Trinh Ngôn thích cô?!

Lục Miên Tinh kinh ngạc, ánh nhìn chạm phải đôi mắt của Bạc Trinh Ngôn, không nói được lời nào. Đôi bàn tay cố gắng che đi bức tranh vẽ Bạc Trinh Ngôn trên giấy nháp. Không hề phòng bị, những lời nói vừa rồi lọt vào tai cô. Rõ ràng cô không thể coi nó là thật, nhưng trong lòng lại sáng lên một tia hy vọng, cô ngắm nhìn những bức tranh vẽ đến thẫn thờ.

Trong một ngày thu buồn bã, câu chuyện nếu như cũng đã biến thành hiện thực.

May là cô không có thói quen viết nhật ký, nếu không cô sẽ nghi ngờ rằng Bạc Trinh Ngôn xem trộm nhật ký của mình rồi làm theo những gì cô viết. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô hiểu được rằng Bạc Trinh Ngôn sẽ không từ chối yêu cầu của cô. Cô biết, nhưng không muốn nói ra.

Sau khi mẹ xảy ra chuyện, dù bố không thích cô từ nhỏ, nhưng khi gần lúc đi nước ngoài cũng nhờ bạn bè ở thành phố S chăm sóc cho cô. Cứ như vậy, cô ở nhà Bạc Trinh Ngôn hai năm trời, cũng trở thành một phần trong gia đình nhà họ Bạc. Mỗi ngày lên lớp, ăn sáng cùng Bạc Trinh Ngôn, cô gần như đã quên mình thuộc về nơi nào. Tuy cô chú Bạc đối xứ với cô rất tốt, nhưng hình như Bạc Trinh Ngôn đã ghét cô ngay từ ngày đầu tiên vậy. Cô không hiểu tại sao mình lại thích đi theo sao Bạc Trinh Ngôn mỗi ngày, không hề thấy mệt mỏi. Kể cả khi cùng nhau ăn uống, cùng nhau đi học cũng trở thành một bí mật nhỏ nhoi trong cô.

Cô vẫn nhớ như in cái cảnh tượng lần đầu gặp Bạc Trinh Ngôn.

Hôm đó Bạc Trinh Ngôn vừa giành được giải thưởng trong cuộc thi dương cầm, tuy đó là chuyện rất đáng mừng, nhưng lại anh giống như hoàn thành một nhiệm vụ vậy, không vui cũng chẳng buồn. Anh chẳng lộ ra một cảm xúc gì, tựa như trời ban cho anh một tính cách như vậy, lạnh lùng và cô độc.

Mẹ anh đặt tay lên vai anh, mỉm cười giới thiệu: "Đây là con gái của bạn bố con, đến chào một câu đi nào."

Bạc Trinh Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt thờ ơ của anh ngước lên, không biết là thích hay là ghét, chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi lông mày hơi nhíu lại.

Cô hít sâu một hơi, cười ngọt ngào, trước mặt người lại cô luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn: "Xin chào."

Dường như Bạc Trinh Ngôn đã nhìn thấu cô, chẳng nói lời nào bèn quay đầu đưa chiếc cúp giải thưởng cho người làm. Sau đó anh lên lầu, không thèm chào hỏi cô. Trong nhà có thêm một người nữa, nếu là cô, Lục Miên Tinh nghĩ, chắc chắn cô sẽ không vui. Với tư cách là một người lạ đột nhiên vào đây, cô nên cách xa Bạc Trinh Ngôn, càng xa càng tốt.

Nhưng rồi cô Bạc cười nói với cô: "Có phải Tinh Tinh thích đi học chung đúng không?"

Ước mơ năm đó rất nhỏ bé, cũng rất đơn giản. Đối với một đứa trẻ cô đơn, mong ước lớn nhất là có một người bạn giống như bao người khác.

Cô gật đầu.

"Vậy sau này con với Ngôn Ngôn đi học chung nhé?"

Lần đầu tiên trong đời, cô muốn một người ở bên bầu bạn. Cô nhớ lại người con trai với đô mắt lạnh lùng, bèn gật đầu một cách nghiêm túc.

Dáng vẻ hiện tại của Bạc Trinh Ngôn giống y như cô chú Bạc ngày trước, cẩn thận thăm dò bí mật trong lòng cô. Sau khi có sự đồng cảm, bèn hoàn thành những điều mà cô mong muốn. Từ nhỏ đến lớn, người đồng cảm với cô rất nhiều, cô không thể phân biệt được ai mới là người thích cô thật sự, hay chỉ cố gắng bù đắp cho cô mà thôi.

