Yêu Tinh Chân Dài

Chương 29: Bản vẽ chưa hoàn thành

Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Tối nay Trương nữ sĩ vô cùng hưng phấn, chạy tới chạy lui giữa các phòng, cuối cùng chui vào phòng Thời Mẫn, ôm chăn trên giường, xoa mặt Thời Mẫn, nói: “Mau nói rõ cho mẹ nghe.”

Thời Mẫn: “Mẹ biểu hiện quá rõ ràng, anh ấy nhìn ra được.”

“Phải rõ ràng chứ!” Trương nữ sĩ nói, “Cái này con không hiểu rồi, nhất định phải quan tâm bạn nhỏ rõ ràng như vậy, nếu không thằng bé không cảm nhận được, người sẽ nguội mất. Mau tới đây, nói cho mẹ nghe có chuyện gì, mẹ có hỏi qua anh trai con nhưng nó nói không biết.”

“Mẹ, con người anh ấy có tốt không? Cảm giác của mẹ ấy.”

“Là đứa trẻ ngoan.” Trương nữ sĩ nói, “Lần đầu tới nhà mẹ đã nhìn ra rồi, bạn nhỏ thích xem chương trình của mẹ thì sao có thể là đứa trẻ hư được chứ? Trong mắt thằng bé lập lòe ánh vui vẻ mẹ đều thấy được, cậu nhóc này lòng mềm mại lắm, vui vẻ cũng khóc. Lúc vui vẻ khóc lên, khi hoài niệm thơ ấu trong ánh mắt ánh lên nỗi nhớ mong là đứa bé ngoan, mẹ nhìn chính xác!”

Trương nữ sĩ nằm xuống, lắc con gái hỏi tiếp: “Sao thế, nói mẹ nghe, nhanh lên, mẹ biết bệnh mà kê đơn, che chở bạn nhỏ chứ.”

“Không quá rõ, anh ấy không nói cụ thể.” Thời Mẫn nói, “Chờ anh nói rõ với con thì con nói với mẹ. Đừng hỏi nữa, đi ngủ đi, con mệt rồi.”

Trương nữ sĩ thất vọng, vỗ nhẹ đầu con gái, nói: “Con còn biết mệt… Ba con muốn mẹ uyển chuyển nhắc nhở con, lúc nên làm việc thì làm nhưng phải biết phối hợp công việc với nghỉ ngơi, người trẻ tuổi không thể ở trong nhà suốt vậy được, phải sử dụng đầu óc thường xuyên nó mới có tinh thần.”

“Biết rồi.” Thời Mẫn cuốn chăn quay người lại, “Trong tay con đang có hạng mục lớn, con không nghỉ ngơi sớm được, giai đoạn điều tra nghiên cứu cũng sắp xong xuôi rồi, ngủ đi mẹ.”

“Hạng mục gì?” Trương nữ sĩ bát quái, “Không phải con đều đưa anh con sao?”

“Cái này không đưa anh con được.” Thời Mẫn nói, “Đây thuộc một mình con… Yêu đương cũng là việc lớn, cũng cần phải có sách lược, vô cùng tiêu hao đầu óc tinh thần.”

Lúc này Trương nữ sĩ mới hiểu, đập một cái lên đầu Thời Mẫn: “Chậc! Cái con nhóc ranh ma này, cong cong quẹo quẹo không ít nhỉ.”

Hương vị giường nhà Thời Mẫn rất dễ chịu, Lạc Minh Kính vùi vào trong, bị hơi thở tương tự Thời Mẫn bao trùm cả người, thực yên ổn, chỉ chốc lát sau anh đã ngủ sâu, mãi tới khi Thời Mẫn vào, nhẹ giọng gọi anh dậy.

