[YunJae - BinJae] Đắng Cay

Chương 58

Con về quê àh?

Jaejoong quay đầu nhìn vị sơ già đang ngồi bên cạnh mình, ánh mắt bà hiền từ nhìn cậu, đôi mắt ấm áp ấy khiến cậu cảm thấy thật thoải mái.

Không, thưa sơ! – Jaejoong mỉm cười – Con đang tìm một nơi yên tĩnh để ở.

Trời đã gần tối rồi, con định sẽ đi suốt đêm như thế sao? – sơ ngạc nhiên nhìn Jaejoong.

Có lẽ là vậy! – Jaejoong nhìn bầu trời tối đen qua kính xe, không biết đã đổi qua bao nhiêu chuyến xe buýt, nơi này là nơi nào cậu cũng không biết, càng không biết nơi này xa Seoul đến dường nào – Con muốn tìm một nơi thật yên tĩnh để sống. Cuộc sống trong thành phố khiến con thật mệt mỏi sơ ạ!

Thật tội nghiệp! Hay là con đến chỗ của ta ở? – bà hiền từ nhìn Jaejoong – Ta ở nhà thờ Lucky Star, ở đó con có thể tìm được cuộc sống mà con muốn chăng. Các bé nhỏ ở đó chắc chắn sẽ rất thích con!

Jaejoong ngạc nhiên nhìn vị sơ già trước mặt mình, bà vẫn nhìn cậu thật hiền từ và mời cậu về nhà thờ ở dù bà không hề biết cậu là ai, hiền từ và phúc hậu như thế…

Xúc động nhìn vị sơ già, Jaejoong gật đầu.

Ta là sơ Mari, nhà thờ của chúng ta ở trên đồi Sangru.

Sangru? Jaejoong nghiêng đầu suy nghĩ theo thói quen, cậu chưa nghe nơi nào có đồi Sangru cả.

Mỗi tháng ta vào thị trấn mua ít đồ cho nhà thờ, hôm qua có cuộc họp trên nhà thờ chính nên ta lên Seoul! – bà mỉm cười.

Sangru là của tỉnh nào vậy sơ?

Một huyện nhỏ của Busan, nhỏ đến nổi con sẽ không tìm thấy trên bảng đồ đâu! – sơ Mari cười hiền – Ngày xưa chúng ta ở trung tâm của Busan, nhưng sau khi nơi đó bị chính quyền thu lại để xây dựng khu công nghiệp thì chúng ta đến Sangru sống. Nơi đó biệt lập với thành phố.

Jaejoong gật đầu như đã thông suốt mọi chuyện, cậu nhìn Jaeyoon ngoan ngoãn ngủ trên tay mình, cuối cùng cậu cũng tìm được một nơi thuộc về mình rồi.

Lại nhìn bầu trời đã chuyển màu, Jaejoong không muốn nghĩ đến những con người thành phố đó sẽ như thế nào khi biết cậu rời khỏi nhà. Không muốn biết, không muốn nghĩ nhưng gương mặt ngỡ ngàng cùng lo lắng của Yunho vẫn ẩn hiện trong đầu cậu. Hắn có lẽ sẽ lo lắng lắm, nhưng… cậu xin lỗi, cậu thật sự muốn tìm một không gian cho mình.

Seoul

Tìm ra chưa? – Yunho trầm mặt nhìn lá thư Jaejoong để lại – Những nơi mà Jaejoong có thể đến? – hắn nhìn Ok Bin đang khóc trong lòng Hyun Bin.

Em gọi điện hết rồi, đến các bạn của anh ba hồi học đại học cũng không có ai biết anh ấy đi đâu cả. – Ok Bin lau nước mắt nhìn Yunho – Em thật vô dụng, đáng lẽ em phải trông coi anh ấy kỹ hơn nữa.