Nhưng họ không nợ cô. Bạc Trinh Ngôn cũng vậy.

Phòng học vẫn yên lặng như cũ, không một ai chú ý đến những hành động nhỏ của Bạc Trinh Ngôn và Lục Miên Tinh.

Lục Miên Tinh nghiêng sang bên cạnh, không dám chắc hỏi lại: "Anh... Anh nói gì cơ?"

Chuyện của ngày hôm qua lướt qua trong đầu. Cuối cùng Bạc Trinh Ngôn coi cô như một chú gà quăng lên xe taxi, chuyện đó cô mới thấy có lý.

Bây giờ cô dò đoán xem chính mình có thích anh không, cũng rất hợp lý.

Lục Miên Tinh không dám tưởng thật, nhìn Bạc Trinh Ngôn rồi do dự hỏi: "Tôi làm sai...cái gì à?" (Cảm giác dâng trào máu họng bà con ạ =)))

Bạc Trinh Ngôn nhìn cô, rồi mở miệng: "Cô không sai. Cũng không cần xin lỗi."

Anh có thể nhìn ra Lục Miên Tinh cảm thấy khó xử khi anh nói thích cô. Chính anh là người làm khó khiến cho cô không biết mình làm gì sai. Những lời chuẩn bị nói ra cũng nghẹn lại trong cổ họng.

"Vậy...vậy có chuyện gì sao?"

Lục Miên Tinh thở phào, nghi ngờ hỏi.

Tiếng chuông tan học vang lên, người người trở nên ồn ào, che mất những lời Bạc Trinh Ngôn muốn nói. Anh dừng lại rồi bảo: "Viện trưởng muốn chúng ta đến cô nhi viện chủ nhật này."

"Ờ." Lục Miên Tinh gật đầu đồng ý.

"Còn nữa, mẹ tôi nói cô ở một mình trong nước không tốt lắm."

"Hả?" Nghe nhắc đến cô Bạc, vẻ mặt của Lục Miên Tinh cuối cùng cũng buông lỏng: "Cô ấy biết rồi à?"

Lúc Lục Miên Tình về nước, cô không cho ai biết cả. Cho nên cô Bạc cũng không biết. Bảy năm trước cô ra nước ngoài không rõ nguyên do, lúc rời đi rất vội vã, cũng không thực sự tạm biệt cô chú Bạc. Đối với cô, trong hai năm sống ở nhà họ, cô Bạc đối xử với cô còn tốt hơn mẹ ruột.

Cô Bạc biết mình trở về, đương nhiên cũng rất vui mừng.

Bạc Trinh Ngôn trả lời: "Ừ. Cho nên họ muốn cô chuyển vào ở cùng với tôi."

"Tôi biết cô không quen, cho nên mẹ tôi đã chuẩn bị hết cả rồi." Bạc Trinh Ngôn không nhìn Lục Miên Tinh, ánh mắt tập trung vào màn hình điện thoại, giọng nói có chút hoảng loạn: "Bà ấy chuẩn bị xong rồi, bảo cô ở phòng đối diện phòng tôi."

"Bạc Trinh Ngôn, thật ra... anh với cô không cần lo lắng cho tôi đâu. Tôi có thể tự chăm sóc chính mình."

Bạc Trinh Ngôn học cấp ba ở thành phố Z, sau khi về thành phố S cũng không về nhà cũ, bèn ở trong một khu nhà gần đại học A. Lục Miên Tinh biết, ngày đầu tiên quay lại nhìn thấy Bạc Trinh Ngôn, cô biết ngay anh ở đâu. Nhưng cô không dám tìm anh, cũng không dám qua nhà cũ gặp cô chú Bạc.

Sự xuất hiện của cô đã phá vỡ cuộc sống của họ, cho dù là tốt hay xấu.

"Chăm sóc chính mình như thế nào? Thi xong mặt cô trắng như người chết vậy, còn tự dưng đi bar làm cho người khác..." Lo lắng.

Sự cáu kỉnh không giải thích được khiến cho giọng nói của Bạc Trinh Ngôn trở nên nặng nề hơn, mắt thấy Lục Miên Tinh hơi lùi lại, anh không tiếp tục nữa.

Lục Miên Tinh biết nếu cô từ chối Bạc Trinh Ngôn, cái cảm xúc phức tạp của anh sẽ càng bất thường hơn. Không phải là ghét, cũng không phải phiền hà, mà là cảm giác không biết nên đối xử với cô thế nào. Cô cắn môi, bàn tay đè lấy nhịp tim: "Tôi... đồng ý. Cho nên anh đừng tức giận nữa được không."