Cô không bật đèn, trong phòng mờ tối, không khí mang hương vị đêm muộn, ánh sáng đèn đường xuyên qua màn cửa, nửa gương mặt Thời Mẫn được ánh sáng chiếu lên mang cảm giác nhu hòa, phản ứng đầu tiên của Lạc Minh Kính là cô muốn ngủ chung, vì thế anh nhích người qua nhường cô vị trí được làm ấm.

Thời Mẫn lại nói: “Minh Kính, đứng dậy đi, em có chuyện cần anh phải nói cho em biết.”

Lạc Minh Kính ngồi dậy, Thời Mẫn xoay mở đèn quả quýt đầu giường, cô hạ độ sáng màn hình di động, đưa cho anh: “Minh Kính, anh có chứng cứ chứng minh anh là người thiết kế Hạc Trung Quốc không?”

Nghe ba chữ Hạc Trung Quốc, Lạc Minh Kính tỉnh táo lại ngay, anh nắm chặt di động, nhìn chằm chằm bài viết trên màn hình, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi thất thường, chán ghét, mê man, cuối cùng còn lại bi thương.

Nhà thiết kế quốc tế danh tiếng Kevin Vương: @Mỉm cười – duyên dáng tự mình nhìn đi, tôi đưa ra giấy chứng nhận bản quyền Hạc Trung Quốc, trong nước và quốc tế đều có đủ, toàn bộ đều được cơ quan uy tín chứng nhận, cùng với hình ảnh hồ sơ Hạc Trung Quốc mà tôi đưa ra trong lễ tốt nghiệp năm năm trước ở đại học T. Hạc Trung Quốc là tác phẩm mà cá nhân tôi độc lập sáng tác, cô nhắc tới @giáo sư Kha Qua đức cao vọng trọng, đức nghệ song hinh, ông ấy là giáo sư hướng dẫn của tôi, cô không được phép công kích đạo đức cá nhân của người khác.

Cô gái này, cô hãy chuẩn bị trước đi, tôi sẽ báo luật sư của tôi gửi công văn khởi kiện cho cô. Còn nữa, tôi thấy cái người hot mạng mang danh là chủ của series 24 Tiết kia, chuyện thiết kế, khó mà nói là không sao chép được, cũng có người phong cách tương tự. Chuyện này đã từng xảy ra, trong triển lãm Milan năm ngoái, có một hậu bối vô cùng kính ngưỡng tôi, đã nói với tôi rằng, “Tiền bối, hiện tại em rất đau khổ, bởi vì em thân là nhà thiết kế, vẫn luôn xem tác phẩm của anh, nhất là Hạc Trung Quốc làm mục tiêu để em cố gắng, nhưng cuối cùng phong cách của em lại vô tình đi theo ảnh hưởng của anh. Bây giờ tác phẩm của em đều mang theo dấu vết của Hạc Trung Quốc, làm em vô cùng khó xử.” Trả lời của tôi là: “Là do cậu chưa đủ kiến thức, thẩm mỹ chưa đến, nhìn không thấy thế giới bên ngoài kia cho nên chính bản thân cậu không hiểu được, những gì cậu làm ra đều chỉ có thể đi theo con đường của người trước, cả đời đều kiêu ngạo dưới bóng dáng của chuyên gia kia. [hình ảnh]

Lạc Minh Kính nhíu chặt mi, ngón tay anh run rẩy, mở khu bình luận. Giờ này đã muộn hẳn mọi người phải ngủ rồi mới đúng, gần mười hai giờ đêm mà weibo của nhà thiết kế danh tiếng đã có tới gần mười nghìn lượt chia sẻ.

Lạc Minh Kính nhanh chóng nhìn qua, có những người nổi tiếng trong nghề bày tỏ ủng hộ, cũng có những sinh viện đại học T vì nghe giáo sư Kha và các học trưởng khuyến khích mà theo vào, nhìn xuống chút nữa Lạc Minh Kính thấy được một số ID quen mắt, đó là các fans luôn hoạt động sôi nổi trong phòng trực tiếp của anh, nhìn bình luận của các cô ấy, Lạc Minh Kính bật cười.

