Nhất Nhân Mã mân mê cây bút trong tay, thi thoảng lại nhìn lên chàng trai đối diện mình. Song, cô vẫn quay sự chú ý của mình trở lại những con chữ trong sách. Thật là, việc trao đổi du học sinh thế này khiến cô hao tâm tổn trí không ít. Đi Ý tuy là cơ hội giúp cô sau này, nhưng bù lại phải học thêm một thứ ngôn ngữ mới cũng rất khó. Nhưng cơ hội này cô nhất định phải thực hiện được. Nhưng mà có điều khiến Nhất Nhân Mã bối rối chính là về chàng trai trước mặt này - Mao Bảo Bình. Sau khi cô nói với cậu về việc mình sẽ đi Ý học trong một thời gian dài, Mao Bảo Bình liền bộc lộ bản thân muốn theo cô đi học. Nguyên do duy nhất chỉ là vì cậu chưa hề xác định được tương lai của mình sẽ đi về đâu? Lí do như vậy có đáng tin không cơ chứ?
"Bảo Bình, cậu suy nghĩ kĩ chưa?"
Nhất Nhân Mã vừa viết kiến thức ra vở, vừa hỏi Bảo Bình đang thưởng thức bữa tối của mình.
"Em nghĩ rất kĩ. Khi nào chị đi, em nhất định sẽ theo !"
Mao Bảo Bình vô tư cười với Nhân Mã, mặc cho cô có đang nhìn cậu hay không, giọng điệu chưa bao giờ mất đi nét vô âu vô lo của mình.
"Mao Bảo Bình !" Nhất Nhân Mã nghiêm mặt nhìn Bảo Bình, thấy cậu vẫn đang hí hửng cười với cô chỉ thở dài một cái. " Kể cả là cậu có muốn đi, cũng không phải là theo tôi! Chưa hoàn thành cấp học thì đừng có đi đâu cả! Nếu muốn tìm hiểu về Địa thì cũng nên thỉnh giáo anh Xử Nữ đi."
Mao Bảo Bình nghe Nhân Mã nói, bất giác chẹp miệng một cái, bĩu môi không thỏa mãn. Cái gì chứ, cậu muốn đi cùng Nhất Nhân Mã, nếu không đi cùng cô thì có ý nghĩa gì chứ?
"Nhưng đi với chị mới cảm thấy vui vẻ."
Mao Bảo Bình thấp giọng, cúi mặt xuống đĩa đồ ăn của mình.
Nhất Nhân Mã im lặng, cô chẳng biết phải nói sao với Mao Bảo Bình nữa. Căn bản cô và cậu không thể đi cùng nhau! Khi kì nghỉ đông của Mộc Mộc kết thúc cũng là lúc cô bay sang Ý bắt đầu chuyến du học của mình. Mà Mao Bảo Bình thì buộc phải hoàn thành cấp học cuối của mình ở Mộc Mộc. Thế mà giờ lại còn có ý nghĩ muốn nghỉ học. Cậu rốt cuộc có phải đang vì tương lai của mình không thế?
"Bảo Bình, muốn qua Ý học cũng được, muốn theo ngành Địa cũng được, tất cả là do cậu quyết định. Nhưng nếu không hoàn thành cấp học, tôi cũng coi như không quen biết cậu."
Nhất Nhân Mã lạnh lùng nói, song thu dọn sách vở rời khỏi quán ăn. Mao Bảo Bình còn lại đó, não lòng thở dài. Nếu không vì Nhân Mã cậu đã đâu phải phí sức thế này chứ? Nhưng cô lại đâu có mảy may nhận ra điều đó?
***
Vương Thiên Nhị Song Ngư như thường lệ tới phòng tập của mình. Thói quen của cô vẫn không đổi, chỉ là lần này đi qua đây, cô không thấy bóng dáng của Vũ Đại Song Tử qua cánh cửa kia nữa.Bỗng nhiên lại cảm thấy có chút hụt hẫng. Không phải vì chuyện lần trước mà quan hệ của hai người trở nên kém đi chứ? Dừng lại ở đó thêm một lúc, Song Ngư tiếp tục men theo cầu thang đi đến phòng tập của mình. Vẫn chưa có ai tới cả. Lấy ra từ ba lô của mình một xấp giấy dày, Song Ngư bắt đầu lấy bút ra viết lách . Sắp tới lễ hội thường niên mang chủ đề 'Hương thu Mộc Mộc', công việc trở nên nhiều hơn trước. Cô lại là người quản lí tài chính, kiêm thiết kế trang trí cho lễ hội. Thật quá nhiều việc đi. Cô phải đi tìm nhà tài trợ, quản lí việc thuê , mua đồ,... Không những vậy còn phải thiết kế trang trí cho hội trường, việc này không hề là chuyên môn của cô.
Rầm!
