Từng đợt mây đen kịt lũ lượt kéo tới khiến bầu trời bỗng dưng tối sầm lại. Trên mỏm đá cao chìa ra phía biển có một bàn tay thò vào hang đá để lấy ra pho tượng Phật A Di Đà, đúng lúc này cơn mưa nặng hạt đổ xuống. Đôi chân lặng lẽ rời đi, chiếc giày cao su dẫm lên trên nền đất bùn lầy dần in dấu.
Trong góc tối, một cuộc gọi gọi tới, Andrew nhấc máy thì đầu dây bên kia vọng qua tiếng của mẹ anh: “Mẹ muốn truyền lại lời của cậu lớn, pho tượng Phật từ thời vua Minh Mạng Việt Nam làm vật tặng cho dòng họ ta đang bị Liu Shang nắm giữ. Pho tượng đã bị thất lạc trong lúc chiến tranh, cậu muốn con tìm nó.”
“Có vật quý như thế sao? Con hiểu rồi thưa mẹ.”
Anh gật đầu rồi cúp máy, tiếp tục quá trình lần theo đồng bọn của công ty bên kia.
Anh leo lên chiếc xe mô tô và nổ máy, đổ ra đường đến một thời điểm đạt tốc độ tối đa. Toàn thân vận lên người bộ đồ màu đen nên đi trong đêm khó ai để ý. Rượt đuổi theo chiếc ô tô bảy chỗ đến lúc đã kề sát thì đột nhiên Andrew cho xe chạy trước.
Ô tô bảy chỗ đi tới bãi giao dịch là một sân vận động bỏ hoang, nhóm mua mang chiếc va li, mở ra làm bằng chứng có bốn mươi triệu euro trong đó, trao cho bọn đàn em của Liu Shang. Tiền chưa kịp trao tức vật cổ chưa thể về tay, Andrew từ trên trạm đài quan sát lao thẳng xuống, đạp trúng đầu một trong thuộc hạ của Liu Shang khiến kẻ ngã lăn sang bên.
Đám người đó rút súng ra nhắm vào Andrew, tên cầm đầu là một người Tây Ban Nha thân hình cường tráng, nói: “Mày là ai?”
“Cái các người tính bán là pho tượng Phật thời vua Minh Mạng, là vật báu thất lạc của dòng họ Garcia Marquez. Hôm nay tao đến để đòi lại.”
“Xem ra là người của Garcia Marquez đó đại ca.” Tên đứng cạnh quay sang nói với kẻ cầm đầu.
“Nhưng mày là thằng nào?”
Đến lúc thằng người Tây Ban Nha lặp lại lần nữa thì anh mới đáp: “Andrew Garcia Marquez.”
“Cái này không phải dành cho mày. Nó đã được bán.”
“Đồ ăn trộm cũng chẳng vẻ vang gì, huống hồ là vật thất lạc. Trong khi tao vẫn còn nhân nhượng chúng mày, thì mau trả lại đây.”
Từ đầu tới giờ Andrew tay không đứng nói chuyện với chúng, bên kia cũng chưa động thủ gì.
“Có người xưng là Andrew Garcia Marquez thưa ông chủ.” Một giọng thỏ thẻ như nói với ai đó. Và hồi đáp lại là âm thanh bé tí phát trong tai nghe bộ đàm mà kẻ Tây Ban Nha đang đeo, hắn ta gật đầu tuân theo mệnh lệnh.
“Bây giờ cả hai đều muốn mua, bên nào trả giá cao hơn ông chủ sẽ bán.”
“Đồ của tao thì tao có quyền lấy, nhắn với Liu Shang đừng mơ nhận một xu nào.” Andrew trừng mắt, gằn giọng thách thức.
“Thằng nhãi này!”
Lời của tên dẫn đầu vừa ngắt, đám đàn em hắn ta đã chuẩn bị bóp còi. Gần mười đầu súng chĩa thẳng vào Andrew, cùng lúc đội mặc giáp chống đạn nấp trong khán đài quan sát ở trên cao xuất hiện, đồng loạt vươn súng trường. Đó là những người do Andrew bố trí phòng hờ bên kia sẽ dở trò.
Anh rút chiếc súng lục ở trong áo ra và công kích trước vào một tên đứng sau. Xem ra mấy người này không muốn chừa cho mình con đường sống, anh cũng chẳng ưa việc nhân nhượng.