Ôm lấy Yêu tinh bỏ chạy: …Xin lỗi nhưng có ai có thể giải thích rõ một chút giúp tôi không. Tóm lại là cái nhà thiết kế Vương kia muốn biểu đạt ý gì? Ý nghĩa của bài viết trên là gì?

Đội đại đao của Yêu tinh: [chụp màn hình] À…, chụp trọng điểm để mọi người xem dễ hiểu, chủ nhân hot mạng… Cách dùng từ của người này, giọng điệu này, làm tôi rất muốn ói vào mặt anh ta. Không có nguyên nhân lý do gì ở đây hết, chỉ là muốn phun thôi, có thể là do rada rà quét cặn bã xã hội của tôi phát hiện anh ta không phải thứ gì tốt.

Maserati không bằng tổng giám đốc: Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi đứng về phía Yêu tinh. Tôi là fans não tàn tận chức tận trách vậy đấy. Các người tranh cãi thiết kế cái gì tôi xem không hiểu, nói thật, chỉ nhìn vào cái hình đại diện của chủ weibo này thôi thì dù thiết kế của anh ta có tốt tới mức nào tôi cũng không mua. Còn Yêu tinh, dù anh ấy có cắt một cái khăn lau ra bán thì tôi cũng mua, biết sao được đây, người có tiền mà lại thích sắc đẹp như tôi tùy hứng thế đấy.

Thời Mẫn hỏi anh: “Có không? Minh Kính, sáng mai chúng ta phải tới công ty, Vương Chấn Vũ cũng tới. Sau khi Vương Chấn Vũ đăng weibo này, công ty chúng ta đã nhận được điện thoại của phòng làm việc Dương Hạc. Ngày mai bên hợp tác nhất định sẽ hỏi chuyện này, nếu xử lý không tốt có thể sẽ ảnh hưởng việc kinh doanh. Hiện tại bên ta bị cuốn vào nghi ngờ sao chép, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của thương hiệu.”

Lần trước ở phòng họp, Lạc Minh Kính không giải thích với cô về những gì anh đã nói với Kha Qua. Lúc Thời Sở hỏi Hạc Trung Quốc có phải do anh tham gia thiết kế không, Lạc Minh Kính chỉ gật đầu sau đó lắc đầu nhưng không mở miệng nói chuyện.

Lạc Minh Kính thất thần, Thời Mẫn nói khẽ: “Đừng vội, thả lỏng nào, đừng tự đặt áp lực lên bản thân, anh từ từ nói cho em biết, anh có chứng cứ chứng minh Hạc Trung Quốc là tác phẩm của anh không?”

“Em tin anh.” Lạc Minh Kính ngẩng đầu nhìn cô, nét mặt phúc tạp, “Thời Mẫn, mặc dù anh chỉ nói qua một lần nhưng em phải tin rằng anh nói thật.”

“Em không hiểu thiết kế lắm nhưng có một số thứ luôn luôn có liên hệ tới nhau. Em có thể cảm giác được điều đó.” Thời Mẫn nói, “Hạc Trung Quốc sống động mà dịu dàng, em thích nó cũng là vì trong bảy bộ trang phục của series Hạc Trung Quốc này có  ánh sáng xinh đẹp cao lớn kỳ lạ cũng có hương vị nguyên bản của sự bắt đầu, mang nét thần bí và nội liễm của đất nước phương Đông, nó là thiết kế vô cùng nghiêm túc lại không kém phần ôn hòa, càng giống với anh mà không phải Kevin Vương.”

Thời Mẫn từ tốn nói: “Lúc trước anh nói, có ba người hợp tác, hai người phản bội, thật ra là chỉ tác phẩm Hạc Trung Quốc này đúng không. Vương Chấn Vũ nói, Hạc Trung Quốc là sáng tác độc lập của anh ta, vậy người hợp tác còn lại đâu?”