Bỗng dưng, cửa phòng mở ra, đập mạnh vào tường kêu lớn một tiếng ngắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Thiên Nhị Song Ngư, tay theo đó cũng chệch một nét bút.
"Chị đến sớm vậy à?"
Từ phía cửa, một giọng nam quen thuộc vang lên, thu hút sự chú ý của Song Ngư. Vừa thấy đối phương, Song Ngư bỗng cảm thấy hân hoan lạ thường.
"Cậu không tập sao Song Tử?"
"Chị cũng vậy mà."
Vũ Đại Song Tử nhún vai đi vào phía trong phòng, tay lấy lên một tờ giấy từ chỗ của Song Ngư.
"Chi tiêu nhiều như vậy phải liệt kê cụ thể vậy sao?"
Vương Thiên Nhị Song Ngư gật đầu. Thủ quỹ phải quản lí chi tiêu rất chặt chẽ, một đồng cũng là tiền, tuyệt đối không được bỏ xót. Việc chi tiêu cũng phải quản lí rất nghiêm ngặt. Ngoại trừ những thứ cần thiết và có thể thu lại lợi ích cho trường, sẽ không được chi tiêu vào gì khác. Thật sự cô không muốn làm thủ quỹ một chút nào. Phải đau đầu suy nghĩ chuyện tiền bạc thật chẳng thoải mái gì cả.
Vũ Đại Song Tử dường như nhìn ra ý bất mãn trên gương mặt nhỏ của Song Ngư, song đem tờ giấy kia đặt lại chỗ cũ.
"Không thoải mái thì có thể không làm."
"Hả?" Vương Thiên Nhị Song Ngư nghi hoặc nhìn cậu, rồi cũng hiểu ra ý nghĩa trong câu nói. "Đúng là làm việc này không thích lắm. Nhưng mà ở trong Hội học sinh, được làm việc cùng mọi người tôi lại cảm thấy rất vui."
Vũ Đại Song Tử thấy Song Ngư vì lí do chán quắc kia mà mỉm cười thì cũng chỉ lắc đầu ngao ngán. Cậu thật chẳng thể hiểu nổi vị tiểu thư đài các Vương Thiên Nhị Song Ngư này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
"Khoan! Chị làm gì vậy!?"
================================================================
Nhất Nhân Mã lại một lần nữa đặt chân đến Mộc Mộc. Trong lòng thầm nghĩ, phải chăng cô và Mộc Mộc có mối duyên rất lớn đi? Năm sơ trung vì bác cô là hiệu trưởng của trường mà cô thường xuyên tới đây để đưa cơm giúp bác gái. Những năm cao trung lại vì yêu thích mà vào Mộc Mộc theo học, có 3 năm cao trung tươi đẹp. Giờ tới lúc tốt nghiệp rồi vẫn phải thường xuyên ghé vào Mộc Mộc để tìm kiếm tài liệu.
Bước vào thư viện lớn của trường, Nhất Nhân Mã bị một phen bất ngờ. Chưa chính thức bước vào thời gian ôn thi nhưng thư viện của Mộc Mộc bỗng nhiên đông đến lạ thường, trước đây cô chưa từng thấy qua. Không những thế khắp nơi toàn là học viên của Mộc Mộc, trước quầy của thủ thư cũng là một hàng dài xếp hàng. Mới có mấy tháng ra trường mà học viên của Mộc Mộc đã hình thành thói quen đọc sách rồi?
"A, chị Nhân Mã."
Mao Bảo Bình đi loanh quanh trong thư viện, vừa thấy Nhất Nhân Mã đứng ngơ ngác ở cửa thì đã hí hửng chạy lại, tay còn cầm cuộn bản đồ mà mình vừa mượn được để nghiên cứu.
"Thế này... là sao vậy?"
"Ý chị là mọi người?"
Mao Bảo Bình chớp mắt mấy cái rồi bắt đầu kể lại rõ nguyên do. Nghe xong , Nhất Nhất Mã cũng chỉ bất lực thở dài. Bác cô kiêm hiệu trưởng của trường lại nghĩ ra những điều kì quái rồi. Chẳng qua là học viên trong trường sẽ bị cấm mọi hình thức học thêm ở bên ngoài trường, việc quản lí cũng rất nghiêm ngặt. Vì lẽ đó nên học viên của Mộc Mộc đành phải chọn cách tìm lựa tài liệu để tự học. Nhất là trong khi thời gian sắp tới sẽ là kì thi đầu tiên trước kì nghỉ đông. Vì chẳng ai muốn phải thi lại trong khi mọi người ai ai cũng được nghỉ đông cả.
"Cậu sao rồi, đã nghĩ thông chưa?"
Nhất Nhân Mã đi sâu vào bên trong thư viện, tiếp tục cùng Mao Bảo Bình trò chuyện.
"Chuyện này ... em... a!"