Nếu như Bạc Trinh Ngôn vui vẻ, cô sẽ nghe theo lời của anh. Anh muốn cái gì, cô sẽ đồng ý.

Đừng tức giận.

Bạc Trinh Ngôn trầm mặc một lúc, rồi lại gọi tên cô một lần nữa: "Lục Miên Tinh."

"Hả?" Lục Miên Tinh cẩn thận nhét bức tranh vẽ Bạc Trinh Ngôn vào trong quyển sổ, tựa như đang quyết định chuyện gì đó.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Người trong phòng học cũng đã đi hết, Tô Ngộ bước đến cầu thang, nhưng rồi lại nhớ ra chuyện gì đó, cậu quay về phòng học. Cậu nhìn thấy Lục Miên Tinh và Bạc Trinh Ngôn vẫn ngồi đó, không khí có vẻ im ắng. Tô Ngộ đứng trước cửa, gõ cửa vài tiếng rồi phá vỡ sự yên tĩnh: "Hôm nay có tập luyện, mọi người đừng quên đấy nhé."

Bạc Trinh Ngôn trả lời một tiếng, dọn dẹp sách vở lại, nhét vào ba lô rồi đứng dậy. Lời vừa rồi chưa kịp nói, anh cũng không muốn nói nữa.

Lục Miên Tinh chưa kịp thu dọn xong, gấp gáp ôm lấy tài liệu rồi ra ngoài cùng Bạc Trinh Ngôn: "Ban nãy anh muốn nói gì à?"

Bạc Trinh Ngon dừng cước bộ lại nhìn Lục Miên Tinh, ánh sáng dưới đáy mắt tắt dần, cuối cùng anh thay đổi giọng điệu

"Không có gì, không phải cô phải vào kì thi quốc tế sao?"

Lục Miên Tinh gật đầu.

Chưa kịp mở lời, Hứa Lâm đã bước đến: "Trinh Ngôn."

Đôi mắt của Bạc Trinh Ngôn rời khỏi Lục Miên Tinh, ngước mắt lên nhìn Hứa Lâm cách đó không xa: "Sao cô lại ở đây?"

"Giáo sư Liêu kêu mình tìm cậu để nói về cuộc thi toàn quốc." Hứa Lâm nhìn thấy Bạc Trinh Ngôn bèn cười rất tươi. Cô ta bước đến gần anh.

Lục Miên Tinh cũng không thích Hứa Lâm, thấy cô ta tìm Bạc Trinh Ngôn, trong lòng bỗng nhiên nhảy ra một cảm xúc khó tả. Cô không muốn ở đây nữa, quay đầu muốn rời khỏi. Nhưng cổ tay trái bị Bạc Trinh Ngôn nắm chặt, anh nhìn cô.

Trong ánh mắt ấy chỉ có cô.

Bạc Trinh Ngôn lại liếc nhìn Hứa Lâm: "Đợi tôi hai phút."

Dù Hứa Lâm không thích để hai người ở một mình, nhưng vì không muốn bị Bạc Trinh Ngôn ghét, bèn lịch sự nói một câu rồi đi.

Hai người đứng lại ở cửa cầu thang, im lặng một lúc lâu.

"Anh và Hứa Lâm..." Lục Miên Tinh ngừng nói. Theo lý thì cô chẳng có lý do gì để hỏi về chuyện của Bạc Trinh Ngôn và Hứa Lâm, nhưng trong lòng cô lại rất để ý việc này.

Dường như Bạc Trinh Ngôn biết Lục Miên Tinh muốn hỏi gì: "Tôi với cô ta chẳng có gì cả."

"Lục Miên Tinh."

"Hả?"

"Sau này tôi sẽ không tức giận nữa. Chúng ta cứ hòa thuận với nhau đi." Giọng điệu của Bạc Trinh Ngôn dịu lại, như thể cảm thấy nhẹ nhõm, khóe mắt tràn ngập ý cười.

Nếu như có thể, những ngày còn lại rất dài, rất nhiều rất nhiều những lời muốn nói, đợi sau khi họ làm xong những gì phải làm sẽ chia sẻ sau.

"Còn một câu nữa," Bạc Trinh Ngôn cúi người dựa gần vào cô, mùi hương bạc hà càng nồng đậm hơn, tạo ra một sự hấp dẫn khó tả: "Cô chắc chắn phải vào cuộc thi toàn quốc."

"Đây là điều tôi muốn."