“Người còn lại… cậu ta bổ sung một bản thiết kế khác hoàn thành khóa học sau đó tốt nghiệp về nhà rồi.” Lạc Minh Kính trả lời xong, không lâu sau anh lại nói với Thời Mẫn: “Thật xin lỗi, so với Vương Chấn Vũ, anh càng không muốn nhắc tới cậu ta… Cậu ta không liên quan tới chuyện Hạc Trung Quốc, không cần… hỏi tới cậu ấy.”

“Được.”

“Thời Mẫn.” Lạc Minh Kính nhìn chằm chằm khăn trải giường, nhỏ giọng hỏi, “Anh… Có phải là kẻ vô cùng phiền toái không. Anh xin lỗi vì đã mang tới nhiều rắc rối vậy cho em …”

Anh chưa nói xong, Thời Mẫn đã che miệng anh lại, cô vờ như mình rất tức giận, lại cười nói: “Lạc Minh Kính, anh có biểu hiện trì trệ hơn nữa cũng không lừa được em, anh biết em xem anh như người nhà mà, giữa người nhà với nhau không tồn tại phiền phức, giải quyết phiền toái giúp anh, là chuyện mà người nhà phải làm. Ngoài ra…”

Khóe miệng Thời Mẫn bỗng nhiên nhếch lên, cười nói: “Trình độ này của anh đã là gì, chuyện của mẹ em với đài truyền hình, với ba em, chuyện của anh trai em với Dương Hạc… Có chuyện nào mà không ầm ĩ tới nghiêng trời lệch đất, phiền toái nối tiếp phiền toái? Quả dưa hấu và hạt mè, chuyện của anh chỉ là hạt mè thôi, nhà em không đặt nó vào mắt.”

Lạc Minh Kính không nói gì, ngón tay Thời Mẫn vuốt vuốt sợi tóc rũ xuống của anh, nói: “Không có chứng cứ chứng minh cũng không sao, em có chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Nếu anh có chứng cứ, sẽ không để nhiều năm qua đi mà không nói gì… Đừng sợ  Lạc Minh Kính, chỉ là Vương Chấn Vũ mà thôi, rất dễ giải quyết, còn dư luận, hừ…”

Thời Mẫn cười khinh miệt: “Đối với một gia đình có bốn đời làm trong ngành vui chơi giải trí thì dư luận là thứ dễ nắm trong tay nhất. Bất kể anh có chứng cứ chứng minh cho bản thân hay không, em đều có biện pháp để cho anh rời khỏi trung tâm dư luận, sẽ không để nó ảnh hưởng đến anh dù chỉ một chút, vậy nên anh không cần cảm thấy có áp lực quá lớn.”

“Anh có chứng cứ.”

Đột nhiên, Lạc Minh Kính ngẩng đầu, nói với Thời Mẫn: “Anh có chứng cứ chứng minh Hạc Trung Quốc là của anh.”

“…Thật?”

“Thời Mẫn, người nắm giữ Hạc Trung Quốc bây giờ là Vương Chấn Vũ, anh ta có giấy chứng nhận bản quyền của Hạc Trung Quốc, tất cả vinh dự cũng mang tên anh ta.” Lạc Minh Kính nói, “Trong ngoài nước, trong giới thiết kế đều biết tác giả sáng tác của Hạc Trung Quốc là Kevin Vương, nếu anh… nếu bây giờ anh muốn lấy lại đồ của anh, em cần phải hiểu, chuyện này gây ra nhiều sóng gió cả trong và ngoài nước đó? Thời Mẫn, rất khó… rất khó. Năm năm, anh ta nhờ vào Hạc Trung Quốc mà có được tài nguyên, nhân mạch, lợi ích đều ổn định, chuyện này không đơn giản chỉ là vấn đề bản quyền nữa…”

Thời Mẫn búng nhẹ lên trán anh, hỏi: “Minh Kính, bình thường anh gọi em là gì?”