Trong khi họ còn chưa trở tay kịp thì với tốc độ của anh lập tức hạ thủ sạch sẽ. Nhưng anh vẫn chừa thằng người Tây Ban Nha lại, nó nhìn anh cười khẩy: “Mi nghĩ có tượng Phật ở đây à?”
“Ý mày là gì?”
“Bọn tao chỉ muốn đến cướp tiền trong cái va li đó thôi.”
“Khốn kiếp, bọn mày dám lừa tao.” Người bên nhóm giao dịch với nhóm Liu Shang văng một câu chửi tục, tức khắc giương súng hạ chết kẻ sống sót cuối cùng đó.
Hắn chết rồi thì Andrew cũng chẳng biết được thông tin pho tượng hiện giờ đang ở đâu, nhưng vẫn còn Liu Shang. Xem như có người thanh toán hộ đỡ vấy máu thêm, cho dù anh có tra hỏi ngay tại chỗ thì chỗ giao dịch kia cũng sẽ biết được. Điều đó không hề may cho việc tìm lại cổ vật bị đánh mất.
Vào một ngày hè chói chang, đám mây trắng ngần nằm im thin thít trên bầu trời rực rỡ nắng vàng ươm. Vườn cây sum sê phủ màu xanh ngát cũng không thể che hết bị những dải sáng xuyên thủng.
Mảng nắng li ti đong đưa xen giữa mảng tối màu trên mái tóc Diệp.
Cảnh tượng yên ả chầm chậm trôi qua.
Chiếc váy trắng thêm thắt cái áo gi lê xanh đen mà cô bận nhẹ nhàng bay phất phơ. Mái tóc dài gói gọn lên cao được buộc lại bằng dây nơ. Sợi tóc mái xoăn chấm nhẹ ở gương mặt kiều diễm đang nghiêng về một hướng. Diệp ngồi trên cái thang bằng sắt cao, với tay hái những quả táo đỏ au.
Nay Andrew có ở nhà, nhưng hai đứa nhỏ đang đi cắm trại với trường nên chỉ có mỗi cô sang. Andrew từ trong ngôi nhà kính bước ra, đôi chân đạp lên những chiếc lá khô kêu xạc xào. Anh ngước thấy cô:
“Sao cô không để cho người làm vườn họ làm.”
“Tôi muốn hái vài trái cho Lorca và Darwin, nhìn xem chúng chín cả rồi nè. Tại vì tôi mà anh đã cho người làm nghỉ hết.”
“Đâu phải do cô, họ làm vất vả mấy năm liền mà tôi chưa cho nghỉ lúc nào. Từ tháng sau họ sẽ làm lại thôi.”
Anh đưa tay lên, mặt rạng rỡ: “Xuống đây, tôi dẫn cô đến chỗ này.”
“Đi đâu vậy?” Cô chau mày, tò mò đặt tay mình lên bàn tay anh.
Cô đưa anh rổ táo đầy vun rồi cả hai cùng tiến vào nhà.
Andrew đưa Diệp tới một con hẻm nhỏ, những ngôi nhà ở đây đều sơn màu trắng, chậu hoa ti gôn tươi rói treo lủng lẳng chìa ra phía mặt đường. Cả cô và anh bước qua dưới các cánh cổng được xây hình vòm bằng đá trắng bắc từ nhà này qua nhà đối diện. Nổi bật có một căn khối trụ lớn trồng ba dải hoa trông giống như ba dải lụa hồng, đỏ, vàng thả rủ từ áp mái chạm đến mặt đất. Ở góc cua, một hàng quán cà phê với những mái dù dựng phía trước, hòa đủ sắc vô số hoa cạnh tấm bảng hiệu đen. Nhân viên vô tình thấy hai người cho là một cặp nên mời tham gia vào buổi chụp hình giới thiệu quán.
“Cửa hàng chúng tôi đang muốn mời những người trên phố chụp ảnh trước quán, tôi thấy anh chị đẹp đôi quá, có thể nào cho tôi xin chụp bức ảnh được không?”
“À anh ơi…”
Lê Diệp nói đoạn liền bị Andrew cắt ngang: “Được, chúng tôi rất hân hạnh.”
Cô ngơ ngác nhìn anh, môi mấp máy không nói nên lời.
Nữ nhân viên đội cho cô một chiếc nón ren lưới cài nghiêng một bên, đồng màu với chiếc váy trắng và đôi giày cao gót.
Anh vốn do tố chất làm công ty nên đã quen với việc xem bộ vest như trang phục thường ngày.
Từ nhà thương hiệu Malbourne với nền xanh dương đậm tôn lên vóc dáng cao ráo của anh.