Không phải lỗi của em! – Hyun Bin vỗ nhẹ bờ vai run rẩy của Ok Bin – Jaejoong muốn làm gì, không ai có thể ngăn cản được cậu ấy! – “trừ khi cậu ấy bị cái gì đó uy hiếp”, Hyun Bin thực sự muốn nói những lời ấy nhưng ngại Yunho ở đây nên anh nuốt vội vào trong. Jaejoong là một người có suy nghĩ khá độc đoán, nhưng sự độc đoán của cậu cũng dễ dập tắt nếu có cái gì đó uy hiếp. Đó chính là bản tính thật sự của Jaejoong mà anh biết.

Trong thư, Jaejoong chỉ nói muốn đi chỗ nào đó yên tĩnh! – Yunho nghiến răng nhìn hai người trước mặt mình – Nơi nào mới thật sự là yên tĩnh? Cảm thấy gò bó, không có tự do? Như thế nào mới gọi là tự do? Jaejoong ngày trước không bao giờ nhắc đến những thứ vô lý như thế này! – Yunho vò nát lá thư và ném xuống sàn, hắn đang thật sự giận dữ, Jaejoong còn muốn như thế nào nữa? Thời gian qua hắn đã cố gắng hết sức rồi, hắn đã cố gắng để nổi chính hắn cũng không thể tin rằng mình có thể làm từng ấy việc như thế, có thể thay đổi đến chóng mặt như thế. Hắn đã học rất nhiều, học cách nói đùa, học cách quan tâm, học cách trở thành người trụ cột cho Jaejoong và Jaeyoon. Và cái hắn nhận được là cậu ôm con của cả hai biến mất không dấu vết như thế.

Anh… Anh có thể điều tra chỗ ở của anh ba nếu anh ấy dùng thẻ mà? – Ok Bin nhớ ra Yunho làm việc cho ngân hàng, điều này hoàn toàn nằm trong khả năng của hắn.

Jaejoong đã rút toàn bộ tiền trong tài khoản lúc bảy giờ rưỡi sáng rồi! – Yunho bóp chặt trán mình, hắn giận dữ đến mức có thể giết người vào lúc này. Thật sự giận cái tính bướng bỉnh của Jaejoong, một mình với đứa trẻ nhỏ tật nguyền thì cậu làm cách nào để chăm sóc đây? Ở một nơi xa lạ với những con người xa lạ, một nơi hắn không thể nhìn thấy, cũng không thể biết được cậu đang làm gì, đó thật sự là tra tấn hắn, Jaejoong có biết điều đó không?

Tại sao anh ba lại có ý định như thế, đêm qua anh ấy còn bảo em trông Jaeyoon để đem dù cho anh mà! – Ok Bin nhìn Yunho bằng đôi mắt ngập nước – Sao lại đưa ra quyết định như vậy chứ?

Yunho ngạc nhiên nhìn Ok Bin, Jaejoong đêm qua có đem dù cho hắn? Tại sao hắn không biết?

Lúc nào? – hắn hỏi với đôi mắt ngạc nhiên.

Khoảng mười giờ mấy, anh ấy đem dù cho anh, nhưng khi trở về anh ấy nói không đuổi kịp, anh ấy nói anh đã lên xe rồi.

Yunho trầm ngâm một chút, mười giờ hắn rời khỏi nhà, cơn mưa bất chợt khiến hắn không thể nhanh chóng đến gara ở đầu đường mà buột phải trú mưa dưới hiên một tiệm tạp hóa đã đóng cửa. Giật mình nhớ đến cuộc gọi điện thoại đêm qua, có khi nào Jaejoong đã nghe thấy những điều hắn nói? Vì thế mà cậu cảm thấy cuộc sống bị chi phối hoàn toàn, không tìm được tự do cùng khoảng không cho mình? Hắn tự trách tại sao không quay đầu lại nhìn nhà như mọi khi để xem Jaejoong có chạy ra gọi hắn trở vào không, tại sao hắn lại bất cẩn đến như thế. Nếu hắn quay đầu lại, nếu hắn nhìn thấy Jaejoong, hắn sẽ giải thích nguyên nhân cho hành động đó và cậu sẽ tha thứ hắn vì cậu luôn là một người dịu dàng và biết lắng nghe. Hắn tự trách, hắn bắt đầu cảm thấy hối hận… nhưng… Jaejoong đã đi, hắn không có cơ hội để giải thích nữa.