“Chị…” Lạc Minh Kính ngơ ngác, “Tổng giám đốc.”

Tổng giám đốc trong phòng kêu meo meo một tiếng.

Thời Mẫn cười: “Anh nghĩ tổng giám đốc em và con mèo tổng giám đốc kia giống nhau, chỉ là một cách gọi thôi sao?”

Cô nói: “Lạc Minh Kính, phía sau anh là em và sau em là quốc tế Hạo Lan tồn tại 80 năm, là nửa giang sơn của ngành dịch vụ giải trí, không phải em tự đại nhưng muốn làm kẻ tiểu nhân trộm tác phẩm của anh thành danh đắc lợi kia ngoan ngoãn trả đồ về thì không phải việc khó. Anh có băn khoăn nhưng em thì không.”

Cô nói: “Chứng cứ đâu?”

“Trong máy tính cũ.” Lạc Minh Kính do dự một lát, đè băn khoan trong lòng xuống, hít một hơi thật sâu.

Lấy lại Tinh Quang Hạc từ tay Vương Chấn Vũ và Lý Tường… Là hai chuyện khác nhau, Vương Chấn Vũ không thể dùng chuyện không liên quan để dời đi dư luận.

Lạc Minh Kính: “Máy tính cũ ở phòng vẽ tranh, nhưng mà… cần thời gian để sửa.”

Lạc Minh Kính vừa thay quần áo vừa nói: “Tên thật của tác phẩm ấy là Tinh Quang Hạc, linh cảm được lấy từ… trong lúc ăn cơm nói chuyện tìm được linh cảm. Vậy nên ngay từ đầu bọn đã nói, dự tính sẽ do hai người làm, sau đó giáo sư Kha Qua người phụ trách hướng dẫn hai người bọn anh đã thêm Vương Chấn Vũ vào. Vương Chấn Vũ là họ hàng xa với Kha Qua, chuyện liên quan tới thành tích tốt nghiệp nên bọn anh không thể từ chối chỉ có thể đồng ý cho anh ta vào nhưng anh vô cùng phản cảm với chuyện này, vẫn muốn chờ tới lúc nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp rồi sẽ khiếu nại ông ta…”

Lạc Minh Kính cười khổ một tiếng: “Lúc ấy anh và người bạn thân thiết từ bé ở Hải thị… Hai người hợp tác mở phòng vẽ tranh, trước giờ Vương Chấn Vũ chưa từng tham gia thiết kế và điều này cũng nằm trong dự kiến, nói là hợp tác thiết kế, thật ra chỉ chờ tới lúc hoàn thành tác phẩm thì viết thêm tên anh ta lên thôi, anh cũng đồng ý, anh ta không làm phiền tới quá trình thiết kế là được rồi.”

Anh mặc áo khoác, cột tóc lại, nhắm mắt nói: “Tháng năm, sau khi giao hai bản thảo, nhà anh xảy ra chuyện… Sự tình có hơi… Có hơi nghiêm trọng, anh vào cục cảnh sát, Vương Chấn Vũ nói muốn đến Hải thị nhìn anh, thật ra, anh ta tới là…”

Anh cố gắng thật lâu, giống như không tìm được từ thích hợp để hình dung, sửng sốt một lát, lúc Thời Mẫn vuốt nhẹ, chậm rãi nói: “Tháng chín anh ra, chỉ có Thiến Thiến, em ấy ôm máy tính của anh, nói file thiết kế cứng đều bị Vương Chấn Vũ lục đi hết, em ấy chỉ tìm được hai ba tờ còn sót lại, máy tính bị người ta đổ nước lên làm hỏng, em ấy không dám động, chỉ sấy khô, để anh coi còn dùng được hay không thôi.”