Andrew nắm lấy tay cô như đang trong một bài khiêu vũ.
“Cô gái cười lên nào.” Thợ chụp nói lớn.
Diệp trao anh cái cười gượng.
Đôi ba người đứng quanh có chàng trai thổi kèn còn phụ nữ thì vỗ tay phụ họa thêm cho bức ảnh.
Đây là việc nằm ngoài dự đoán của anh, nơi mà anh muốn đưa cô đến là ở cuối con hẻm này. Anh muốn cho cô thấy cánh đồng hoa cải vàng đang trổ hoa. Diệp đứng trước khoảng không gian rộng lớn sánh bằng với bầu trời, trái tim cô rung động. Cô bỏ đôi guốc cao, dang hai tay chạy giữa cánh đồng.
“Cô thích hoa này thế sao?”
“Đúng rồi đó, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây nha.”
Diệp híp mắt cười tự nhiên hơn vừa nãy, nụ cười tràn ngập hạnh phúc tỏa sau ánh nắng nhẹ dịu đã thu hút anh.
*
* *
Vào buổi tối nọ, Andrew tới trước cửa chung cư nhà cô ở. Trong tay anh cầm một bó hoa hồng, nhấc máy gọi vào số điện thoại cô. Cô chạy thật nhanh ra ban công, trông thấy anh. Độ mười phút sau cô tới xuống dưới, băng qua vệ đường.
Anh đưa bó hoa từ sau lưng ra đẩy vào người cô, thắc mắc liền hỏi: “Sao lại tặng tôi?”
“Em quên nay sinh nhật anh à?”
“Ơ, tôi quên khuấy đi mất, nhưng anh có sở thích thật ngược đời. Mà sao nay cách nói lạ vậy?”
“Vậy là phu nhân chưa biết gì sao?”
Trợ lý Wierny đột ngột từ trong xe bước ra làm cô có chút hốt hoảng giật mình.
“Chưa.”
“Đó là nếp sống của anh trước giờ, tặng quà cho những người anh trân quý vào ngày sinh nhật. Là cách cảm ơn vì họ luôn ở bên anh.”
“Ờ… à… cảm ơn nha. Tiện thể chúc mừng sinh nhật anh.” Lê Diệp có đôi chút ngập ngừng trong lời nói vì hoàn cảnh đột nhiên thay đổi cách xưng hô.
Tới lúc này Diệp mới chợt nhớ ra một thứ quan trọng, quay qua nhỏ giọng nhắc anh: “Chuyện kia bị lộ rồi sao?”
“À, không có.” Andrew lắc đầu. “Anh nói anh với em cãi nhau nên em sang nhà bạn bè ở.”
“Chuyện kia…” Wierny nghi hoặc.
“Không phải chuyện của cậu, cậu vào xe đi để tôi với cô ấy nói chuyện.”
“À hóa ra là cãi nhau thật à.” Wierny quay lại nhìn Andrew cười trêu.
“Anh, có chuyện gì muốn nói hả?
Hai người đi ra xa hơn một tí, Andrew chắp hai tay phía sau, nói bằng giọng nghiêm túc:
“Hai tuần qua cô đã vất vả rất nhiều. Tôi thiết nghĩ cô và hai đứa trẻ về nhà tôi ở, nếu có gì cũng tiện bề chăm nom. Chứ ở đây chỉ có một mình, cô còn phải học nữa.”
“Dọn sang nhà anh?” Diệp thoáng có chút do dự. “Anh cũng vất vả khi mỗi ngày đều sang đây để đưa đón tôi và mấy đứa nhỏ đi học. Thế thì đừng bận tâm đến tôi mà quan trọng là anh, Lorca và Darwin.”
Andrew gật đầu: “Tôi đã sắp xếp thêm người làm và một bác sĩ nhi riêng.”
“Vậy ngày mai tôi không có đến trường, sẽ coi thu xếp đồ đạc và dọn dẹp trước khi trả nhà.”
“Ừ, có gì nặng cứ để nguyên như vậy tôi nhờ Wierny sang phụ, cuối tuần này tôi sẽ qua chuyển.”
DIệp cầm bó hoa vào và cắm lên đầu tủ, trong ấy có để bức thiệp viết tay, nét chữ hiện lên vô cùng sắc sảo.
“Tặng em, vợ của anh.”
“Cái con người này, lại trêu mình nữa rồi.” Diệp cong môi thầm chửi rồi đặt lại y cũ vào trong bó hoa.