Anh ba thật sự muốn đoạn tuyệt sao, cả di động cũng để ở nhà mà không đem theo. Bây giờ anh ấy đang ở đâu hu hu hu…

Căn nhà lại vang lên tiếng thúc thích của Ok Bin, không khí trầm lặng bao trùm ba con người với ba suy nghĩ hoàn toàn khác nhau nhưng cùng chung về một người – Kim Jaejoong.

Tu viện Lucky Star

Jaejoong tròn mắt nhìn tu viện nhỏ bé nằm lạc lỏng giữa khoảng đất mênh mông của đồi Sangru, bao quanh tu viện là hàng rào đã cũ nát đến mức người ta có thể khiến chúng đổ xuống chỉ với cái chạm tay vô tình. Nhưng khi vào trong, cái cô tịch dường không thể ảnh hưởng đến sự ấm áp mà sơ cùng các bé nhỏ ở đây. Họ vui mừng chào đón sơ Mari trở về và hoan nghênh thành viên mới của tu viện. Bọn trẻ thích thú vây quanh Jaejoong, sờ sờ Jaeyoon vừa thức dậy, bé nào cũng reo vui vì mình có thêm một đứa em nhỏ, còn các sơ thì cười hiền lành chúc cậu có được sự thanh tĩnh mà mình đang tìm kiếm.

Từ nay con ở đây nhé! – sơ Mari đưa Jaejoong đến phòng trống cuối cùng của tu viện – phòng khá nhỏ, con không phiền chứ? – bà dịu dàng hỏi.

Dạ không ạ, thật tốt! – Jaejoong gật đầu nhìn bà bằng đôi mắt biết ơn – Con rất biết ơn sơ, không có sơ, con cũng không biết mình có tìm được nơi nào gọi là yên tĩnh nữa.

Con sẽ thấy hạnh phúc khi ở đây, mọi người đều rất hòa đồng và thân thiện. Nhưng chúng ta phải làm việc để tạo ra thức ăn. Con không ngại chứ?

Không ạ!

Được rồi, con nghỉ sớm đi, có lẽ con cũng mệt rồi! – bà đặt bàn tay lên đôi vai gầy của Jaejoong, vỗ nhẹ nó trước khi rời đi.

Jaejoong đóng cửa phòng, đặt túi lên giường và nhìn sơ lượt một chút căn phòng nhỏ của mình, căn phòng rất cũ, sơn tường đều bị tróc ra, bên trái là một cái bàn cùng một cái tủ nhỏ, bên phải là chiếc giường gỗ thô cứng. Không có tủ lạnh, máy lạnh, máy giặt, không có nệm êm sàn bóng, không có máy móc dày đặc như căn phòng mà Yunho đã chuẩn bị cho cậu. Nhưng nơi này, cậu lại cảm giác được cái thuộc về mình, không gian này là chân thật, cảnh vật thật chân thật, nó mang mùi tự nhiên và giản dị đến mức cậu chỉ có thể cười thật tươi để biểu hiện cho niềm vui nhỏ của mình.

Jaeyoon ah! Từ nay chúng ta sẽ sống ở đây, con thấy thế nào? – Jaejoong đổi kiểu bế Jaeyoon, để bé con có thể ngồi trong lòng mình và cùng cậu nhìn một lượt khắp căn phòng – Con thấy thế nào? Thật tốt đúng không? – cậu hôn lên mái tóc lưa thưa của bé – Một chặng đường dài thật có ý nghĩa phải không? Chúng ta đã gặp được một người thật tốt, àh không, nhiều người thật tốt và thân thiện!

Một lúc sau, Jaejoong nhận lấy nệm mỏng cùng chăn gối từ một sơ khác, vui vẻ sắp xếp lại đồ đạc, Jaejoong biết hôm nay cậu sẽ có một giấc ngủ thật ngon.

Nhật Bản

Ưm….