Lạc Minh Kính lặng lẽ tránh ánh mắt Thời Mẫn, nhanh chóng lau nước mắt sắp chảy xuống, cười nói: “Thật ra bản gốc anh làm có hiệu quả cuối cùng tốt hơn Hạc Trung Quốc bây giờ nhiều, cái họ lấy được chỉ là bản thứ mà thôi, Kha Qua hoàn thiện thêm chút… thêm một chút hoa văn hình mây. Thế nên Thời Mẫn, cả bảy bộ quần áo của Hạc Trung Quốc ngoại trừ hoa văn hình mây ta những khác đều là của anh. Họ hoàn toàn không biết, vì sao series này anh lại làm bảy bộ, vì sao ở trên tay áo trái của bản thứ đó lại có ký hiệu cần xem xét sửa lại. Bởi vì dù nó có tên là Tinh Quang Hạc nhưng chủ đề của nó vốn không phải là hạc mà là Trúc Lâm Thất Hiền*.”

*Trúc Lâm Thất Hiền: (chữ Hán: 竹林七賢) là tên dân gian gọi nhóm bảy học giả, nhà văn và nhạc sĩ theo trường phái Đạo giáo sống trong rừng trúc đầu thời nhà Tấn. Bao gồm: Nguyễn Tịch, Kê Khang, Lưu Linh, Sơn Đào, Hướng Tú, Vương Nhung, Nguyễn Hàm.

Thời Mẫn nhẹ giọng hỏi: “Anh chưa từng mở lại máy tính kia sao?”

“…Chưa.” Lạc Minh Kính hít sâu và nói: “…Lúc muốn lấy lại chúng thì đã chậm rất nhiều năm. Thời Mẫn, anh xin lỗi, anh… anh bây giờ, chỉ cố gắng hết sức để sống còn những chuyện khác anh không dám phân tâm nghĩ tới.”

“Em biết, em lý giải được.” Thời Mẫn cười cười, xoay người, bấm điện thoại công ty, nụ cười lập tức biến mất, lạnh lùng nói: “Đăng tin nóng ra, công khai tài khoản phụ của anh ta, tôi cần mọi người tranh thủ thời gian một ngày cho tôi. Mặt khác, các thành viên thuộc bộ phận quan hệ xã hội, tám giờ sáng mai họp phòng số 1.”

“Đã rõ rồi.”

Lạc Minh Kính hỏi cô: “Cái gì?”

“Tài khoản phụ của Vương Chấn Vũ.” Thời Mẫn nói, “Người nói anh bằng cấp thấp là anh ta. Không lâu sau sẽ có người thả tin hai weibo này có chỗ tương tự, nói tài khoản Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus Lôi Điện trong tay là Vương Chấn Vũ. Sau đó, chúng ta sẽ dời lực chú ý tới những người bị liên lụy trong nick ảo của anh ta, ví dụ như Dương Hạc, hay như những tiền bối có danh tiếng tốt trong giới, tổng giám chế bên Vũ Mĩ của Tam Đài. Chờ khi tầm ngắm dời đi, chúng ta sẽ có thời gian chuẩn bị kế hoạch đối phó. Và hiển nhiên, lòng tin của những người ủng hộ anh ta bị sẽ sụp đổ, anh ta từng mắng bên hợp tác, đồng nghiệp, tiền bối trong giới, mọi thứ sẽ trở thành trói buộc của anh ta.”

Thời Mẫn nheo mắt lại, cười nhạt: “Tranh thủ thời gian, ít nhất là tới lúc chúng ta có thể sửa xong và lấy được bản thảo thiết kế từ máy tính. Đi thôi Minh Kính, chúng ta không phải vội, từ từ sẽ đến.”

Thời Mẫn vươn tay, nói: “Dạy anh một câu, ông nội em lưu lại.”

“Đối đãi với kẻ thù, phải nghiền ép tất cả những thứ kẻ đó có không chút lưu tình.” Thời Mẫn nói, “Nghiền từ từ, nghiền tới nát.”