Min Ah nhíu mày khi cơn đau đầu đột ngột ùa về, cô mở đôi mắt vẫn còn mờ mịt nhìn khung cảnh xung quanh mình. Mọi thứ thật xa lạ, đây là nơi nào? Hơi lạnh khiến đầu cô thanh tỉnh được vài phần và giật mình nhận ra nơi này hoàn toàn không phải là nhà mình.

Ngồi bật dậy, tấm chăn mỏng trượt xuống khiến bờ ngực no đầy phơi bày rõ ràng, cơ thể không che đậy hiện ra dấu vết sau cuộc mây mưa cuồng nhiệt, bên trong đau rát cùng chất dín nhớp nháp khiến cô nhận ra đêm qua mình đã làm gì nhưng… hình ảnh Yunho hôn cô hiện lên thật rõ ràng, đêm qua… cô đã cùng Yunho… Thật cuồng nhiệt, thật cháy bỏng…

Nhưng… Yunho vẫn đang ở Hàn Quốc mà?

Nhìn sang con người đang nằm bên cạnh mình, tấm chăn phủ qua đầu khiến cô không biết đó có phải là Yunho mà mình đã nhìn thấy trong cuộc mây mưa đêm qua hay không. Nếu phải, có lẽ cô sẽ hạnh phúc đến khóc lớn, sẽ hãnh diện, sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này vì cuối cùng Yunho cũng đã quay về, cũng biết rằng cô mới là sự chọn lựa tốt nhất cho hắn. Nhưng… nếu không phải? Không phải thì cô sẽ như thế nào đây?

Không sao, chuyện này đối với cô cũng không quá lạ lẫm, nhưng… tận sâu trong thâm tâm, cô vẫn mong đó là gương mặt của Yunho.

Quay đầu nhìn ra cửa kính ngay khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông ngủ bên cạnh mình, nhắm mắt lại để ép giọt nước mắt thất vọng rơi xuống má, không phải Yunho của cô. Gã đạo diễn đã ve vãn cô trong club – Ashita Ichi.

Tỉnh rồi àh? – Ashita nhếch môi nhìn cô – Đêm qua em thật nóng bỏng, anh thật thích! – gã đưa tay chạm vào tấm lưng mịn màng, xoa nhẹ đầy tiếc nuối, tiếc là em cứ gọi tên ai đó, Yunho? Đó là ai?

Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi! – Min Ah nghiến răng, cô vẫn thật chán ghét khi phải nhìn gương mặt đểu cán của gã.

Đêm qua em không nói như thế! – gã nghiêng người lấy một điếu thuốc lá – Em luôn bảo anh “mạnh lên”, “thật thoải mái”, anh thích em lúc đó hơn! – gã cười âm hiểm – Anh đang có một dự án mới, chắc chắn nó sẽ làm bom tấn trong năm đấy, anh muốn em làm diễn viên chính trong phim của anh. Gương mặt và hình thể của em rất phù hợp đấy. Coi như đó là lời xin lỗi của anh đến với em, nhưng chúng ta hãy phát triển thêm đi, anh thích em ngay khi vừa nhìn thấy em!

Phim mới?

Đúng vậy, phim hành động viễn tưởng. Chắc chắn em nổi tiếng nhờ bộ phim này đấy!

Nếu không đóng phim của anh, tôi vẫn đang rất nổi tiếng! – Min Ah khinh thường đáp – Nhưng nếu anh mời, tôi sẽ suy nghĩ lại.

Chúng ta là những kẻ tham lam mà! – gã nheo mắt nhìn Min Ah – Nói anh biết em tên gì nào? Đến bây giờ anh vẫn chưa biết tên em đấy, em là người mẫu àh?

Ariko Kirai! – Min Ah giật lấy điếu thuốc của gã.

Tên rất đẹp! Chúng ta sẽ vui vẻ hợp tác! – hắn chủ động bắt tay Min Ah.

Đáp lại Ashita bằng nụ cười khinh miệt, nhìn hắn mất hứng mà thu tay về. Sống là lợi dụng, hắn có được cô, cô nhất định phải có được lợi ích từ hắn. Đó là luật sinh tồn của cô!

END 58